Lời của cô hoàn toàn chọc giận Đường Chá, làm cho anh ghen tị muốn nổi điên. Bắc Dã Thương người này đúng là một tên âm hồn bất tán, sao cứ chạy tới phá hoại hạnh phúc của anh cùng tiểu Khả Nhi?
Cũng không muốn nghe bất kì đề tài nào có liên quan đến Bắc Dã Thương, Đường Chá giống như một con sói hung dữ đói bụng, nhào tới Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi cũng không đứng vững, liền bị anh đè ngã xuống đất. Cô còn chưa kịp yêu kiều kêu to, anh đã triển khai thế công nhiệt tình, bá đạo hôn lên cơ thể của cô.
"A…" một hồi run rẩy, cô không tự chủ cong người lên nghênh đón sự xâm lược của Đường Chá.
Xa Đường Chá nhiều ngày như vậy, thân thể của cô vô cùng khát khao sự tiến công chiếm hữu của anh.
Trước tiên đình chiến đã, chờ đem thân thể của chính mình thỏa mãn rồi, sẽ tiếp tục hành hạ anh sau.
Nghĩ như vậy, tay nhỏ bé của cô đã vòng qua tấm lưng rộng của anh, quấn lên gáy của anh.
Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, mãnh lực tiến lên công kích, va chạm vào thân thể đang run rẩy của tiểu Khả Nhi, cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều rên rỉ, lại không phát ra âm thanh khác.
Trong lúc bất chợt nghĩ đến trong bụng mình có tiểu bảo bối rồi, Lâm Khả Nhi vội vàng đưa tay đẩy ngực Đường Chá: "Không cho chạm vào em… em bây giờ là phụ nữ có thai."
Đường Chá lộ ra một nụ cười tà ác, ở trên môi cô cười nhạt: "Không sao, anh sẽ bảo vệ tốt bảo bối của chúng ta."
Nói xong, bàn tay của anh ôm hông của Lâm Khả Nhi, chuyển người cô lên, hai người lập tức biến thành tư thế nữ trên nam dưới, Lâm Khả Nhi liền giạng chân ngồi trên người anh.
"Như vậy sẽ không có vấn đề." Đường Chá ôm eo Lâm Khả Nhi, cố gắng thả nhẹ sức lực, ở trong cơ thể cô cố gắng chuyển động.
Lâm Khả Nhi bị anh từng đợt mê người hành hạ trêu chọc đến mức thiếu chút nữa là hỏng mất, chỉ cảm thấy hoan ái dịu dàng như vậy khiến lòng cô say mê, toàn thân ngứa ngáy khó nhịn.
Hồi lâu sau, Đường Chá mới giống như mèo trộm thịt ôm lấy Lâm Khả Nhi ngủ thiếp đi.
Trời còn chưa sáng, anh liền cảm thấy ngực một hồi bị nhéo đau, bên tai truyền đến một tiếng gầm nhẹ: "Đường Chá, anh lên giường của tôi khi nào?"
Anh kinh ngạc mở to mắt, tiểu Khả Nhi bị chứng mau quên sao?
"Bà xã, em làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải em đồng ý rồi sao?" Đường Chá cau mày ôm chặt Lâm Khả Nhi.
"Ai đồng ý để cho anh đụng? Tôi sao lại không nhớ rõ?" Lâm Khả Nhi thề chết phủ nhận. Thấy bộ dạng xấu hổ kia của Đường Chá, cô liền muốn cười trộm.
Muốn theo đuổi cô, anh cần phải thêm chút công sức, cô mới sẽ không dễ dàng liền gật đầu cùng anh về nhà như vậy.
Một cước đá Đường Chá xuống giường, hung tợn nói: "Đi ra ngoài xếp hàng đi, đợi lúc nào tâm tình tôi tốt hơn, có lẽ cho anh từ vị trí thứ 15832 lên phía trên. Tôi muốn đi Tây Ban Nha tìm thối phí phí, anh không cần đi theo tôi, phá hỏng mùa xuân thứ hai của tôi."
Đường Chá vừa nghe thấy tiểu Khả Nhi muốn đi tìm tình địch của mình, tinh thần lập tức khẩn trương: "Tiểu Khả Nhi, hoàng tử Lý Tư Đặc rất bận, sợ rằng không đếm xỉa tới em. Em hay là cùng anh về nhà đi."
"Ai nói? Bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho thối phí phí." Lâm Khả Nhi lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Lý Tư Đặc ở Tây Ban Nha xa xôi.
Lúc này ở Tây Ban Nha đang là nửa đêm, Lý Tư Đặc uống đến say mèm gọi tên của tiểu Khả Nhi mới vừa nằm sấp lên giường, liền nghe tiếng di động vang lên.
"Alo, tôi là Lý Tư Đặc." Anh mơ mơ màng màng nói.
"Phí phí, em ra lệnh cho anh trong vòng năm tiếng lái máy bay đến Trung Quốc đón tôi, nhớ kĩ, năm tiếng. Quá thời gian, không đợi nha…!" Lâm Khả Nhi nằm ngửa ở trên giường, ác bá ra mệnh lệnh với đối phương.
"Đi đón em?" Lý Tư Đặc giật mình ngồi dậy, men say vừa rồi bị lời nói của Lâm Khả Nhi đuổi đi mất, lập tức khẩn trương hỏi : "Em không ở Canada sao?"
"Em vừa li hôn. Phí phí, anh có muốn em không?" Lâm Khả Nhi liếc xéo người đứng bên cạnh, "Chồng trước" thân ái vẻ mặt lạnh lùng, vừa cười trộm trong lòng, vừa quyến rũ cười với người bên kia điện thoại.
"Muốn! Anh muốn!" Lý Tư Đặc lập tức nhảy dựng lên, cực kì hưng phấn mà rống lên. Nghe được tiểu Khả Nhi ly hôn, không hề thuộc về Đường Chá nữa, tim của anh lập tức bay lên. Tiểu Khả Nhi tới tìm anh, là bởi vì thích anh sao?
"Vậy thì lập tức bay tới đây cho em!" Lâm Khả Nhi bá đạo ra lệnh.
"Được, tiểu Khả Nhi, em chờ anh. Năm tiếng, không! Trong vòng bốn tiếng anh liền có thể bay tới đó." Lý Tư Đặc ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền vội vã chạy đi.
Thấy sắc mặt của Đường Chá tối tăm, cô nghịch ngợm hôn nhiệt tình về phía điện thoại đã cắt đứt. Hôn xong, còn cố ý giảo hoạt nói: "Phí phí, em thật yêu anh… anh có yêu em không? Có yêu nhiều không?"
Nghe được lời của cô..., khuôn mặt của Đường Chá giận đến mức thiếu chút nữa biến dạng. Tiểu Khả Nhi thế nhưng ở trước mặt anh câu dẫn người đàn ông khác. Thật là muốn chọc giận chết anh!
Cường thế nhào tới Lâm Khả Nhi, ghen tỵ gầm nhẹ: "Không cho yêu hắn ta!"
"Tôi bây giờ là người tự do, muốn yêu người nào liền yêu người đó, không mượn anh xen vào." Lâm Khả Nhi ngạo khí ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cố ý nói những lời sẽ chọc Đường Chá tức giận.
"Em là bà xã của anh! Giấy thỏa thuận li hôn đã bị anh xé rồi. Em chỉ có thể chấp nhận làm bà xã của anh thôi." Đường Chá tức giận rống to, anh không thể tiếp tục tỉnh táo, không thể tiếp tục giữ vững phong độ quân tử của mình, tràn đầy ghen tỵ rống lên.
"Anh nói là giấy thỏa thuận li hôn sao? Tôi đây còn." Lâm Khả Nhi đẩy Đường Chá ra, từ trong ngăn kéo lấy ra tờ đơn mà cô đã ký tên xong ném cho anh, "Đây! Từ nay đừng đến tìm tôi nữa!"
Cầm lên tờ giấy thỏa thuận li hôn bị ném đến trước mặt, Đường Chá lúng ta lúng túng nói: "Tiểu Khả Nhi, anh sẽ không ký tên."
"Tùy anh, dù sao tôi cũng không cần anh nữa rồi." Lâm Khả Nhi tuyệt không lưu luyến mặc quần áo, đối với Đường Chá đang sững sờ nói, "Tôi muốn đi lấp đầy bao tử. Một lát nữa còn phải đi gặp người yêu, không nói với anh nữa."
Nói xong, cô nghịch ngợm lộ ra một nụ cười duyên tràn đầy mị hoặc với Đường Chá, lắc lắc vòng eo động lòng người đi xuống lầu.
Tiểu Khả Nhi muốn đi gặp người yêu!
Không!
Như vậy sao được!
Đường Chá rối loạn tâm trí, ở trong phòng của tiểu Khả Nhi ảo não đi tới đi lui. Không biết nên dùng biện pháp gì tới xoay chuyển lòng cô.
Ở ngoài cửa Lâm Ngạo Phong ló đầu vào lộ ra một nụ cười giống như ác ma, nghênh ngang đi tới trước mặt anh: "Chú Chá, chú có muốn đưa Tiểu Ma Nữ về nhà hay không?"
"Dĩ nhiên muốn!" Nhìn Lâm Ngạo Phong chỉ mới sáu tuổi, Đường Chá lo lắng gật đầu một cái.
"Cháu giúp chú." Lâm Ngạo Phong tiến đến bên tai Đường Chá, rỉ tai với anh mấy câu, sau còn vỗ vỗ bờ vai của anh, không quên dặn dò, "Tất cả phải làm theo lời cháu nói. Nếu không cháu sẽ không giúp chú."
"Tôi hiểu. Tiểu ác ma, chờ tôi đưa được bà xã về nhà mới cám ơn cậu thật tốt." Đường Chá lập tức sửa sang lại quần áo của mình, nghênh đón trận chiến sắp tới.
"Cháu muốn mô hình máy bay bản duy nhất." Lâm Ngạo Phong ác ý cười.
"ok!" Đường Chá gật đầu một cái, cưng chiều xoa đầu Lâm Ngạo Phong. Tên tiểu tử này, cùng vợ anh - Khả Nhi giống nhau như đúc, bướng bỉnh khiến người ta vừa yêu lại vừa hận.