Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn cười vẫy tay với Lâm Khả Nhi, nhẹ nhàng nhảy xuống đến trước mặt cô.

"Phí Phí", Lâm Khả Nhi giống như được gặp người thân, nén lệ nhào vào lòng Lý Tư Đặc.

Bên cửa sổ sát đất trên lầu hai của Đường trạch cách đó không xa, một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đang đứng nhìn, chứng kiến Lý Tư Đặc và Lâm Khả Nhi ôm nhau, anh ảo não kéo rèm lại, không muốn nhìn cảnh bên ngoài.

Trở lại bàn làm việc, Đường Chá day day trán, buồn bực gọi điện thoại: "Thực hiện bước thứ ba của kế hoạch, tôi phải chắc chắn Bắc Dã Thương không còn đường lui".

Cúp điện thoại, Đường Chá ngửa đầu tựa vào ghế trầm mặc, mắt nhắm lại, đôi lông mày vốn nhăn tít không buông lỏng, ngược lại còn nhíu chặt hơn.

"A! Chuyện gì thế này? Mới có hai ngày không gặp mà tiểu mỹ nhân đã tin tưởng Lý Tư Đặc ca ca thế này sao? Xem ra sau này anh phải trói em ở bên cạnh, đỡ cho em không nhìn thấy anh lại rơi nước mắt", Lý Tư Đặc nở nụ cười tự đại, xấu xa trêu tức cô.

"Ai nhớ ngươi? Đừng có kiêu căng!", Lâm Khả Nhi nghe Lý Tư Đặc nói xong không nhịn được trợn mắt lên, hung hăng đấm vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn.

"Ôi! Tiểu mỹ nhân thật độc ác!", Lý Tư Đặc ôm lấy ngực, khoa trương hét lớn.

"Đau lắm sao?", Lâm Khả Nhi áp sát vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cười xấu xa hỏi.

"Đương nhiên là đau lắm! Tiểu mỹ nhân phải xoa bóp cho Lý Tư Đặc ca ca chứ?"

"Được rồi! Để Khả Nhi mát-xa cho ngươi", Lâm Khả Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Lý Tư Đặc, thừa lúc hắn không đề phòng hung hăng cấu thật mạnh lên lồng ngực rắn chắc, khiến Lý Tư Đặc hét lên như heo bị chọc tiết.

"Tiểu mỹ nhân, em giỏi lắm!", Lý Tư Đặc bất mãn nhăn nhó, bộ dáng giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn Lâm Khả Nhi.

Nhìn nét mặt chẳng ăn nhập gì với bộ quần áo phi công Lý Tư Đặc đang mặc, tâm trạng tồi tệ của Lâm Khả Nhi cũng khá hơn, cô cười rộ lên một tiếng.

"Tiểu mỹ nhân, có tâm sự gì vậy?", Lý Tư Đặc ôm eo Lâm Khả Nhi, lấy khăn tay lau nước mắt còn vương trên gương mặt nhỏ nhắn.

Lâm Khả Nhi ở trong lòng Lý Tư Đặc lắc đầu, ra lệnh cho hắn: "Phí Phí, có trò gì vui không? ngươi mau dẫn ta đi giải sầu nào".

"Tuân lệnh! Lời nói của tiểu mỹ nhân là thánh chỉ đối với Lý Tư Đặc ca ca!", Lý Tư Đặc kéo tay Lâm Khả Nhi đến bên máy bay trực thăng.

Bước lên máy bay trực thăng, Lý Tư Đặc cho phi công ngồi sang một bên, cười nói với Lâm Khả Nhi: "Tiểu mỹ nhân, chuẩn bị xong chưa, Lý Tư Đặc ca ca sẽ cho em thưởng thức cái gì mới gọi là mạo hiểm".

Nói xong, hắn thuần thục điều khiển máy bay trực thăng bay lên.

Trên độ ấy ngàn mét, hắn bắt đầu biểu diễn các đủ các thể loại, một lúc giống như bị trúng đạn, lao nhanh xuống mặt dất, đến lúc gần rơi xuống lại nhanh chóng bay lên; một lúc lại ngừng lại giữa không trung, liên tục quay tròn giống như say rượu.

Lâm Khả Nhi hưng phấn cùng kích động không ngừng thét chói tai: "Phí Phí, ngươi giỏi quá!".

"Chơi vui không?", thấy Lâm Khả Nhi kích động thét chói tai, Lý Tư Đặc đắc ý quay đầu, khuôn mặt sáng lạn tươi cười nhìn cô.

"Vui lắm! Ta cũng muốn lái!", Lâm Khả Nhi đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Tư Đặc, bá đạo nói.

Lý Tư Đặc nghe xong, sắc mặt trở nên tái mét, hắn vội vã lắc đầu: "Tiểu tổ tông của tôi, em tha cho tôi đi, tôi còn chưa muốn chết".

Lâm Khả Nhi đứng chống nạnh, trừng trừng nhìn Lý Tư Đặc, giận dữ nói: "Ai nói muốn ngươi chết? Tránh ra? Nhường tay lái cho ta!".

"Em biết lái không?", Lý Tư Đặc nghi hoặc nhìn Lâm Khả Nhi.

"Hai ta giờ cùng một chỗ, ta không sợ, ngươi sợ cái gì?", Lâm Khả Nhi bất mãn trợn mắt lên, túm Lý Tư Đặc đẩy ra ghế lái phụ.

Nhìn Lâm Khả Nhi cầm cần điều khiển, Lý Tư Đặc toát mồ hôi lạnh: "Tiểu mỹ nhân, anh là hy vọng của cả Tây Ban Nha đấy, em ngàn vạn lần phải cẩn thận! Nhớ đấy! Nhớ đấy!".

"Hy vọng của cả Tây Ban Nha? Nếu chúng ta oanh oanh liệt liệt rơi máy bay thì ngươi vĩnh viễn được lưu vào sử sách á. Lâm Khả Nhi ta cũng được thụ hưởng chút tôn quý của hoàng thất", Lâm Khả Nhi cười quỷ dị, lái máy bay bay lên cao.

Lý Tư Đặc lo lắng nhắm mắt lại, lo sợ Lâm Khả Nhi mất điều khiển khiến máy bay rơi xuống biển.

Lâm Khả Nhi cười xấu xa, đột nhiên chiếc máy bay run rẩy, chuyển động không bình thường, Lý Tư Đặc sợ tới mức hai mắt trợn ngược cả lên, nghẹt thở nói: "Tiểu mỹ nhân, em muốn để anh vĩnh viễn lưu vào sử sách thật sao?".

Lâm Khả Nhi cười vui vẻ, hai tay cô kín đáo thao tác một cái khiến mọi thứ trở lại bình thường. Chiếc máy bay đang rung lên cũng đứng yên.

Lâm Khả Nhi đột nhiên nghiêm mặt điều khiển máy bay, chỉ thấy chiếc máy bay nghiêng một bên bay vút lên, kỹ thuật thuần thục khiến Lý Tư Đặc kinh ngạc mở to mắt.

"Tiểu mỹ nhân, em học lái máy bay lúc nào vậy?", Lý Tư Đặc khó hiểu nhìn Lâm Khả Nhi, phát hiện ra càng ngày càng bị cô mê hoặc.

"Từ lúc ta còn rất nhỏ ....Ta đã muốn rồi.... Năm ấy ta bắt chú Ngõa Luân Nặc phải dạy ta lái máy bay. Khi đó chị Hoàn Nhi mới mang thai. Tiểu Nặc năm nay năm tuổi, như vậy thì lúc đó ta mười tuổi a... Thấy thế nào? Tiểu phi công mười tuổi, có phải rất giỏi không?", Lâm Khả Nhi đắc ý nói.

"Mười tuổi?", Lý Tư Đặc nghe xong liền ngã ngửa ra ghé. Người nào vô trách nhiệm như vậy, để ột đứa trẻ mười tuổi học lái máy bay.

Lâm Khả Nhi cười quỷ dị, đem máy bay biểu diễn đủ loại động tác đặc biệt, cho đến khi buồn bực trong cô tan biến, cô mới hài lòng dừng lại.

Trong lúc máy bay đang bay trên biển, Lý Tư Đặc chỉ chỉ một chiếc du thuyền xa hoa ở phía dưới cười nói: "Tiểu mỹ nhân, có muốn tắm nắng hay không?"

"Được đấy!", Lâm Khả Nhi hưng phấn gật gật đầu, nhưng lại nghi ngờ hỏi: "Chủ nhân chiếc du thuyền đồng ý để chúng ta lên sao?".

"Đi theo anh thì biết", Lý Tư Đặc ôm eo Lâm Khả Nhi, từ trên máy bay nhảy xuống, hắn mở dù khiến hai người từ từ đáp xuống chiếc du thuyền xa hoa kia.

"Vương tử, thuộc hạ đã đợi ngài mấy ngày rồi", một người đàn ông mặc đồng phục sang trọng đến bên cạnh nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio