“Là Khả Nhi đi chơi” Lâm Kảh Nhi cười đùa đứng dậy, lăcs lắc hai cái chân dài, ngồi ở bên giường nói không hề sợ
“ Đi chơi ở chỗ nào? Mà phải mang theo súng lục?” Đường chá cầm súng giơ lên, mặt lanh nhìn Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt, dí dỏm hỏi:” Cha thúc thúc thật muốn biết sao?”
“Nói đi , ta nghe.”
“Là Ngão Luân Dạ thcú thúc tìm ta. Nói có một trò chơi giết người rất thú vị, ta liền đi cùng” Lâm Khả Nhi nói xong khuên mặt ngây thơ nhìn Đường Chá.
“Trò chơi giết người?” Đường Chá vừa nghe, liền tức giận từ trên ghế ngồi dậy, cắn răng nhìn Lâm Khả Nhi “ Ngão Luân Dạ đáng chết, hắn sao có thể cho ngươi đi giết người?”
Lâm Khả Nhi cười ôm lấy hông của Đường Chá , dí dỏm nói: “Chá thúc thúc , ta không có giết người nha! Chỉ là trò chơi đã kết thúc. Người đáng chết cũng không có chết, chỉ đơn giản như vậy.”
“ Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngưuơi bị thương, ta nên làm gì bây giờ?” Đường chá đột nhiên ôm chặt Lâm Khả Nhi, tựa vào bên tai nàng đong lòng hỏi.
“Sẽ không á! Chá thúc thúc tin tương ta, cho tới bậy giờ không có ai có thể làm cho Khả Nhi của người bị thương được đâu” Lâm Khả Nhi tự hào nói. Khuân mặt nhỏ nhắn của nàng liền chôn vào trong ngực Đường chá, như chú chim nhỏ đang yêu nép vào người hắn.
“ Súng lục tịch thu. Về sau không cho ngươi cùng Ngão Luân Dạ đi ra ra ngoài làm loạn! ” Không đợi Lâm Kahỉ Nhi nói gì. Đường chá liền vội vàng nói.
“ Người ta nào có đi làm loạn? Là đi làm chuyện quan trọng ” Lâm Khả Nhi quyêt nâng cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị.
“ Trờ choi giết người là quan trọng?”
“Ngưuời ta còn không phải là vì Đương thúc thúc” Lâm Khả Nhi bất mẫn quyết nân cái miệng nhỏ nhắm, đem rối chuyện xảy ra tối nay cùng Đườn chá giải thích một lần.
Không giả thích thì thôi , giat thcíh xong Đường chá mặt biểu hiện càng thêm nghiêm túc, chỉ thấy hắn mặt lạnh đem súng lục nhét vào trông túi tiền của mình.
“ Về sau không cho ngươi dụng vào súng lục.” Đường chá lạnh mặt nói .
“ Tại sao?” Lâm Khả Nhi cán cặp môi đỏ mong hỏi ngươicj lại.
“ Bởi vì ta sẽ lo lắng!” Đườngc chá trên khuân mặt biểu hiện không còn bình tinh nữa, tâm tình kích động gầm nhẹ.
Lâm Kảh Nhi vừa nghe, không khỏi cười duyên, thì ra là Cha thúc thúc là ở nhà lo lắng, sợ nàng gặp nguy hiểm. Trong lòng cảm giác thật hạnh phúc, nàng cmả động ôm lấy hông của Đường chá, thân thiết nói:” Khả Nhi rất cảm động . Chá thúc thúc là đã yêu Khả Nhi có đúng hay không?”
Đường chá nâng khuân mặt nhỏ nhắn của Khả Nhi lên, nhiêm túc nói:” Về sau không cho tham gia những trò chơi nguy hiểm như thế! Bởi vì ta không muốn bảo bối gặp nguy hiểm, bởi vì ta quan tâm bảo bối, bởi vì ta yêu ngươi!”
“ Chá thúc thúc, làm sao người có thể đang yêu nư thế”? Lâm Kảh Nhi kích đong ôm chặt hông Đường chá
Đây là lần đầu tiên nghe Chá thúc thúc nói với nàng ba cái chữ kia, cái đó nàng đã mong ước năm rồi
“ Chá thcú thúc, nói lại lần nưa có được hay không? Khả Nhi muón nghe” Lâm Khả Nhi đột nhiền tiến gần môi Đương chá, ở bên môi hắn thì thầm.
Nghe được lời Lâm Khả Nhi nói , khuân mặt Đường chá ửng hồng, hắn cố tình không biết hỏi ngược lại:” Nói gì? T không nhới, ngươi gặp nguy hiểm sao?”
“ Ai nha! Không phải! Câu phía sau nữa.” Lâm Khả Nhi nói.
“ Ta quan tâm ngươi.” Đường cáh nở nụ cười, nhìn biểu tình của hắn như muốn trêu chọc Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi gấp đến độ dậm mạnh chân , nàng hét lên nói:” Là câu nói cuối cùng kia, gồm ba chữ cái! Nếu Chá thúc thúc không nói, Khả Nhi sẽ không đẻ ý người nữa!”
Đường chá cười phát ra âm thanh “khì khì” , tay của hắn nhẹ nhàng nắm gò má của Lâm Khả Nhi, đùa với nàng.” Thậ là trẻ con! Chá thúc thúc nói hay không nói, không quan trọng chỉ cần trong lòng biết là được.”
‘Nhưng là Khả Nhi muốn nghe, Chá thúc thúc người mau nói đi mà!” Lâm Khả Nhi ngẩng đầu chờ mong nhìn Đường chá.
Đường chá từ từ cúi thấp đến bân tai Lâm Khả Nhi, dùng âm thanh vô cùng mị hoặc ở sau tai nàng nói:” Ta yêu ngươi! Thảo mãn chưa? Đứa nhỏ tinh nghịch.”
Lâm Khả Nhi quay mặt qua , đem môi đỏ mọng đưa lên.” Hài lồng! Khả Nhi chờ Cha thúc thúc nói ba chữ này phải mất cả đời. Cha thúc thúc , em cũng yêu anh! Thật yêu thật yêu! Về sau không cho người yêu người khác!”