Phim truyền hình không hoàn toàn hư cấu, giống như lúc này, điện thoại của Thẩm Giáng Niên vang lên.
Rất giống những gì chiếu trên TV, vào lúc quan trọng, điện thoại luôn là thứ gây mất hứng.
Thẩm Giáng Niên lưu luyến, Thẩm Thanh Hoà chủ động nới khoảng cách, "Nghe điện thoại đi." Thẩm Giáng Niên quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, "Cho em hôn thêm chút nữa đi mà." Thẩm Giáng Niên lại liếm môi Thẩm Thanh Hoà, cô không muốn nghe điện thoại, bởi vì cũng đoán được là ai gọi đến, mục đích là gì.
Nghĩ đến cái này, Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngột ngạt, haizz.
"Trưởng quan, người ăn mì đi, em đi nghe điện thoại." Thẩm Giáng Niên thấy được ảnh đại diện của giáo sư Lục, nhấp nha nhấp nháy, thật sự cố chấp ý chang người.
Thẩm Giáng Niên cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Hoà nhìn bóng lưng của cô, nghe thấy cô thấp giọng nói: "Con còn chưa làm xong việc, không thể về." Cho đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Thẩm Thanh Hoà mới thu hồi tầm mắt.
Thẩm Thanh Hoà còn chưa ăn hết ngụm mì đầu tiên, điện thoại di động của cô vang lên, là WeChat.
Giáo sư Lục: Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên đang ở cùng cháu đúng không?
Thẩm Thanh Hoà cầm đũa, suy nghĩ, nhưng không trả lời.
Giáo sư Lục: Hôm nay, ông bà ngoại Tiểu Niên đến, là vì con bé mới đến, cô mong cháu sẽ đưa con bé về nhà.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, đưa tay lên sờ cằm, chắc Lục Mạn Vân còn nói nữa.
Gần đây, Lục Mạn Vân thường xuyên liên hệ với cô, chắc còn nhiều hơn cả liên hệ với Thẩm Giáng Niên.
Giáo sư Lục: Cháu là người thông minh, cô cảm thấy những lời cô nói cũng đủ rõ ràng, cháu không thể cho Tiểu Niên hạnh phúc thì đừng hành hạ con bé nữa.
Thẩm Thanh Hoà dứt khoát đặt đũa xuống, cầm điện thoại, đọc từng câu chữ.
Giáo sư Lục: Đồng tính luyến ái, đừng nói là công khai, đến cả cha mẹ cũng không dám nói ra tình yêu, yêu đương vụng trộm với nhau, thì có cái gọi là hạnh phúc sao? Tính của Tiểu Niên cô biết rất rõ, đừng nhìn con bé hay ra vẻ vô tâm không thèm để ý, hay ngoan ngoãn nghe lời gì đó.
Thật ra, con bé là người rất ích kỷ, tính cách cũng rất khó chịu, con bé vì cái gọi là cảm giác mới lạ cho nên mới nhất thời kìm nén bản tính để quan hệ lén lút với cháu, nhưng sẽ không dài lâu.
Thật ra, không cần Lục Mạn Vân, Thẩm Thanh Hoà cũng biết.
Không dám nói cô nhìn người chuẩn xác bao nhiêu, nhưng ít ra, nếu có có lòng tìm hiểu, đương nhiên sẽ biết.
Tính chiếm hữu của Thẩm Giáng Niên không hề thua kém cô, thậm chí, còn mãnh liệt hơn cả cô nữa.
Tiểu sư tử, vì yêu mà thuần hoá, nhưng sư tử vẫn mãi là sư tử, có sự hoang dã của bản thân.
Giáo sư Lục: Nếu như cháu thực sự quan tâm đến con bé, thì đừng hứa hẹn bất cứ điều gì, con bé sẽ ngây thơ mà tin theo.
Với thân phận của cháu, chắc chắn sẽ không come out, đem lại hạnh phúc dưới ánh sáng cho con bé, cho nên, cô nhắc lại lần nữa, mong cháu đừng hành hạ con bé, buông tha cho con bé đi.
Thẩm Thanh Hoà cau mày, cuối cùng gõ dòng tin nhắn: Giáo sư Lục, mong cô cho cháu thời gian.
Giáo sư Lục: Thời gian gì?
Thẩm Thanh Hoà: Thời gian để giải quyết mọi chuyện.
Với tư cách làm cha mẹ, cháu hiểu cô muốn Thẩm Giáng Niên được hạnh phúc, có lẽ cô không tin nhưng cháu cũng có suy nghĩ giống cô.
Với cháu hình thức không quan trọng, nhưng nếu cô coi trọng, cần cháu phải come out mới chấp nhận, vậy cháu sẽ sắp xếp, nhưng phải cho cháu thời gian.
Lục Mạn Vân tức đến mức suýt phun ra ngụm máu, Lục Mạn Vân: Cho nên, hai đứa thật sự đang hẹn hò.
Thẩm Thanh Hoà: Giáo sư Lục, đừng thăm dò cháu, cháu đã nói, nếu cần cháu come out, cô mới chấp nhận xu hướng tính dục của Thẩm Giáng Niên, vậy cháu có thể sắp xếp việc đó.
Giáo sư Lục: Vậy cô thật không hiểu, ý cháu là sao, cháu hao tâm tổn sức làm thế, là vì muốn cô chấp nhận, Tiểu Niên thích phụ nữ, ngay cả khi người phụ nữ kia không phải là cháu?
Thẩm Thanh Hoà: Cháu hy vọng Thẩm Giáng Niên có quyền được lựa chọn thứ mà em ấy muốn, chứ không phải bị kìm cặp bởi tình thân gia đình.
Giáo sư Lục: Đây không phải là kìm cặp, tuổi trẻ rất dễ đi đường vòng, trước khi gặp cháu, con bé rất thẳng, không bài xích người khác giới, Thẩm Thanh Hoà, cháu không cảm thấy bản thân nên nghĩ lại sao?
Thẩm Thanh Hoà thấy tình hình này, hai người sẽ nói mãi không có điểm dừng, hơn nữa còn nói về chuyện tình cảm, đây là chủ đề khó mà phân thắng bại, Thẩm Thanh Hoà: Giáo sư Lục à, cô và cháu, đều muốn tốt cho em ấy, cảm giác của em ấy mới quan trọng.
Giáo sư Lục: Đương nhiên là cô biết chứ, nhưng tuổi trẻ luôn bị một thứ gì đó mù quáng nhất thời mà mê đắm, sau một thời gian con bé có khi sẽ phát hiện ra lúc đó mình đã sai.
Thẩm Thanh Hoà không muốn nói về chủ đề này nữa, bởi vì đó là mẹ của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà: Giáo sư Lục, đừng kéo chủ đề quá xa, cháu xác nhận lần cuối, nếu cháu come out, cô sẽ để Thẩm Giáng Niên được tự do lựa chọn tình yêu mà em ấy muốn, đúng không?
Giáo sư Lục: Với thân phận và địa vị hiện tại của cháu, come out ở trong nước, cháu có biết ý nghĩa của nó không?
Phải, Lục Mạn Vân đanh đánh cược, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng come out.
Đương nhiên, đây là một vụ đánh cược không có xác suất gì, bởi vì Lục Mạn Vân không điều tra ra được thông tin cá nhân của Thẩm Thanh Hoà, cái này cho thấy, Thẩm Thanh Hoà rất chú trọng quyền riêng tư, hơn nữa còn bảo vệ rất tốt, mà giờ quyết định công khai xu hướng tính dục, không khác gì phơi bày tất cả quá khứ.
Thẩm Thanh Hoà: Cô chỉ cần trả lời cáu, có phải cháu come out, cô sẽ chấp nhận Thẩm Giáng Niên thích phụ nữ.
Trên màn hình hiển thị đối phương đang gõ, Thẩm Thanh Hoà: Nếu giờ cô đổi ý vẫn còn kịp.
Lục Mạn Vân đột nhiên không trả lời, Thẩm Thanh Hoà cười bất đắc dĩ.
Vấn đề này, vốn dĩ Lục Mạn Vân đề cập trước, giờ mà đổi ý khác nào vả mặt, Thẩm Thanh Hoà rất hiểu rõ tâm lý muốn cược của Lục Mạn Vân, lúc đầu cô trả lời chậm, khiến Lục Mạn Vân hiểu lầm, cho rằng cô không dám come out.
Bây giờ, Thẩm Thanh Hoà chỉ tập trung nói vào nó, Lục Mạn Vân rơi vào thế bị động.
Thẩm Thanh Hoà vừa muốn dùng đũa cắn một miếng mì, thì Lục Mạn Vân đã trả lời, viết: Nếu cháu come out trong yên bình, bảo vệ được Tiểu Niên, cô có thể cân nhắc cho hai đứa một kỳ sát hạch, mong cháu hiểu nỗi lòng của người làm mẹ, nhà cô chỉ có mỗi Thẩm Giáng Niên, cô muốn con bé kết hôn cũng không phải để nối dõi tông đường, chỉ mong sau khi cô và ba con bé qua đời, sẽ có người thay cô chú ở cạnh con bé.
Nhưng nếu vì cháu come out hay chính bản thân cháu, làm tổn thương Thẩm Giáng Niên, cô sẽ không bao giờ đồng ý.
Mặc dù, cô không biết gia đình cháu hiển hách bao nhiêu, nhưng mà nhà cô cũng không phải là gia đình bình thường, cô không muốn dùng quyền lực để đến nói chuyện, nhưng nếu nhà cháu làm khó Tiểu Niên, đừng nói đến việc Tiểu Niên có chịu được hay không, cô đây sẽ không chịu được.
Thật ra, Lục Mạn Vân là người khá cởi mở, ít nhất, bà là người cởi mở hơn rất nhiều bậc phụ huynh mà Thẩm Thanh Hoà từng gặp, có biết bao người khi nhắc đến đồng tính luyến ái là coi thường, thậm chí còn lăng mạ.
Thẩm Thanh Hoà: Cuộc đời này không thể chỉ dựa vào một câu hứa hẹn mà có thể đạt được.
Cháu sẽ nỗ lực hết mình làm hết những gì bản thân có thể làm.
Nếu bởi vì sự kém cỏi của cháu mà làm tổn thương đến em ấy, như cô đã nói, đừng nói Thẩm Giáng Niên có chịu được hay không, riêng cháu đã không chịu được.
Người của cháu, cháu sẽ tự biết bảo vệ, trước khi mọi chuyện dần trở nên tồi tệ, cháu sẽ trả lại cho cô nguyên vẹn.
Hoàn cảnh bên cháu phức tạp, cho nên cháu đã nói, cho cháu thời gian.
Giáo sư Lục: Cho bao lâu?
Thẩm Thanh Hoà: Trước khi năm mới đến, cháu sẽ cho cô kết quả cuối cùng.
Giáo sư Lục: Thẩm Thanh Hoà, cô mong cháu thận trọng.
Thẩm Thanh Hoà: Cảm ơn cô đã nhắc nhở
Giáo sư Lục: Nếu vì chuyện cháu come out, mà mang đến tổn hại đến cho cháu, bên chúng tôi không có cách nào để đền bù.
Thẩm Thanh Hoà: Vâng.
....!Lục Mạn Vân bất lực, dù cho bà nói có gì cũng không đả động được, Thẩm Thanh Hoà không phải là người bốc đồng, rất chín chắn trưởng thành, sao lại vì để bà chấp nhận xu hướng tính dục của con gái mà come out chứ? Cái này...!thật sự Lục Mạn Vân không thể diễn tả được.
Mà Thẩm Giáng Niên vẫn còn ở trong phòng ngủ chờ mẹ thân yêu trả lời, cả buổi không thấy động tĩnh gì, nói: "Mẹ, không phải mẹ có chuyện muốn nói sao? Mẹ nói gì đi chứ?" Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy, hôm nay mẹ cô có gì đó không ổn, phản ứng luôn chậm một nhịp.
Cô nào biết mẹ cô vẫn còn đang nói chuyện WeChat với Thẩm Thanh Hoà, còn phải phân tâm nói chuyện với cô.
"Hối cái gì mà hối hả?" Lục Mạn Vân bỗng nhiên phiền lòng.
Lỡ đâu Thẩm Thanh Hoà come out thật, còn thoả điều kiện của bà, vậy có nghĩa là bà phải chấp nhận chuyện con gái bà yêu đương với phụ nữ.
Thẩm Giáng Niên không nói gì, cô còn chưa làm hung lên mà, "Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì đi nghỉ sớm đi được không? Ông bà ngoại con lớn tuổi rồi, mẹ cũng nói hai người đi ngủ sớm đi."
Không nói thì không sao, vừa nói tới cái này, Lục Mạn Vân lập tức tức giận, thương con thì biết làm sao nữa đây? Bên phía Thẩm Thanh Hoà còn chưa biết thế nào đây, thấy con gái không có tiền đồ thật buồn chán.
Lục Mạn Vân trả lời Thẩm Thanh Hoà: Tối nay, cần phải đưa Tiểu Niên về, cô mong trước năm mới, hai đứa không được vượt rào, cháu không được nói cho con bé biết chuyện giữa chúng ta.
Nếu như đến cái này cháu cũng không làm được, chắc có lẽ cháu cũng không thuần hoá được Tiểu Niên, tính cách con bé vẫn luôn ngông cuồng.
Cô dùng phép khích tướng đã thành công đánh cược với Lục Mạn Vân, nếu giờ không để người ta hoà một ván, e là không tốt cho lắm, Thẩm Thanh Hoà suy nghĩ về lâu về dài sau này, ở bên Thẩm Giáng Niên, Lục Mạn Vân với cô mà nói, thân phận của Lục Mạn Vân tăng lên một bậc, vẫn nên quan tâm đến cảm xúc của đối phương, cho nên, Thẩm Thanh Hoà ngoan ngoãn đáp: Được, giáo sư Lục, theo ý cô, lát nữa cháu đưa em ấy về.
Thẩm Thanh Hoà thích làm tình, cơ thể người khác mệt mỏi sẽ muốn nghỉ ngơi, nhưng với Thẩm Thanh Hoà được làm tình sẽ khiến cô thoải mái về thể xác, mà làm tình với Thẩm Giáng Niên, không chỉ thể xác thoải mái, mà tâm trạng cũng thoải mái thêm.
Cho nên, Thẩm Giáng Niên đối với cô mà nói, là một tồn tại đặc biệt.
Lục Mạn Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, "Được rồi, con tự quản lý thời gian, về nhà sớm." Cũng coi như Thẩm Thanh Hoà còn biết điều, Lục Mạn Vân tha cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ậm ừ, "Được, con biết rồi, con sẽ cố gắng." Cô không muốn về nhà, nhưng mà nghĩ đến ông bà ngoại cũng ở nhà, cảm thấy không về không tốt cho lắm, nhưng mà cô thực sự không nỡ xa Thẩm Thanh Hoà, cho nên, người đang mâu thuẫn đi ra ngoài vẫn còn mâu thuẫn.
Nhìn mì trong tô của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên không thể tin được: "Sao người không ăn?"
Có thời gian đâu mà ăn, Thẩm Thanh Hoà vẫy tay, Thẩm Giáng Niên chạy đến, "Sao thế?"
"Chỉ có mì, tôi ăn không vô." Thẩm Thanh Hoà nói nghiêm túc đến mức nghĩ là thật, "Vậy, em gọi đồ ăn đến nha?" Cô đau lòng, lại có chút buồn, mì làm không tốt lắm, cô biết thế, nhưng mà bị người yêu chê vẫn không mấy dễ chịu.
"Em ngồi xuống đi." Thẩm Thanh Hoà làm vẻ rất nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên a một tiếng, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc nói chuyện với giáo sư Lục, ngồi xuống, "Hình như nguội rồi? Em gọi đồ ăn mang đến nha." Thẩm Thanh Hoà sau khi lấy đồ cắn miếng đầu tiên, không chỉ có chút lạnh mà còn có chút vón cục, "Khó ăn lắm hả?" Thẩm Giáng Niên vội hỏi.
"Có em ngồi cùng mùi vị tạm được." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà khoá chặt gương mặt Thẩm Giáng Niên, ăn lên miếng thứ hai, giờ Thẩm Giáng Niên mới hiểu được lý do người này bảo cô ngồi xuống, cô nhìn Thẩm Thanh Hoà, trêu ghẹo hỏi: "Chỉ tạm được thôi à?" Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, ý là: Chứ không thì sao?
Thẩm Giáng Niên cúi người, hôn lên đôi má hơi phồng lên của, nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Hoà, làm nũng: "Chỉ thế thôi à? Cô chủ muốn được đánh giá sao~" Làm nũng có lẽ là bản năng trời sinh, đặc biệt là khi đối mặt với người mình thích, Thẩm Thanh Hoà nuốt mì trong miệng rồi mới nói: "Vậy thì mời cô chủ ăn thử một miếng, để tôi xem cô chủ đây tự đánh giá mấy sao." Thẩm Thanh Hoà đẩy tô qua, Thẩm Giáng Niên ngồi gần hơn; "Muốn người đút cho em." Bạn gái mà, phải có đặc quyền, không dùng thì đúng là đồ ngốc.
Thẩm Thanh Hoà thật sự đút cho cô, khi cô ăn, Thẩm Giáng Niên cau mày khó khăn nuốt xuống: "Đừng ăn, dở quá." Đã dở còn nguội, ăn chẳng đâu vào đâu, Thẩm Giáng Niên muốn giật cái tô đi, Thẩm Thanh Hoà cản lại: "Tôi không đói lắm, ăn chút này được rồi, em ngồi cạnh tôi đi." Thẩm Giáng Niên mấy lần định đặt đồ ăn, nhưng Thẩm Thanh Hoà ngăn lại.
"Thẩm Thanh Hoà, đừng chê em không biết nấu ăn, em sẽ cố gắng học."
"Không sao, tôi nấu."
"Sao giống được chứ, em muốn nấu cho người ăn, phải nấu ngon mới được."
"Ừa, vậy lần sau có cơ hội, tôi dạy em."
"A, đúng rồi, sao em lại quên chứ, người có thể dạy em!"
Hai người cùng nhau nấu ăn, còn thể gia tăng thêm tình cảm, sao lại không làm thế chứ? Thật ra, Thẩm Giáng Niên có chút lo lắng, sau khi cô đi ra, cô sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ hỏi chuyện cô, nhưng mà hình như Thẩm Thanh Hoà không có ý định hỏi, nhưng mà sự lo lắng của Thẩm Giáng Niên cũng không bớt đi vì giáo sư Lục đang đợi cô về.
"Làm gì mà nhìn tôi ngây ngốc thế?" Thẩm Thanh Hoà giơ tay sờ tai Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên hơi ngứa nên rụt người lại, mặt đỏ lên, "Thích nhìn người." Còn chưa đi đã không nỡ cô không muốn về nhà.
Nếu con người ích kỉ và vô tâm hơn một chút liệu có hạnh phúc được không?
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Hoà thu dọn chén dĩa, nhưng Thẩm Giáng Niên lại giành, mang đồ đi rửa.
Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, thật ra cô còn có chuyện muốn nói, nhưng không còn sớm, "Thẩm Giáng Niên." Đột nhiên gọi cả tên khiến Thẩm Giáng Niên giật mình, "Sao á?" Không biết tại sao, cô lại sơ khi Thẩm Thanh Hoà gọi tên đầy đủ của cô, sợ giây tiếp theo người này sẽ nói ra lời tàn nhẫn.
"Tối nay, em về nhà ngủ đi."
"Về nhà sao?"
"Ừa, về nhà em."
"Vậy còn người."
"Tôi ngủ ở đây."
"Em không muốn về."
Nói không cần suy nghĩ đã bộc lộ nội tâm đang mâu thuẫn của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Tôi biết, hiếm có dịp ông bà ngoại em đến, em về đi, tôi ở lại đây, này mai em qua đây, tôi vẫn sẽ ở đây, chúng ta có thể ở cả ngày với nhau.".
Truyện Đô Thị
Cả ngày, từ này là cám dỗ lớn, tim Thẩm Giáng Niên dễ chịu hơn chút.
Vốn định muốn một đêm điên cuồng, nhưng những người kia là người nhà của cô, cô không muốn làm tổn thương họ, đặc biệt là ông bà ngoại rất yêu thương cô, "Đừng vì chuyện này mà giận em được không?" Trước khi Thẩm Giáng Niên rời đi, vẫn còn lo lắng, cô mang Thẩm Thanh Hoà về đây thế nhưng bản thân lại phải đi.
"Tôi không giận, em đi đi, Nguyễn Duyệt ở dưới chờ em." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Thẩm Giáng Niên, "Đi thôi."
"Vậy người phải nhớ em đó."
"Ừa."
"Buổi tối không ngủ được, chúng ta video call được không?"
"Phải cố ngủ, nếu không ngủ được thì nhắn Wechat cho tôi."
"Thế nha, em về nhà rồi sẽ video call với người." Rốt cuộc, Thẩm Giáng Niên đã chịu đi ra cửa, tâm trạng vô cùng buồn bực, đây không phải là cảm giác về nhà ngủ một đêm, giống như họ sẽ bị chia cắt lâu như một thế kỷ.
Nỗi buồn do cuộc chia ly ngắn ngủi mang lại chỉ là một khía cạnh.
Thẩm Giáng Niên suy nghĩ sâu xa hơn.
Nếu cô muốn ở bên Thẩm Thanh Hoà dài lâu, cô chắc chắn sẽ vấp phải thử thách cửa ải của gia đình.
Nhà, là nơi bến đỗ ấm áp của cô, bây giờ nó là một trở ngại mà cô phải vượt qua.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô sẽ đối chiến với gia đình mình vì tình yêu.
Gia đình, cô không muốn tổn thương, người yêu, cô không muốn mất đi.
Làm thế nào mới có thể có cả hai? Trên đường về, Thẩm Giáng Niên cứ nghĩ về câu hỏi này, nhưng vô ích.
Thế gian nan đắc song toàn pháp
Bất Phụ Như Lai, bất phụ khanh
Đời này thật khó vẹn đôi đường
Không phụ Như Lai, chẳng phụ Người..