Edit: Su_ri
Nói xong, đôi môi mỏng của Bắc Dã Thương không thương tiếc dán lên cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi, không cho cô cơ hội phản kháng.
Sau một hồi lục lọi, Lâm Khả Nhi cũng tìm ra lọ xịt hơi cay trong túi xách. Vừa giơ tay định sử dụng thì đã bị Bắc Dã Thương ngăn lại: “Tiểu Hồ ly,em định dùng lại thủ đoạn đó với tôi lần thứ hai ư? Em cho rằng tôi lại bị lừa sao?”
“Không, không phải, em đâu dám chứ!” Lâm Khả Nhi mặt trắng bệnh nhìn lọ xịt hơi cay trong tay.
Bắc Dã Thương đoạt lấy lọ xịt hơi cay ném vào thùng rác ở góc xa, lại một lần nữa bá đạo ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng của Lầm Khả Nhi, trằn trọc cắn mút.
Cho dù Lâm Khả Nhi có phản kháng thế nào lại cũng không chống lại được xâm chiếm mạnh mẽ của Bắc Dã Thương.
Chỉ trong nháy mắt, quần áo trên người cô đã bị kéo xuống phân nửa, lộ ra thân thể lung linh quyến rũ. Bắc Dã Thương cười tà mị, nhìn cảnh xuân phía dưới uy hiếp nói: “Ngoan ngoãn một chút đi, nếu không tôi không cách nào đảm bảo sẽ không làm đau em đâu. Hay là em thích được ngược đãi?”
“Có mà quỷ mới thích ngược đãi!”, Lâm Khả Nhi bất mãn cong cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị, “anh mau buông tôi ra!”.
Nhưng Bắc Dã Thương không cho cô cơ hội phản kháng, ngược lại càng dùng lực phủ lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.
Lúc cô đang tuyệt vọng thì bỗng cửa kính bị đập vỡ, một người từ bên ngoài bay vào.
Nhìn thấy người đàn ông từ cửa sổ nhảy vào, Lâm Khả Nhi nhất thời kinh động.
Là Chá thúc thúc!
Chá thúc thúc tới cứu cô!
Nhìn Đường Chá tiêu sái anh tuấn, Lâm Khả Nhi hưng phấn thiếu chút nữa thì thét chói tai. Chá thúc thúc là anh hùng của cô, bình thường cô chỉ thấy anh anh tuấn tiêu sái, không ngờ cũng có lúc anh lại có thể ngang ngược cuồng dã như vậy.
Chá thúc thúc, anh chính là anh hùng của riêng cô!
Đường Chá buông dây thừng ra, nhanh nhẹn nhảy vào bên trong phòng nhủ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Bắc Dã Thương, mày là tên khốn kiếp!” Đường Chá cắn răng gầm lên, mặt lạnh băng xông lên phía trước, vung tay đánh vào cằm Bắc Dã Thương. Hắn ta từ trên giường còn chưa kịp bò dậy đành phải tiếp nhận chưởng này của Đường Chá.
Bắc Dã thương không chịu thua nhảy xuống đất, lau vết máu trên miệng nhào vào Đường Chá.
Lúc bắc Dã Thương lao vào, Đường Chá nhân tiện vung ga trải giường khoác lên người Lâm Khả Nhi lúc này quần áo đã gần như bị cởi sạch.
“Chá thúc thúc, cố gắng lên! Đánh mạnh vào!” Lâm Khả Nhi từ trên giường chui đầu ra, lớn tiếng cổ vũ Đường Chá.
Lời nói của Lâm Khả Nhi khiến lửa giận trong lòng Bắc Dã Thương bùng lên, quyền cước tấn công của hắn càng hung ác hơn, không cho Đường Chá cơ hội thở dốc.
Đường Chá trái đánh, phải đá, từng bước, từng bước ép sát Bắc Dã Thương.
Bọn họ hung hăng đánh nhau, trong nhất thời không phân biệt rõ ai mạnh, ai yếu, chỉ thấy hai người giống như hai con hổ linh hoạt, liều mạng đấu đá.
“Chá thúc thúc, cẩn thận, đá vào bắp chân phải hắn” Lâm Khả Nhi vửa nhìn cuộc chiến, vừa chỉ huy Đường Chá. Lúc nào Đường Chá thắng thì cô lại vỗ tay hét lên.
Phản ứng của cô khiến Bắc Dã Thương phát điên, đôi mắt lạnh như băng hung hăng trợn lên với Lâm Khả Nhi tà mị nói: “Lâm Khả Nhi, nếu em còn dám lên tiếng, tôi sẽ bóp chết em!”
Lâm Khả Nhi lè lưỡi, đưa hai tay giơ lên đầu làm mặt quỷ với hắn: “Tới đi, tới bóp chết tôi đi!”
Bắc Dã Thương nắm chặt quả đấm, lao vào Lâm Khả Nhi, nhưng lại bị Đường Chá giơ chân phải ra ngăn lại. Hắn không đề phòng bị ngã xuống dưới chân Đường Chá, anh giơ chân lên định đạp thì thấy hắn lộn một vòng, nhanh nhẹn tránh xa ra.