Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ

chương 50 chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thúc thúc chủ động?”, Đường Chá không khỏi bật cười, cô bé con này quá coi thường sự tự chủ của anh rồi, “Khả Nhi, cho dù con có tu luyện thêm mười năm nữa cũng không có cách nào quyến rũ thúc đâu”.

Lâm Khả Nhi nheo nheo đôi mắt hạnh, đưa ngón tay trỏ ra trước mặt anh xua xua” “Chá thúc thúc, ngàn vạn lần đừng nói chắc như vậy, nói không chừng chẳng bao lâu nữa, người mới là người bị người ta cự tuyệt nha”.

Lâm Khả Nhi cười thầm trong lòng, Chá thúc thúc, Khả Nhi chờ người ngày nào đó biến thành sói xám nhào vào Khả Nhi a!.

Vừa nghĩ đến bộ dáng sói xám của Đường Chá, Lâm Khả Nhi không khỏi hưng phấn.

“Kiếp sau cũng không có chuyện này xảy ra đâu”, Đường Chá lạnh lùng thề như đinh đóng cột.

“Tại sao?”, Lâm Khả Nhi cắn môi dưới, uất ức hỏi, “Chẳng lẽ người ta không đủ sức quyến rũ sao? Hay là Chá thúc thúc đột nhiên bị “bất lực” a?”

Nói đến câu cuối, Lâm Khả Nhi dính vào môi Đường Chá, quyến rũ cười xấu xa nhỏ giọng hỏi.

“Bất lực? Lâm Khả Nhi, thúc có “bất lực” hay không con còn không biết sao?”, Đường Chá bất mãn nhìn chằm chằm vẻ mặt ngây thơ của Khả Nhi.

“Người ta làm sao biết á! Bằng không Khả Nhi bằng lòng hy sinh làm vật thí nghiệm cho người thử cũng được á”, Lâm Nhi Nhi đột nhiên kéo áo xuống, mỉm cười mê hoặc Đường Chá.

“Tiểu Ma Nữ, con còn dám làm như vậy một lần nữa thử xem?”, Đường Chá cắn răng đóng từng chiếc, từng chiếc cúc áo trên ngực Khả Nhi lại, cả chiếc cúc áo trên cùng anh cũng đóng chặt khiến cô nghẹt thở.

“Chá thúc thúc, người định bóp cổ chết người ta à?”, Lâm Khả Nhi đỏ mặt, bất mãn kháng nghị.

Thấy Lâm Khả Nhi mặt đỏ bừng vì bị chiếc áo thít chặt, Đường Chá vôi vàng giúp cô cởi chiếc cúc trên cùng ra.

Lâm Khả Nhi thở hào hển, bất mãn quệt quệt cái miệng xinh xắn nói: “Chá thúc thúc thối! Nếu người thắt cổ người ta thì người đi đâu tìm bà xã đây?”

“Không được nói linh tinh!”, Đường Chá bị lời nói của Lâm Khả Nhi làm giật mình, ho khan mấy tiếng.

Lâm Khả Nhi xấu xa nháy mắt, nũng nịu nói: “Khả Nhi đâu có nói linh tinh? Người ta không phải là vợ tương lai của người sao?”.

“Khả Nhi, còn mấy ngày nữa là đến khai giảng rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở về còn chuẩn bị”, Đường Chá lúng túng nói sang chuyện khác, không muốn tiếp túc dây dưa câu chuyện khiến anh rối bời này.

“A! Sắp khai giảng rồi á? Sao lại nhanh như vậy? Người ta còn chưa chơi đã mà”, Lâm Khả Nhi bộ dáng như con gà con thất trận, ủ rũ cúi đầu tựa vào thành giường.

Đường Chá bóp bóp gương mặt nhỏ bé, chế nhạo nói: “Con còn chưa chơi đủ ư? Cũng đã chơi cả kỳ nghỉ hè rồi, cũng phải biết kiềm chế chứ”.

“Không còn cách nào khác”, Lâm Khả Nhi nhăn nhăn chiếc mũi dọc dừa, không cam lòng nói, “xem ra chỉ có cách về chuẩn bị đi học thôi”.

Trên đường về, Đường Chá nhàn nhã ngồi trên boong thuyền thả cần câu. Anh đội một chiếc nón cao bồi, mặc bộ quần áo Armani thoải mái, tư thế phóng khoáng, thật khác với phong cách trầm ổn thành thục thường ngày. Nhìn anh như vậy, cô càng nhìn càng mê muội.

“Khả Nhi, có muốn cùng thúc câu cá không?”, Đường Chá nghiêng đầu nhìn Lâm Khả Nhi đang tắm nắng hỏi.

Lâm Khả Nhi dí dỏm làm mặt quỷ nói với Đường Chá: “Đó là trò chơi của mấy ông già, người ta không có hứng thú”.

Nghe Lâm Khả Nhi nói, Đường Chá hơi tối mặt lại, thật sự so với cô anh có hơi già hơn thật. Anh lớn hơn cô bé phải đến hai mươi tuổi, khoảng cách này thật không dễ dàng vượt qua.

Thấy sắc mặt Đường Chá, Lâm Khả Nhi lập tức biết mình lỡ lời, cô vội vàng nhảy đến sau lưng anh, ôm chặt cổ anh, nằm trên lưng anh nói: “Chá thúc thúc, người là người đẹp trai nhất thế giới, trong lòng Lâm Khả Nhi không ai hơn được người”.

Đường Chá bật cười bóp mũi cô, cưng chiều nói: “Miệng Khả Nhi được tẩm mật sao? Sao càng ngày càng ngọt vậy?”

“Đây là sự thật nha! Chá thúc thúc anh tuấn đẹp trai cùng với người ta thật xứng lứa vừa đôi, bởi vì người ta chính là đệ nhất thiên hạ, vũ trụ vô địch đại mỹ nữ”, Lâm Khả Nhi đắc ý cười duyên. Hơi thở nóng bỏng của cô phả lên cổ Đường Chá, khiến anh một phen ngứa ngáy.

“Mau tránh ra chỗ khác, đừng ở đây quấy rối”, Đường Chá vội vàng đẩy Lâm Khả Nhi ra, đỏ mặt nói.

Lâm Khả Nhi cười hi hi ngồi xuống bên cạnh Đường Chá, nghiêng đầu dựa vào vai anh nói: “Người ta muốn cùng người câu cá”.

“Không phải đây là trò của mấy lão già rảnh rỗi sao?”, Đường Chá ôm chặt Lâm Khả Nhi, nhướn mày hỏi.

“Chỉ cần ở bên cạnh người thì làm cái gì cũng đều hạnh phúc hết á”, Lâm Khả Nhi lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, hạnh phúc nói.

Đường Chá không nói gì, chỉ dùng tay siết chặt cô vào lòng, hai người thân mật tựa sát vào nhau.

Hai người cứ ngồi như vậy đến khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Khả Nhi cười vui vẻ tung tăng đi về phía trước, mặc cho gió biển hất mái tóc dài của cô tung bay, ánh trời chiếu rực rỡ bao phủ lên hai người.

Đột nhiên chiếc phao chìm xuống, Đường Chá vội vàng kéo cần câu lên.

Lâm Khả Nhi ở bên cạnh hưng phấn thét lên: “Chá thúc thúc, câu được một con cá lớn kìa!”.

Thấy con cá treo ở đầu lưỡi câu, Lâm Khả Nhi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, con cá này ước chừng phải đến sáu bảy cân, đủ cho mười người ăn.

“Con có muốn ăn cá nướng không?”, Đường Chá tóm lấy con cá cười hỏi.

“Cá nướng? Được lắm! Chá thúc thúc biết làm sao?”, đôi mắt linh động của Lâm Khả Nhi mở to, kinh ngạc hỏi.

“Trong phòng bếp có lò nướng”, Đường Chá xách con cá thả vào trong giỏ.

Lâm Khả Nhi ngồi trên ghế nhìn Đường Chá thành thục dùng lò nướng nướng cá cho cô, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng tự hào.

Người đàn ông của cô thật thành thạo, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi a!

Đường Chá thành thục đem cá rửa sạch, đánh vảy, thái thành từng miếng mỏng, xâu vào thanh tre nhọn rồi đặt lên lò nường.

Mùi cá nướng thơm lừng tản ra trong không khí bay vào mũi Lâm Khả Nhi.

Thật thơm quá a!

Nhìn Đường Chá bận rộn, Lâm Khả Nhi thấy ngọt ngào vô cùng. Cô đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phía Đường Chá, từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào bờ lưng rộng rãi của anh, hạnh phúc cười nói: “Chá thúc thúc, nếu chúng ta cả đời này cùng nhau ở trên thuyền thì thật tốt nha! Không ai quấy rầy chúng ta cả”.

Đường Chá cứng đờ người, vẻ mặt anh có chút phân vân: “Khả Nhi, chúng ta không thể ở trên này cả đời, đừng mơ mộng nữa”.

“Chá thúc thúc một tí cũng không chiều người ta”, Lâm Khả Nhi đấm vào lưng anh, bất mãn kháng nghị, “đáng ra người phải nói như thế này mới được “Cùng nhau ở trên thuyền cả đời thật tốt quá, lúc nào Chá thúc thúc cũng muốn ở bên cạnh Khả Nhi’, người phải nói như thế Khả Nhi mới cao hứng nha!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio