Editor: Fedfan
Lâm Khả Nhi xách túi lớn túi nhỏ đi vào tiệm áo cưới mà lúc trước Lệ Tây Á và Đường Chá chụp ảnh cưới, cười ngọt ngào nói với nhân viên phục vụ: "Xin chào, ảnh tôi đặt đã rửa xong chưa?"
Nhân viên phục vụ vừa thấy cô, lập tức cười gật đầu: "Cô Lâm, sao lâu như vậy cô mới đến? Đã xong cách đây một tuần rồi."
"Thật tốt quá! Gần đây tôi tương đối bận, không rãnh tới đây. Các cô giúp tôi tìm chiếc xe chở về nhà đi, đây là địa chỉ." Lâm Khả Nhi đưa tờ giấy có viết địa chỉ cho nhân viên phục vụ.
"Không thành vấn đề."
Lâm Khả Nhi hài lòng rời khỏi tiệm áo cưới, vỗ vỗ hai tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cô nên đi đâu chơi đây?
Đi theo con đường sầm uất, cô rất thích phong cảnh phố xá nước ngoài này. Người nước ngoài rất cởi mở, có đôi tình nhân đang hôn môi nồng nhiệt ở ngay trên đường đông người qua lại, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt người đi đường.
Trong đầu Lâm Khả Nhi đang tưởng tượng hình ảnh nụ hôn nóng bỏng của cô với Đường Chá ngay trên đường phố phồn hoa nơi này; cười khẽ lắc đầu gạt đi ý nghĩ của mình. Chú Chá của cô là người biết tự kiềm chế như thế, làm sao có thể làm ra chuyện điên cuồng này?
Đột nhiên bả vai của cô bị người ở phía sau lưng vỗ một cái, cô khó hiểu quay đầu lại, thế nhưng thấy Lý Tư Đặc đang trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
"Thối phí phí!" Lâm Khả Nhi hưng phấn nhào vào trong ngực cậu ta, thét lên nói, "Sao lại trùng hợp như vậy? Anh cũng đi dạo phố."
Lý Tư Đặc nhún vai, hướng về phía một đống túi lớn túi nhỏ mà Lâm Khả Nhi đang đong đưa trên tay, bất đắc dĩ chớp chớp đôi mắt màu lam mê người kia, nói: "Hết cách rồi, John quá bận rộn, anh chỉ là bị bắt làm người hầu thôi."
"Làm người hầu?" Lâm Khả Nhi khó hiểu nhìn Lý Tư Đặc, không biết anh ta có ý gì.
Lúc này, sau lưng Lý Tư Đặc vang lên một tiếng ho nhẹ, Lâm Khả Nhi lập tức tò mò nhìn về phía đối phương. Chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đứng sau lưng Lý Tư Đặc, cô hé ra khuôn mặt tựa như thiên sứ hoàn mỹ không chê vào đâu, một mái tóc vàng như ánh mặt trời chói mắt, đôi mắt màu lam long lanh sáng như ngọc thạch, lộ ra khí chất cao quý trang nhã. Gương mặt này sao nhìn quen thuộc như vậy?
Lâm Khả Nhi kéo Lý Tư Đặc qua một bên, lén hỏi: "Thối phí phí, có phải anh giấu tôi kết giao bạn gái không? Thật không phải là bạn chí cốt nha, có bạn gái cũng không nói cho tôi biết."
Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, Lý Tư Đặc không khỏi cười lớn: "Tiểu mỹ nhân, trí tưởng tượng của em cũng phong phú quá chứ? Chị ấy là vợ của John, anh làm sao dám ra tay với chị ấy?"
"Bà xã của John sao?" Lâm Khả Nhi hiếu kì lần nữa nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp kia, "Thật không nghĩ tới anh John may mắn như vậy, thế mà lại theo đuổi được bà xã xinh đẹp như vậy."
Lý Tư Đặc đem đống túi xách đang cầm dồn vào một tay, sau đó kéo tay Lâm Khả Nhi đi tới trước mặt vị mỹ nữ kia, giới thiệu: "Tiểu mỹ nhân, cô gái xinh đẹp này chính là bà xã của John, cũng là chị gái yêu quý của anh, Elizabeth, công chúa nhỏ nhất của vương thất Tây Ban Nha."
Nghe được Lý Tư Đặc giới thiệu, Lâm Khả Nhi không khỏi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Elizabeth: "Công chúa? Tôi thế mà lại gặp một vị công chúa?"
Lý Tư Đặc hung hăng gõ vào đầu cô một cái: "Tiểu mỹ nhân, hồi hồn! Nhìn thấy công chúa có cần kinh ngạc như vậy không? Làm sao lúc em nhìn thấy anh thì một chút phản ứng cũng không có? Anh chính là hoàng tử Tây Ban Nha vô cùng tôn quý đây!"
"Thối phí phí, ít gây phiền phức cho tôi đi." Lâm Khả Nhi quay đầu lại, bất mãn kháng nghị.
Elizabeth bị lời nói của Lâm Khả Nhi chọc cười: "Em trai yêu quý, đãi ngộ khác biệt thật lớn nha. Đây chính là người yêu bé nhỏ của em ở Canada sao?"
Lý Tư Đặc một trận xấu hổ, anh hài hước nói: "Đây là tiểu mỹ nhân của em, có chỗ không giống người thường, cô ấy thích nhất là làm phí phí cái của em đó. Tiểu mỹ nhân, em nói có phải không ?"
Lâm Khả Nhi đấm một quyền vào ngực anh ta, hung tợn nói: "Nói hươu nói vượn! Tôi mới không muốn làm phí phí cái của anh nha."
Nói xong, cô xoay người về phía Elizabeth vừa cười vừa nói: "Chị gái xinh đẹp, chị đừng nghe anh ta nói bậy. Em không phải tiểu tình nhân của anh ta. Em là Lâm Khả Nhi, chị gọi em tiểu Khả Nhi thôi."
Trong mắt của Elizabeth lộ ra hứng thú dạt dào cười: "Sớm đã nghe John nói về em, quả nhiên là đáng yêu như anh ấy kể."
Lâm Khả Nhi vui cười sờ sờ đầu: "Cũng chỉ là đáng yêu sao? Chẳng lẽ anh John chưa nói em là đại mỹ nữ?"
"Đại mỹ nữ? Phí phí cái còn không sai biệt lắm!" Lý Tư Đặc giành mở miệng trước chị gái, nhéo nhéo má phấn non mềm của Lâm Khả Nhi, trợn mắt nhìn cô nói.
Lâm Khả Nhi bị lời nói của Lý Tư Đặc làm cho tức giận phồng hai má, cô chống nạnh trừng mắt về phía Lý Tư Đặc: "Không cho phép phá hư hình tượng xinh đẹp của tôi ở trước mặt công chúa tỷ tỷ!"
Elizabeth bị hành động của hai người chọc cười thiếu chút nữa phá đi hình tượng xinh đẹp lại cao quý, trang nhã, cô khiển trách em trai: "Tiểu Phỉ, không được đùa giỡn nữa. Chúng ta tìm một chỗ uống cà phê thôi."
Lâm Khả Nhi làm mặt quỷ với Lý Tư Đặc, hài hước nói: "Thối phí phí, tôi mới không thèm chấp nhặt anh! Tôi muốn cùng công chúa tỷ tỷ xinh đẹp đi uống cà phê, anh nhanh đi lái xe, làm một tài xế ngoan ngoãn đi."
"Nhóc con thấy sắc quên bạn!" Lý Tư Đặc hừ nhẹ một tiếng, đem tất cả túi xách trong tay nhét vào tay Lâm Khả Nhi, xấu xa nháy mắt: "Cầm giùm anh, anh đi lái xe qua."
Suýt bị đống túi bao phủ, Lâm Khả Nhi bất mãn thét chói tai: "Thối phí phí, anh muốn đè chết tôi sao?"
Lý Tư Đặc quay đầu lại, trêu tức nháy mắt với cô: "Anh muốn làm tài xế tốt, cho nên công việc của em trai này em phải đảm đương thôi."
Nói xong, Lý Tư Đặc ném tới một nụ hôn gió, rồi chạy đi lái xe.
"Thối phí phí!" Lâm Khả Nhi cắn răng rống giận.
Đống túi xách nặng nề này, cũng mau đè ngã cô a. Công chúa sao lại mua nhiều đồ như vậy nha?
Elizabeth nhìn thấy dáng vẻ Lâm Khả Nhi đáng yêu bị bắt cầm đống túi, liền cầm lấy vài món, nói với Lâm Khả Nhi: "Chị giúp em."
Giúp cô sao? Lâm Khả Nhi trợn to hai mắt nhìn Elizabeth. Đây rốt cuộc là đồ ai mua chứ? Thế mà lại nói là giúp cô. Phải là cô đang giúp công chúa chứ?
Chẳng bao lâu, Lý Tư Đặc đã lái cái xe thể thao huênh hoang của anh ta đến dừng trước mặt hai người: "Nhanh lên xe! Tôi không muốn bị ghi vé phạt."