Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ

chương 46 chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mặt trời rạng rỡ bao phủ lên chiếc du thuyền, rất nhiều người mặc đồ tắm tắm nắng trên nằm trên boong tàu tắm nắng, chỉ có Lâm Khả Nhi ăn mặc kín đáo ngồi trên chiếc ghế dựa, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

“Tiểu mỹ nhân, em không có đồ bơi à? Có muốn Lý Tư Đặc ca ca tìm cho em một bộ không?”, Lý Tư Đặc vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của các mỹ nhân, đến ngồi trên chiếc ghế cạnh Lâm Khả Nhi hài hước hỏi.

“Không cần. Đừng làm phiền tôi, anh đi chơi với Phí Phí cái của anh đi”, Lâm Khả Nhi không cần nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt đề nghị của Lý Tư Đặc.

"Tiểu mỹ nhân, ánh nắng hôm nay thật tuyệt nha! Sao em lại có thể lãng phí như thế? Đi nào, đi thay đồ bơi với anh đi", Lý Tư Đặc lấy trong túi ra một bộ bikini đu đưa trước mặt Lâm Khả Nhi, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

"Thối Phí Phí, không nghe thấy tôi nói gì sao? Bổn tiểu thư đang khát nước, anh đi rót cho tôi một ly nước trái cây nhanh lên", Lâm Khả Nhi đỏ mặt lên, ngang ngược ra lệnh.

"Thật là phí của trời", Lý Tư Đặc bĩu môi, ra vẻ tiếc nuối nhún vai một cái.

Đột nhiên, hắn ghé sát vào tai Lâm Khả Nhi, cười gian hỏi: “Tiểu mỹ nhân, có phải em không tự tin với thân hình mình không, sợ làm trò cười cho người khác à? Không sao đâu, cho dù em như thế nào, Lý Tư Đặc ca ca cũng không cười đâu”.

“Anh cút đi”, Lâm Khả Nhi dùng lực đẩy Lý Tư Đặc ra, ưỡn bộ ngực đầy đặn lên, kiêu ngạo nói với hắn: “Thối Phí Phí, anh mở to đôi mắt ti hí của anh ra mà nhìn đi, trên boong tàu này có cô gái nào có thân hình hoàn hảo như bổn tiểu thư không hả? Hừ!”

“Không nhìn ra”, Lý Tư Đặc cố ý háo hức nhìn mấy cô gái chỉ mặc đồ tắm kia, giao xảo cười với Lâm Khả Nhi: “Anh chỉ thấy các cô ấy ai cũng có thân hình rực lửa. Nếu không, em cũng thay đồ bơi đi anh mới so sánh được”.

Lâm Khả Nhi trợn mắt hung dữ nhìn Lý Tư Đặc một cái, hai tay chống nạnh gầm lên: “Thối Phí Phí, anh muốn chết à? Không nhanh đi lấy nước hoa quả cho tôi!"

“Không mặc thì không mặc, sao em lại dữ dằn như thế?”, Lý Tư Đặc uất ức đứng dậy, ngoan ngoãn đi lấy nước trái cây.

Thấy Lý Tư Đặc đã rời đi, Lâm Khả Nhi theo bản năng đưa tay khép chặt cổ áo, không để cảnh xuân bên trong lộ ra.

Nghĩ lại tối hôm qua lúc tắm nhìn thấy dấu vết kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ lên. Từ cổ xuống phía dưới chỗ nào cũng dày đặc dấu hôn.

Vừa nghĩ đến cả đêm hôm đó triền miên, mặt Lâm Khả Nhi liền đỏ rực. Chá thúc thúc hôm đó thật quá mạnh mẽ, khiến cho làn da cô xanh tím lại, cả người đều lưu lại dấu vể hoan ái.

Nếu bị người khác nhìn thấy, thì khéo cô phải đào hố mà chiu xuống ấy.

Sáng nay sợ bị người khác phát hiện, cô mới ăn mặc kín đáo thế này, ai ngờ thối Phí Phíkia lại bắt cô “vạch áo cho người xem lưng”, cứ đòi cô mặc đồ bơi, không phải là nói cho mọi người biết cô đã làm chuyện tốt gì sao?

Làm gì có chuyện cô ngốc như vậy chứ?

Thối Phí Phí đáng chết, nếu còn dám trêu chọc cô, cô sẽ đá hắn xuống biển.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một màn khiến cô cười nôn ruột, tưởng tượng bộ dáng cầu xin thê thảm của Lý Tư Đặc lúc bị chìm xuống biển, cô bèn xấu xa cười trộm.

“Tiểu mỹ nhân, em đang nghĩ gì mà cao hứng thế?”, giọng nói của John đột nhiên vang lên bên tai, kéo cô về thực tại.

“Em đang nghĩ đến cảnh Phí Phí bị rơi xuống nước”, Lâm Khả Nhi che miệng cười trộm.

“Phí Phí rơi xuống nước?”, John khó hiểu nhìn Lâm Khả Nhi.

“John ca ca, dáng người anh thật đẹp!”, Lâm Khả Nhi không muốn nói tiếp chuyện này liền lảng sang chuyện khác, khen dáng người chỉ mặc mỗi quần bơi của John.

“Thế à?”, John còn chưa kịp đắc ý đã bị Lý Tư Đặc cắt đứt.

“Hắn so với con gà con cũng không khỏe hơn mà em gọi là đẹp á? Tiểu mỹ nhân, thị lực em nhất định là có vấn đề, anh đẹp trai như thế này không khen, lại đi khen cây sậy kia”, Lý Tư Đặc bất mãn cắt ngang, hắn trình diễn một tư thế phóng khoán, lộ ra thân hình hoàn mỹ trước mặt hai người.

Thân thể hắn mặc dù hơi gầy nhưng thật rắn chắc, vô cùng kiện mỹ. Đôi chân trần dưới ánh mặt trời thẳng tắp rắn rỏi.

Người đàn ông mê người như vậy, lại có tước vị vương tử, thật khó trách có cả một đoàn phụ nữ thích vây quanh hắn.

Nhưng Lâm Khả Nhi mặc dù nghĩ vậy nhưng không nói ra miệng. Cô cố ý ngó đông ngó tây, xấu xa cười chế ngạo: “Trai đẹp? Ở đâu thế? Ở đâu thế? John ca ca, sao em không nhìn thấy? Em chỉ thấy có một con công Phí Phí đang ở bên cạnh kêu loạn lên thôi”.

“Lâm Khả Nhi!”, Lý Tư Đặc nghiến răng nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi, đôi mắt lam nheo lại, tà mị nói, “Em lại dám gọi anh là Phí Phí, em dám vi phạm thỏa thuận của chúng ta”.

“Ai da! Không phải! Lý Tư Đặc ca ca thân mến, tại Khả Nhi vừa mới tháo bỏ kính sát tròng mới không nhìn rõ, bây giờ mới phát hiện ra Lý Tư Đặc ca ca rất đẹp trai, quả thật là thần Apollon tái thế. Khả Nhi thật ngưỡng mộ anh nha”, Lâm Khả Nhi lập tức ngọt ngào nịnh Lý Tư Đặc.

Thật vất vả mới lừa được lời cam kết của Lý Tư Đặc, sao cô có thể khiến nó biến mất chứ.

Lý Tư Đặc kiêu ngạo hất hất mái tóc vàng, đắc ý chớp chớp đôi mắt màu lam nói: “Thế mới đúng chứ. Của em đây, nước trái cây mới chế biến, là anh tự mình pha cho em đấy”.

“Thật không? Hôm nay em vinh hạnh thế, lại được một vương tử ca ca tôn quý phục vụ”, Lâm Khả Nhi khoa trương cười nói.

Mỉm cười nhận lấy ly nước trái cây, Lâm Khả Nhi vẫy vẫy tay nói với Lý Tư Đặc: “Em không sao rồi, Lý Tư Đặc ca ca đi chơi với Phí Phí cái của anh đi”.

Lời nói của Lâm Khả Nhi làm cho John ôm bụng cười lăn lộn.

Giọng cười của John khiến Lý Tư Đặc xấu hổ, hắn tức giận trừng mắt nhìn Lâm Khả Nhi: “Cô bé ăn cháo đá bát này? Lương tâm em chạy đi đâu mất rồi?”.

“Lương tâm á? Hình như là để ở nhà, lúc ra cửa quên mang theo rồi”, Lâm Khả Nhi ngây thơ cười khúc khích. Cô thoải mái cầm ống hút uống ly nước trái cây ngọt ngào, không thèm quan tâm đến Lý Tư Đặc nữa.

“Ai da! Tôi không chịu nổi, bụng đau đến chết mất”, John cười đến té lăn xuống đất, chỉ chỉ Lâm Khả Nhi nói, “Tiểu mỹ nhân, sao em lại đáng yêu đến thế?”.

Lâm Khả Nhi kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ John ca ca mới biết sao?”

Lâm Khả Nhi nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn khả ái, thấy cô đáng yêu dí dóm như vậy, Lý Tư Đặc thoáng chốc mất hồn.

“Cô bé tinh nghịch!”, Lý Tư Đặc lấy ngón tay gõ gõ vào đầu Lâm Khả Nhi khiến cô oa oa kêu lên.

“Thối Phí Phí, anh muốn hại tôi mất trí lần nữa à? Nếu bị như vậy nữa, tôi sẽ ăn bám anh cả đời!”, Lâm Khả Nhi tức phồng má lên uy hiếp nói.

“Ăn bám anh cả đời?”, Lý Tư Đặc tà mị cười lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio