Trong lúc cô đang say ngủ trong giấc mộng thì di động của cô vang lên: “Alô, chú Ngõa Luân Nặc, chú nửa đêm gọi con có việc gì vậy?”
Bên kia đầu dây, tiếng cười sảng khoái của Ngõa Luân Nặc truyền đến: “Tiểu quỷ, có đàn ông liền quên chú rồi, chú không thể gọi cho con sao?”
“Được a!”, Lâm Khả Nhi cười tinh nghịch, “Chú nói thật đi, có phải có “chuyện tốt” gì mới tìm đến con không?”.
Ngõa Luân Nặc cười gian xảo mấy tiếng nói: “Năng lực của Khả Nhi không giảm đi chút nào, lập tức đoán được chú muốn gì a!”
“Con đi guốc vào bụng chú á”. Lâm Khả Nhi đắc ý cười lên, nụ cười ngọt ngào của cô chui vào tai Ngõa Luân Nặc.
“Khả Nhi, tối nay có trò này vui lắm, không biết con có hứng thú tham gia không?”, Ngõa Luân Nặc cuối cùng cũng vào chính đề, nghiêm nghị nói.
“Trò gì? Là trò cướp báu vật, hay là giết người?”, Lâm Khả Nhi lập tức tinh thần tỉnh táo, bật dậy ngồi xuống giường.
“Là trò giết người, hay nói đúng hơn là ngăn cản người khác giết người”, Ngõa Luân Nặc khôi hài nói.
“Trò chơi ngăn cản người khác giết người, trò này hay a. Con muốn đi!”, Lâm Khả Nhi cao hứng vỗ tay nói.
“Chú sẽ lái phi cơ đến đón con”, Ngõa Luân Nặc vui vẻ nói.
“Được, con ở Đường trạch, phòng của con chú biết rồi đấy, ngàn vạn lần đừng có đi lầm, con không muốn Chá thúc thúc biết”, Lâm Khả Nhi vội vàng dặn Ngõa Luân Nặc.
“Yên tâm đi, tiểu bảo bối. Chú Ngõa Luân Nặc mà đã ra tay thì chuyện gì cũng xong hết”, Ngõa Luân Nặc vỗ tay, sảng khoái nói.
“Được. Con chờ chú”, Lâm Khả Nhi hướng về phía ống nói hôn gió một cái, “Chú Ngõa Luân Nặc, con yêu chú, chú cho con gửi lời hỏi thăm chị Khả Nhi nha”.
“Gọi là cô Hoàn Nhi, tiểu bảo bối, cô ấy là vợ chú. Con gọi cô ấy là chị mà lại gọi chú là chú, người khác mà nghe được lại tưởng chú là cha của cô ấy”, Ngõa Luân Nặc bất mãn kháng nghị.
Lâm Khả Nhi cười cười: “Ai bảo chú trông già như vậy? Bị tưởng nhầm là cha của chị Hoàn Nhi cũng đáng. Nếu chú trông anh tuấn giống Chá thúc thúc thì ai mà hiểu lầm chứ?”
“Đường Chá? Hắn ta sao có thể anh tuấn bằng chú chứ? Chú còn không hiểu con sao? Trong mắt con chỉ có Đường Chá mới đẹp trai, người khác cho dù tuấn mỹ đến thế nào cũng không lọt vào mắt con. Chú đây đầy vẻ nam tính mê hoặc thế này, sợ rằng trên thế giới chẳng có được mấy người, chẳng phải chị Hoàn Nhi của con yêu chú đến chết sao!”, Ngõa Luân Nặc khinh thường hừ nhẹ.
“Đó là do mắt chị Hoàn Nhi nhất định là có vấn đề”, Lâm Khả Nhi cười nhạo.
“Con đừng có mà cứng miệng”, Ngõa Luân Nặc đã ba mươi mấy tuổi đầu còn không ngừng cùng Khả Nhi đấu khẩu, tận hưởng niềm vui cùng cô cãi vã.
“Ai bảo? Mắt con thuộc dạng “Nhãn hỏa kim tinh”, cho dù là yêu ma quỷ quái cũng không giấu được con”, Lâm Khả Nhi nghếch mặt lên, xẵng giọng nói.
“Đàn ông không đấu với phụ nữ, tiểu bảo bối, đã chuẩn bị xong chưa? Chú đang ở Đường trạch rồi!”, Ngõa Luân Nặc đột nhiên ngưng cười, nghiêm nghị nói với Lâm Khả Nhi.
“Nhanh như vậy? Chú Ngõa Luân Nặc, chú chờ con năm phút”, Lâm Khả Nhi vội vàng nhảy xuống giường, lặng lẽ chạy sang phòng sát cạnh, len lén mở cửa phòng Đường Chá, thấy anh đang cau mày sau ngủ, trong ngực anh ôm chặt một chiếc gối ôm.
Lâm Khả Nhi đứng trước mặt anh, len lén cúi người xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn, cười ngọt ngào nói: “Chá thúc thúc nhất định phải mang lại may mắn cho Khả Nhi nha!”
Nói xong, cô hài lòng cười trở lại phòng mình.
Cô tìm trong tủ quần áo bộ y phục màu đen, vội vã mặc vào rồi lật dưới sàn nhà móc ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, lấy ra một chiếc súng lục màu vàng tinh xảo đeo vào hông.
Lâm Khả Nhi nở một nụ cười tinh nghịch, trèo lên ban công ngoắc ngoắc Ngõa Luân Nặc đang ở trên không trung.
Sau khi leo lên trực thăng, Ngõa Luân Nặc nhìn Lâm Khả Nhi nhiệt tình hôn gió. Đợi cho cô ngồi xuống an toàn liền lái phi cơ rời khỏi Đường trạch.
Ngõa Luân Nặc bật một màn hình nhỏ, nói với Lâm Khả Nhi: “Khả Nhi, đây là nhân vật chính hôm nay, tổng thống nước B. Hắn ta cùng với tổng thống nước A đang đàm phán chi tiết một hiệp ước. Theo tình báo của ta, nếu hiệp ước này được ký, người được lợi nhất là Chá thúc thúc của con, cho nên chú Ngõa Luân Nặc mới gọi con tới chơi, chú tin là con nhất định rất có hứng thú”.
“Vậy sao? Tổng thống nước B là đối tượng con phải bảo vệ sao?”, Lâm Khả Nhi ngừng cười, nghiêm túc nhìn hai bên đang đàm phán.
“Đúng vậy. Bên ta được mật báo là hôm nay có người muốn ám sát tổng thống nước B, đàm phán xong thì chúng sẽ hành động. Chú được tổng thống nước B ủy thác đã phái mấy tên hộ vệ âm thầm bảo vệ. Việc của con là phải tìm ra tên sát thủ núp chỗ nào, ngăn cản hành động của hắn”, Ngõa Luân Nặc nghiêm túc nói chi tiết nhiệm vụ lần này cho cô.
“Con hiểu rồi. Chú Ngõa Luân Nặc cứ yên tâm, vì Chá thúc thúc, Khả Nhi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”, Lâm Khả Nhi nghịch ngơm chào Ngõa Luân Nặc.
Lúc đến nơi, Lâm Khả Nhi theo thang dây nhảy xuống, cô tìm được một vị trí rất tốt để ẩn núp.
Cô lấy một chiếc ống nhòm hồng ngoại tinh xảo ra, điều chỉnh tiêu cự rồi bắt đầu nhìn xung quanh tìm phần tử khả nghi.
Chẳng bao lâu, trong ống nhòm thoáng qua bóng một người mặc áo đen ở tòa nhà đối diện, Lâm Khả Nhi đắc ý cười lên.
Xem ra hôm nay thật may mắn a.
Tên mặc áo đen nhanh nhẹn nhảy qua một ban công, ẩn núp phía sau một cây cột.
Đối phương vô cùng cẩn thận quan sát xung quanh, lúc hắn quay mặt lại phía Lâm Khả Nhi cô kinh ngạc sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lại là cô ta! Lão yêu bà Lệ Tây Á!
Làm sao cô ta lại tới ám sát tổng thống nước B chứ?
Suy nghĩ một chút cô liền hiểu ra, Lệ Tây Á chẳng phải là thủ hạ của Bắc Dã Thương sao, không lẽ cô ta là do hắn phái tới?
Bắc Dã Thương đáng chết, sao hắn dám gây khó dễ cho Chá thúc thúc chứ?
Nhất định là hắn muốn giết tổng thống nước B, hại Chá thúc thúc không ký được hợp đồng.
Nhất định là như vậy!
Lâm Khả Nhi tức giận cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào Lệ Tây Á.
Lúc này, cửa phòng họp đã được mở, một nhóm người từ trong đó đi ra.
Lệ Tây Á từ phía sau rút ra một chiếc súng lục có ống nhòm hồng ngoại, nhắm ngay cửa phòng họp. Giờ phút này trên người cô ta tràn đầy sát khí, so với cô ả lẳng lơ mỹ lệ thường ngày khác xa một trời một vực.