Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắc Dã Thương dùng thế “Lý ngư đả đĩnh” () từ dưới đất nhẹ nhõm bật lên, tư thế cường hãn tiếp tục tấn công. Khi hắn tấn công, Đường Chá trầm ổn lui xuống, lúc sắp bị Bắc Dã Thương đánh ngã thì Lâm Khả Nhi lại lên tiếng reo hò.

“Chá thúc thúc, nắm cổ áo hắn, ném hắn qua vai”, Lâm Khả Nhi vừa nói vừa biểu diễn động tác ném qua vai.

Bắc Dã Thương vốn đang ở thế thượng phong lại bị mấy câu nói của Lâm Khả Nhi chọc vào tai. Tiểu hồ ly này dám chọc giận hắn khiến hắn đang muốn tiếp tục tấn công bỗng bị Đường Chá giữ chặt.

Đường Chá nắm cổ áo Bắc Dã Thương, dùng chân đá vào đầu gối hắn. Đúng lúc hắn định lui về phía sau thì Đường Chá nhanh nhẹn nhấc Bắc Dã Thương qua vai ném xuống đất.

“Cha cha! Chá thúc thúc giỏi quá!”, Lâm Khả Nhi bật ngón tay cái lên tán thưởng Đường Chá.

Đường Chá lạnh lùng nhìn Lâm Khả Nhi nói: “Còn không mau mặc quần áo vào rồi đi nào”.

Lúc này Lâm Khả Nhi mới ý thức được bộ dạng mát mẻ của mình, nhặt quần áo lên mặc lại cẩn thận.

Bắc Dã Thương bị ngã đau, từ dưới đất nhảy dựng lên, đến trước mặt Lâm Khả Nhi ngăn lại, tà mị đe doạ cô: “Tiểu hồ ly, tôi với em là “Lương Tử kết định”, làm sao em tránh được tôi chứ?”

Nói xong, Bắc Dã Thương lấy trong túi ra một thanh chuỷ thủ, tóm lấy Lâm Khả Nhi ôm vào trong ngực, dí sát chuỷ thủ vào cổ cô uy hiếp: “Đường Chá, nếu mày dám tiến lên một bước, tao sẽ giết chết cô ta. Đến lúc đó thì đừng có trách tao vô tình”.

Đường Chá buộc phải đứng im, tỉnh táo nói: “Bắc Dã Thương, nếu mày là đàn ông thì không được uy hiếp phụ nữ”.

“Lâm Khả Nhi phải ở lại. Đường Chá, mày đi đi”. Bắc Dã Thượng nheo nheo đôi mắt tà mị lạnh băng, cường thế nói.

“Buông tôi ra!”, Lâm Khả Nhi nâng cánh tay Bắc Dã Thương lên, hung hăng cắn. Trong lúc Bắc Dã Thương vật lộn với cô thì Đường Chá đá một cước, giống như một tia chớp đá bay thanh chuỷ thủ trong tay hắn, đoạt lấy Lâm Khả Nhi giữ chắc vào trong ngực rồi ôm chặt lấy hông cô, nhảy qua cửa sổ.

"shi-t!" Bắc Dã Thương tức giận lao đến cửa sổ, trơ mắt nhìn hai người chạy trốn.

“Chúng ta phải nhảy lầu sao?” Trong lúc bay ra cửa sổ, Lâm Khả Nhi không hiểu hỏi. Tuy là chỉ từ tầng ba thôi, nhưng nếu ngã xuống thì cũng chết người nha.

“Bé ngốc! Chúng ta đâu có muốn chết!”, Đường Chá khẽ cười, anh kéo kéo một chiếc nút trên thắt lưng, một sợi dây xuất hiện ở phía sau anh, kéo bọn họ lên.

"Á?" Lâm Khả Nhi nép vào ngực Đường Chá tò mò ngẩng đầu lên nhìn.

Một chiếc trực thăng đang đậu trên nóc toà nhà tổng bộ của Hắc Ám đế quốc, một sợi dây dài thòng xuống đang kéo ngược Lâm Khả Nhi và Đường Chá bay lên.

“Chơi vui quá!” Lâm Khả Nhi ôm chặt hông Đường Chá cười rạng rỡ. Cô không hề sợ khi thấy mình lơ lửng giữa không trung, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn. Từng tế bào trong cơ thể cũng sôi sục lên, vì sự kích thích này mà kích động không thôi.

“Chơi vui? Chá thúc thúc sắp bị con doạ sợ đến chết rồi”, một tay Đường Chá kéo sợi dây, tay kia ôm chặt Lâm Khả Nhi, sợ mình lỡ tay làm rơi cô bé.

Lâm Khả Nhi lè lè lưỡi, vui vẻ cười nói: “Khả Nhi có người bảo vệ, làm sao có chuyện được”.

Sợi dây được kéo lên, cuối cùng cũng kéo hai người lên chiếc trực thăng.

Lên trực thăng, Lâm Khả Nhi vừa mới trấn tĩnh thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Khả Nhi, đã lâu không gặp!”

Lâm Khả Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi phía tay lái, đến lúc nhìn rõ mặt ông, cô hưng phấn thét chói tai: “Chú Ngoã Luân Nặc, sao chú lại tới Canada?”

Người đàn ông lái chiếc trực thăng trầm giọng đáp: “Cha con nói con bị mất tích, đương nhiên là chú tới cứu con”.

Lâm Khả Nhi ôm cổ ông, thân mật nói: “Chú Ngoã Luân Nặc, chú thật đáng yêu, chú so với cha con còn giống cha hơn”.

“Vậy tại sao con lại cự tuyệt làm con gái nuôi của Hoàn Nhi”, Ngoã Luân Nặc cưng chiều búng nhẹ lên chiếc mũi thon của Lâm Khả Nhi nói.

“Cô Hoàn Nhi ít tuổi vậy, làm chị con còn được, sao con gọi là mẹ nuôi được”, Lâm Khả Nhi cong cái miệng nhỏ nhắn nói.

Thấy Lâm Khả Nhi thân mật với Ngoã Luân Nặc, sắc mặt Đường Chá trở nên chán nản. Anh cởi chiếc thắt lưng trên người ra, ném sợi dây xuống, không nhịn được ho nhẹ một cái .

-----

() Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio