Editor: Fedfan
Tiểu Cần bất mãn ngẩng cái cằm nhỏ kiêu ngạo lên: “Lớn lên có gì khó? Chị Khả Nhi, chị nhất định phải chờ em! Chờ em mười tám tuổi, chị phải gả cho em.” .
"Chờ em mười tám tuổi, trời ạ, vậy còn tới năm, quả bóng nhỏ à , em muốn khiến chị Khả Nhi trở thành bà cô không ai muốn sao?" Lâm Khả Nhi trợn to đôi mắt đẹp, chống nạnh trừng mắt nhìn bé trai vô cùng khôi ngô kia.
Cậu nhóc học bộ dáng của cha, ưỡn ngực lên, dửng dưng nói: "Vậy thì sợ cái gì? Dù sao đã có em muốn chị."
Ngõa Luân Nặc bị lời của con chọc cho nhếch môi cười to, con trai anh thật đáng yêu.
Lâm Khả Nhi hoảng sợ lắc đầu: "Quả bóng nhỏ, em muốn chị cũng không dám gả. Em hãy tìm tiểu mỹ nữ chơi đi, chị chính là cô dâu tương lai của anh Chá."
"Anh Chá là thứ gì? Lại dám tranh giành chị cùng em!" Tiểu Cần tránh thoát khỏi tay cha, nhào về phía Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi vội vàng trốn sau lưng Hoàn Nhi xinh đẹp, le lưỡi với vẻ mặt khốc của tiểu Cần: "Tiểu ác ma, đừng nghĩ trêu chọc chị! Chị mới không trúng kế của em."
"Em là nghiêm túc!" Tiểu Cần mặt không vui hô to, giọng nói trẻ con nghe một chút uy hiếp cũng không có, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.
Hoàn Nhi mặc dù có thai nhưng vẻ xinh đẹp cũng không giảm đi chút nào, lãnh ngạo khiển trách con trai của mình: "Tiểu Cần, không muốn làm con trai ngoan của mẹ sao? Còn không im miệng ẹ!"
"Được rồi." Tiểu Ngõa Luân Nặc không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói nữa, nhưng là khóe môi mím chặt cũng đang hiện lên quyết tâm của nó.
"Tiểu ác ma, chị có chị Hoàn Nhi là chỗ dựa, xem em còn dám đùa cợt chị nữa không?" Lâm Khả Nhi đắc ý hất cằm nhỏ lên, liếc xéo tiểu Cần.
Trên mặt cậu nhóc đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn, nịnh hót nói với Lâm Khả Nhi: "Chị Khả Nhi, tiểu Cần vừa rồi không hề nói gì, em còn là quả bóng nhỏ nghe lời, chị đừng giận em nha."
Lâm Khả Nhi lúc này mới nghịch ngợm cười, cô vọt tới trước mặt cậu bé, dùng sức nhéo cái mũi nhỏ vểnh lên của cậu nói: "Quả bóng nhỏ ngoan, chị sẽ yêu em!"
"Ôm… ôm!" Tiểu Cần dang hai tay mập mạp, cười ngọt ngào với Lâm Khả Nhi.
Không có cách nào kháng cự yêu cầu đáng yêu như vậy, Lâm Khả Nhi ôm lấy cậu nhóc từ trong tay Ngõa Luân Nặc.
Câu bé lập tức vui vẻ in lên gò má mịn màng của Lâm Khả Nhi một cái hôn kêu ướt nhẹp: "Chị Khả Nhi, em rất yêu mến chị!"
Lâm Khả Nhi lau vết nước miếng trên mặt, toét cái miệng nhỏ nhắn cười nói: "Bẩn quá, về sau không cho hôn chị nữa."
"Chị Khả Nhi không thích quả bóng nhỏ sao?" Tiểu Cần đáng thương nhìn Lâm Khả Nhi, hoàn toàn mất đi bộ dáng bá đạo vừa rồi, tựa như một nhóc con đáng thương, mặt buồn bã.
"Quả bóng nhỏ là một tiểu đáng yêu người gặp người thích nha." Lâm Khả Nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, cười nói.
Đem cậu nhóc thả xuống ghế sa lon, Lâm Khả Nhi ngồi vào bên cạnh chị Hoàn Nhi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô: "Chị Hoàn Nhi, nơi này thật kỳ quái, thế nhưng có thể trông giống một tòa núi nhỏ như vậy."
"Mỗi người đều phải trải qua bước này để trở thành mẹ, phải biết, sinh mạng là rất thiêng liêng." Trên mặt Hoàn Nhi hiện lên một loại tình mẫu tử chói lòa. Khuôn mặt tuyệt mĩ của cô căn bản không cách nào khiến người ta nghĩ đến cô cùng với sát thủ lãnh diễm nhiều năm trước là cùng một người.
"Đích thực, sinh mạng là rất thiêng liêng ." Lâm Khả Nhi đồng ý gật đầu nhìn bụng của chị Hoàn Nhi so với lần trước cô tới lớn hơn chừng một vòng, cô liền bắt đầu cảm thấy sự kỳ diệu của một sinh mệnh.
"Khả Nhi, sự việc đều giải quyết xong rồi sao?" Hoàn Nhi yêu thương nhìn Lâm Khả Nhi, quan tâm hỏi.
"Bà xã, em không thấy là ai ra tay sao? Có anh ra tay, chuyện còn không thể giải quyết sao?" Ngõa Luân Nặc lập tức tiến lên, ôm lấy Hoàn Nhi, nịnh hót cười.
"Để anh ra tay, không làm mọi chuyện hỏng bét thì không được!" Hoàn Nhi liếc nhìn ông xã giống như một đứa trẻ lớn, bất mãn nói.
Ai có thể nghĩ tới Ngõa Luân Nặc ở trước mặt mọi người uy vũ cường thế, về đến nhà sẽ có bộ dáng này.
"Anh thật đáng thương a!" Ngõa Luân Nặc vỗ ngực dậm chân ai oán.
"Chú Ngõa Luân Nặc, chú không cần làm đổ dấm chua nữa nha! Người cháu nổi đầy da gà rồi nè!" Lâm Khả Nhi ở phía bên kia Hoàn Nhi, dùng cánh tay nhẹ phẩy làn da trên cánh tay mình, khoa trương nói.
"Cả cháu cũng khi dễ chú a? !" Ngõa Luân Nặc cắn răng trừng mắt về phía Lâm Khả Nhi, "Chú đây hai ngày nay rốt cuộc là vì ai bận rộn nha? Cô nhóc vô lương tâm!"
"Được rồi, không cho phép hai người gây nữa!" Hoàn Nhi lấy lại uy nghiêm của nữ chủ nhân khiển trách hai người kia.
"Tuân lệnh!" Lâm Khả Nhi hướng về phía Hoàn Nhi chào theo kiểu quân đội.
"Tiểu Khả Nhi, lần này tới em tính ở chơi bao lâu? Chị Hoàn Nhi rất nhớ em!" Hoàn Nhi yêu thương nhìn Lâm Khả Nhi.
"Em gặp qua chị rồi đi, anh Chá vẫn còn đang chờ em." Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói.
"Như vậy a!" Hoàn Nhi sau khi nghe Lâm Khả Nhi nói, có chút thất vọng khẽ than.
Tiểu Cần lập tức nhào tới trong ngực Lâm Khả Nhi, quấn lấy cô nói: "Chị Khả Nhi, mẹ mỗi ngày đều nhớ chị, chị không đi có được không?"
Ngõa Luân Nặc cũng vì bà xã với con trai mà nói chuyện: "Tiểu Khả Nhi, Đường Chá đã không có chuyện gì, mấy ngày này cháu lại không vội. Hay là ở lại thêm vài ngày, chơi với chị Hoàn Nhi của cháu đi."
Lâm Khả Nhi đành phải gật đầu một cái, cười duyên: "Vậy cũng được."
Mặc dù có chút lưu luyến chị Hoàn Nhi, nhưng cô hiện tại muốn làm nhất là bay trở về bên cạnh Đường Chá. Lâm Khả Nhi dưới thịnh tình của cả nhà Ngõa Luân Nặc, không thể làm gì khác hơn là ở lại thêm hai ngày.
Sự thương yêu cưng chiều của chị Hoàn Nhi khiến cô cảm thấy rất ấm áp, cô thật sự rất không nỡ rời khỏi bọn họ! Có cảm giác vui đến quên cả trời đất, ngày ngày đắm chìm trong vui vẻ.
Bụng của chị Hoàn Nhi giống như quả bóng, bé cưng bên trong luôn nghịch ngợm đá cái bụng của mẹ nó. Thấy này trên bụng Hoàn Nhi từng đợt giống như gõ trống, Lâm Khả Nhi bị chọc cho thét chói tai.
Hai ngày nay, tiểu Cần cũng không nói đến việc lớn lên muốn cưới cô nữa, tuy nhiên nó luôn dính chặt lấy cô. Chỉ cần chỗ nào có cô, cũng có thể tìm được bóng dáng của cậu bé.
Chương
Editor: Fedfan
Phần lớn thời gian, cậu bé đều đem thân thể mập mạp dính vào người Lâm Khả Nhi. Lâm Khả Nhi căn bản không coi tiểu Cần là một người đàn ông, chỉ cảm thấy ‘quả bóng nhỏ’ thật ngây thơ, đáng yêu.
Thời điểm cô ở Italy ngây ngô đến ngày thứ ba, trong nhà Ngõa Luân Nặc có một vị khách không mời mà tới.
"Lâm Khả Nhi, em ở đây đủ vui vẻ đi! Thế nhưng đem anh quẳng ra sau đầu, ở Italy ngẩn ngơ tới mấy ngày, ngay cả nhà cũng không về!" Đường Chá vẻ mặt ghen tức nhìn chằm chằm tiểu quỷ đang dính trên người Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi vui mừng đặt tiểu Cần mập mạp trên người xuống, kích động thét chói tai: "Anh Chá! Sao anh lại theo em tới Italy rồi?"
Gương mặt tuấn tú của Đường Chá hơi lạnh lùng, bất mãn đến gần Lâm Khả Nhi: "Anh tới đoạt về người phụ nữ của anh."
Thân thể mũm mĩm của tiểu Cần đột nhiên chạy đến ngăn cản trước mặt Lâm Khả Nhi, cậu bé ngẩng đầu lên, bất mãn hờn dỗi: "Không được cướp người của cháu!"
"Nhóc là ai?" Đường Chá kỳ quái nhìn bé trai tuấn mỹ trước mắt.
"Cháu là tiểu Cần; con trai của bố Ngõa Luân Nặc, bạn trai của chị Khả Nhi!" Cậu nhóc ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, tràn đầy ngạo khí nói.
"Cháu sao?" Đường Chá một tay nhấc cậu bé lên, để cho đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào mắt anh, "Nhóc con, muốn làm bạn trai của Khả Nhi, cháu còn non lắm, hai mươi năm nữa trở lại tranh với chú đi."
Nói xong, Đường Chá bá đạo ném cậu nhóc vào trong ngực cái người Ngõa Luân Nặc đang nhếch môi cười trộm kia, bất mãn hừ lạnh: "Quản con trai của anh cho tốt đi, không cần quay lại quấy rối tôi!"
"Con tôi không nghe lời tôi nha." Ngõa Luân Nặc ôm con trai, ủy khuất nhún vai, "Nó chỉ nghe lời nói của tiểu Khả Nhi thôi. Tôi thấy vẫn là để cho tiểu Khả Nhi tới trông nom thôi."
Nói xong, Ngõa Luân Nặc liền đem tiểu Cần ném về cho Lâm Khả Nhi.
"Chị Khả Nhi, hôn.. hôn.." Tiểu Cần ôm cổ của Lâm Khả Nhi, ở trên mặt của cô hôn một cái thật kêu, nước miếng ẩm ướt kia in đầy lên gò má phấn hồng của cô.
"Tiểu Cần!" Đường Chá rống giận đem tiểu Cần ôm cách xa khỏi lồng ngực Lâm Khả Nhi, lần nữa ném cái quả cầu thịt nhỏ về cho Ngõa Luân Nặc.
Ngõa Luân Nặc ôm con trai, không nhịn được cười lớn. Anh nhạo báng giễu cợt Đường Chá: "Mùi dấm chua quá nha! Bà xã, em nói có đúng không?"
Hoàn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra một nụ cười tràn đầy mị hoặc, làm hại Ngõa Luân Nặc say mê thiếu chút nữa buông tay, đem con trai đáng yêu ném trên mặt đất.
Lâm Khả Nhi nheo lại một đôi mắt xinh đẹp cười, gật đầu nói với Ngõa Luân Nặc: "Đúng vậy a, chú Ngõa Luân Nặc, người nào đó có phải rơi vào vại dấm chua rồi không?"
"Là biển dấm ấy chứ?" Ngõa Luân Nặc ôm con trai kiêu ngạo, nháy mắt với Lâm Khả Nhi.
Nghe được lời nói của Ngõa Luân Nặc, đôi mắt Lâm Khả Nhi vốn đã tràn đầy ý cười càng trở nên sáng rực.
Đường Chá căn bản không để ý tới Ngõa Luân Nặc nhạo báng, lấy khăn tay ra, kéo Lâm Khả Nhi còn đang cười trộm qua, liền lau vết nước miếng trên mặt cô. Đôi môi mím chặt kia khiến Lâm Khả Nhi trong lòng rất hưng phấn.
Anh Chá càng ngày càng quan tâm cô. Tiểu Cần cũng chỉ là đứa bé, còn nhỏ hơn cả em trai cô, vậy mà anh cũng ghen!
Cho đến khi anh hài lòng, Đường Chá mới ôm lấy Lâm Khả Nhi, nói với Ngõa Luân Nặc: "Ngõa Luân Nặc, phu nhân Hoàn Nhi, tôi mang tiểu Khả Nhi đi."
Nói xong, cũng không quản vợ chồng Ngõa Luân Nặc có phản ứng gì, ôm lấy Lâm Khả Nhi đi ra cửa chính của tổng bộ Mafia, khuôn mặt lạnh lùng kia cũng không vì thấy mấy tên gác cửa hung hãn mà biến sắc một chút nào.
Lâm Khả Nhi ở trong ngực Đường Chá che miệng cười trộm. Anh Chá thật là bá đạo nha!
Giờ khắc này, Đường Chá khí thế cao ngất, rất có khí phách đàn ông! Người đàn ông tốt! Tính cách tốt!
Trời ạ!
Cô làm sao càng nhìn anh càng cảm thấy nhìn mãi không chán đây?
Người đàn ông này sau này sẽ là của cô rồi !
Cười to ba tiếng, Lâm Khả Nhi như tên trộm len lén ngẩng đầu lên nhìn Đường Chá.
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn!" Đường Chá đột nhiên cúi đầu, áp vào mặt Lâm Khả Nhi, mập mờ nói.
"Ai nhìn lén anh chứ?" Lâm Khả Nhi nhịp tim khác thường nhìn bờ môi khiêu gợi ngay trước mắt, cảm thấy đối diện thổi tới hơi thở nóng rực.
Thật muốn ăn một miếng a! Xem có phải ngọt giống như trong trí nhớ hay không.
"Chỗ này ba trăm lượng!" Đường Chá ở trên môi Lâm Khả Nhi mổ xuống một cái, ấm áp cười.
Lâm Khả Nhi bá đạo ôm lấy đầu Đường Chá, chưa thỏa mãn mà mạnh mẽ hôn môi anh, vừa ra sức hôn, vừa kiêu ngạo nói: "Nhìn anh thì thế nào? Anh là người đàn ông của em, em cứ muốn nhìn anh!"
Đường Chá hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa bởi vì cô vô tâm hấp dẫn mà mất khống chế. Chật vật mở cửa xe, đem Lâm Khả Nhi ném vào bên trong, rồi ngồi vào xe.
"Lái xe!" Đường Chá ra lệnh cho tài xế, rồi ấn nút đem tấm chắn giữa hai hàng ghế nâng lên, đem hai không gian hoàn toàn tách ra, ngay cả âm thanh cũng không nghe được.
Nhìn động tác của Đường Chá, Lâm Khả Nhi trong lòng tràn đầy chờ mong, anh Chá có thể hay không ở trong xe trực tiếp muốn cô? Càng nhìn mặt anh ấy càng thấy giống như vậy lắm a!
Lâm Khả Nhi trong lòng đắc ý buồn cười, chú Chá rốt cuộc cũng nằm trong lòng bàn tay của cô rồi. Cô hưng phấn nhìn Đường Chá, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng vểnh lên, chờ đợi anh hôn.
Nhưng không ngờ Đường Chá căn bản cũng không để ý tới đôi môi hồng thơm mát của cô, một phen thuận tay kéo thân thể của cô qua, đè cô xuống trên đùi rồi đánh: "Vật nhỏ đáng giận, vừa rời Canada, liền quên luôn anh rồi hả? Nếu anh không tới tìm em, có phải em cũng không tính về nhà?"
Bị đánh Lâm Khả Nhi ủy khuất xoa cái mông nhỏ, nén lệ nói: "Ai nói Khả Nhi quên mất anh chứ? Anh Chá vẫn là người quan trọng nhất trong lòng Khả Nhi."
"Vậy em còn để thằng nhóc tiểu Cần hôn em?" Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình, ghen tỵ nói.
"Tiểu Cần vẫn còn con nít." Lâm Khả Nhi ủy khuất bĩu môi. Không ngờ anh Chá thế nhưng không phải muốn cùng cô thân mật, mà lại nhẫn tâm đánh cái mông nhỏ của cô, mặc dù không phải rất đau, nhưng trong lòng cô vẫn tức giận!
Mọi người đều nói, một ngày không gặp như cách ba thu, tại sao anh Chá không giống như những người đàn ông khác, nhìn thấy cô liền nhào tới a?
"Qua mười năm nữa, nó không còn là đứa bé nữa." Đường Chá ghen tỵ hừ lạnh.
"Anh Chá đang ghen sao?" Lâm Khả Nhi níu cổ Đường Chá, nháy mắt hỏi.