Trong cuộc đời mỗi người luôn tồn tại một người đặc biệt như vậy, mối quan hệ của bạn không thể được định nghĩa bằng một mối quan hệ cụ thể, tuy nhiên, không có danh từ riêng nào có thể giải thích mối quan hệ này một cách ngắn gọn xúc tích.
Nếu dùng từ "bạn" để định nghĩa mối quan hệ của cô và Thẩm Thanh Hoà, thì không chuẩn xác, nhưng ngoài từ "bạn" ra thì còn từ nào thích hợp hơn, thậm chí các cô còn không tính là bạn tốt của nhau, bởi vì có bạn tốt nào mà không hiểu biết về nhau? Có bạn tốt nào mà sẽ phát sinh chuyện ân ái với nhau?
Thẩm Giáng Niên cầm lấy tách cà phê mà Lâm Phong đưa, đặt nhanh lên bàn, Thẩm Giáng Niên không thích từ "bạn", nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách định nghĩa nó, phản ứng có chút chậm.
Thẩm Thanh Hoà nói: "Hai người cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi không quấy rầy." Thẩm Giáng Niên lúc này mới phản ứng nhanh lại, "Không có gì quấy rầy, nhưng mà Tưởng tổng và Thẩm tổng, đều là người bận rộn, nếu có việc thì cứ đi trước."
"Hội nghị còn một lúc nữa mới bắt đầu." Tưởng Duy Nhĩ cố ý nói, "Thẩm tổng, ngồi một lúc không sao chứ." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, ngồi xuống đối diện Lâm Phong, Tưởng Duy Nhĩ ngồi đối diện Thẩm Giáng Niên.
"Tôi là phiên dịch, tên là Lâm Phong." Là đàn ông, cho nên Lâm Phong chủ động đứng lên lễ phép chào hỏi.
"Tưởng Duy Nhĩ."
"Thẩm Thanh Hoà."
"A..." Lâm Phong như bừng tỉnh ngộ, "Hóa ra là cấp lãnh đạo của tập đoàn Nhã Nại, người mà tôi ngưỡng mộ từ lâu."
"Anh Lâm cũng là phiên dịch, cô Thẩm cũng là phiên dịch, hai người là bạn học đại học sao?" Tưởng Duy Nhĩ liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Chúng tôi thật ra là bạn học cấp ba." Lâm Phong liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, "Nhưng đã lâu không gặp."
"Có vẻ như mối quan hệ của hai người khá tốt." Tưởng Duy Nhĩ cười nói.
"Vâng, cấp ba khá tốt." Lâm Phong không nói nhiều.
"Thanh mai trúc mã nha." Tưởng Duy Nhĩ trêu chọc, so với vẻ mặt hờ hững của Thẩm Giáng Niên thì Lâm Phong có chút xấu hổ, anh ta có vẻ ngại ngùng nhưng cũng đồng ý với câu nói này, "Thẩm phiên dịch của chúng ta, chắc hồi cấp ba có rất nhiều người theo đuổi đúng không?"
"Vâng." Mỗi lần Lâm Phong lên tiếng, anh ta đều quen liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, mặc dù Thẩm Giáng Niên không nhìn anh ta một cái, chỉ cúi đầu xem tài liệu.
"Thẩm phiên dịch mời uống cà phê." Tưởng Duy Nhĩ nhiệt tình mời, "Cà phê ở đây khá ngon, không biết cô thích vị thế nào.
Thẩm tổng gọi hai ly cà phê đắng, khẩu vị của cô ấy rất độc lạ, nếu cô không thích thì không uống cũng chả sao."
"Cô ấy không thích uống cà phê đắng, thường cho thêm hai viên đường và ...."
"Lâm Phong." Thẩm Giáng Niên ngắt lời anh ta, Lâm Phong lập tức dừng lại, nhìn Thẩm Giáng Niên, mỉm cười.
Sắc mặt Thẩm Giáng Niên hơi khó coi, cô cố ý nhìn Thẩm Thanh Hoà từ khóe mắt, thấy người này mím môi, đặt ly cà phê xuống nói, "Khẩu vị có thể sẽ thay đổi, nếu Thẩm Giáng Niên không ngại, có thể thử hương vị mới." Nhìn thì có vẻ vô tình nhưng thực tế lại giải quyết được tình thế khó xử của Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cầm lấy ly cà phê đặt hơi xa vị trí của cô, chính là ly Americano, nhấp một ngụm.
"Như thế nào?" Tưởng Duy Nhĩ hỏi.
"Nó thực sự rất độc đáo." Thẩm Giáng Niên liếm môi, vị đắng độc nhất vô nhị, sau khi hết vị đắng thì còn lại một chút hương thơm, vị đắng độc nhất vô nhị, giống như đắng lòng.
Lâm Phong nhìn ly cà phê bị bỏ quên của mình, rõ ràng không thích hợp để đưa cho Tưởng Duy Nhĩ, chủ động hỏi cô ấy có muốn uống không, Tưởng Duy Nhĩ lắc đầu, "Tôi là người truyền thống, thích uống trà." Lâm Phong ngượng ngùng cười cười, chỗ này không có bán trà.
Vì Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà tương đối quen thuộc cho nên không ai nói chuyện, Tưởng Duy Nhĩ không có kịch hay để xem, mà cũng không muốn nói chuyện, chỉ còn lại Lâm Phong, nhìn ba người ở phía đối diện, ánh mắt thường xuyên rơi lên người Thẩm Giáng Niên, tiếp theo là Thẩm Thanh Hoà, cuối cùng là Tưởng Duy Nhĩ.
Đối mặt với ba người phụ nữ xinh đẹp, Lâm Phong đứng ngồi không yên, sợ biểu hiện không tốt.
Tưởng Duy Nhĩ xem qua điện thoại, đột nhiên nói: "Thẩm tổng, chúng ta đi trước." Thẩm Thanh Hoà liếc mắt nhìn, hiện tại muốn chạy? Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, Tưởng Duy Nhĩ mím môi cười ngọt ngào, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy.
Chào tạm biệt hai người rồi lần lượt đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, không nhìn chính diện một cái, bởi vì Thẩm Giáng Niên không biết phải dùng biểu cảm gì để che giấu nội tâm chân thật của cô.
Lâm Phong thở ra một hơi dài, "Giáng Niên, hai người đó là bạn của cậu sao?"
"Không phải."
"Vậy?"
"Cậu đã đọc hết tài liệu của cậu chưa?" Thẩm Giáng Niên thu dọn tài liệu của cô, "Nếu không có vấn đề gì, thì tôi đến hội trường trước."
Lâm Phong cười ngượng ngùng, "Cậu giận à?"
Thẩm Giáng Niên lộ ra vẻ không kiên nhẫn, "Lâm Phong, chúng ta đã lâu không gặp nhau.
Không phải là quan hệ như trước nữa.
Cậu không cần phải giả vờ biết rõ về tôi, cũng không nhất thiết phải tỏ ra thân thiết với tôi.
"Thẩm Giáng Niên dường như vẫn còn để ý đến việc Lâm Phong tự cho rằng hai người rất thân.
"Giáng Niên...." Lâm Phong áy náy, "Thật sự tôi không có ý đó, là lỗi do tôi khiến cậu hiểu lầm, đúng là lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, cho nên lúc gặp lại rất vui, lập tức nhớ đến mấy chuyện trước kia, cho nên mới...."
"Không cần giải thích với tôi, tôi chỉ nói cho cậu biết về thái độ của tôi." Thẩm Giang Niên đã quay đầu bước đi vài bước, nhưng quay lại cầm lấy ly cà phê Thẩm Thanh Hoà mua cho cô.
Nó rất đắng, cũng như cảm giác đắng cay mà Thẩm Thanh Hoà mang đến cho cô.
Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa nhấp một ngụm, ừm, sau này cô sẽ thường xuyên uống cà phê đắng hơn, còn có thể cảnh tỉnh cho bản thân...!Này? Thẩm Thanh Hoà mua ly cà phê này có khi đang ám chỉ với cô cái gì đó, chứ nếu không lần đầu tiên mua đồ cho người ta sao lại mua cái loại đắng như thế này!
Thẩm Giáng Niên không thể uống nổi một tách cà phê đắng lớn, cô đứng ở trong góc uống một lúc lâu, đắng đến mức rùng mình một cái, thế là bắt gặp một dì dọn vệ sinh, "Cô có muốn vứt không?" Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi trả lời, "Không ạ." Đã đổ cà phê ra, giữ cái ly lại.
Thẩm Giáng Niên đi đến tiếp khách, tìm người phụ trách, được biết các khách mời đã vào hậu trường chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa sẽ thông qua cửa VIP để đi vào trong.
Trên đường vào hậu trường, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy một chiếc xe đẩy của nhà hàng, trên đó còn có chai rượu.
Không biết sao lại nhớ đến bài hát kia: Rượu ngon pha với cà phê, vốn dĩ tôi chỉ định uống một ly, nhưng nghĩ về chuyện đã qua, lại uống thêm ly thứ .
Biết rõ tình yêu như nước chảy mây trôi, thôi thì mặc cho người ấy yêu ai, tôi chỉ cần rượu ngon pha với cà phê, hết ly này đến ly khác.
Tôi chưa say đâu, chỉ có con tim là tan vỡ....!Bài hát này, cô không thích.
Theo sắp xếp của ban tổ chức, hai vị khách nước ngoài ngồi cùng nhau, Thẩm Giáng Niên và Lâm Phong ngồi hai bên.
Thẩm Thanh Hoà và Tưởng Duy Nhĩ ngồi ở hàng đầu tiên, còn chưa ngồi vào, nhưng Thẩm Giáng Niên đã thấy tên của Tưởng Duy Nhĩ kế bên cô, cô có chút lo lắng và tiếc nuối, nếu Thẩm Thanh Hoà ngồi bên cạnh cô thì tốt rồi.
Khi các vị khách lần lượt vào vị trí ngồi, các doanh nhân khác ngồi ở hàng ghế đầu cũng đã ngồi vào chỗ của họ, hai vị khách nước ngoài đang trò chuyện nồng nhiệt với nhau, cho nên không cần Thẩm Giáng Niên phiên dịch, cô nhìn xung quanh, vô thức tìm kiếm người nào đó.
A~ đang ở kia rồi, Thẩm Giáng Niên hơi ngả người về phía sau, Tưởng Duy Nhĩ quay lưng về phía cô, Thẩm Thanh Hoà đang đứng bên cạnh cô ấy, người kia mặt bộ vest tây trang lịch sự, tóc búi lên, còn mang gọng kính đen, lông mày xếch lên, đôi mắt phượng khiến cô trông có chút sắc bén, Thẩm Giáng Niên không biết người này, nhưng trông quen mắt.
Với Tưởng Duy Nhĩ là trung tâm, ba người họ vừa đi vừa trò chuyện, nhìn thoáng qua thì chiều cao của họ gần như tương đương nhau, không chỉ Thẩm Giáng Niên đang nhìn họ mà những người khác cũng đang nhìn, ba người phụ nữ xinh đẹp đi cùng nhau khiến người ta chú ý.
Bọn họ đi về hướng bên này, Thẩm Giáng Niên lập tức thu hồi ánh mắt, có thể nghe thấy giọng nói của nhân viên hướng dẫn, "Lãnh đạo, mời bên này, Tưởng tổng ngài ngồi ở chỗ này.
Tưởng Duy Nhĩ làm vẻ như mới phát hiện, "Hả? Thẩm phiên dịch, thật trùng hợp." Thẩm Giáng Niên cười, "Đúng vậy." Thẩm Thanh Hoà cũng chú ý tới, "Thẩm Giáng Niên." Người này gọi cô một tiếng, có lẽ vừa mới uống nhiều cà phê đắng, đắng tận đáy lòng, một tiếng gọi này chẳng mấy ôn nhu, "Thẩm tổng." Thẩm Giáng Niên chào hỏi.
"Đây là..." Người phụ nữ giỏi giang kia thấy hai vị lãnh đạo Nhã Nại chào hỏi Thẩm Giáng Niên, cho nên cũng chủ động hỏi.
"À, đây là Thẩm Giáng Niên, người phiên dịch." Tưởng Duy Nhĩ giới thiệu, "Vị này chính là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, Lãng Tư Duệ, Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, chủ động giơ tay ra, "Chào Lãng tổng." A, Lãng Phù Ni, Thẩm Giáng Niên có từng nghe qua, cũng là trong tập đoàn lớn mạnh trên thế giới, nếu cô nhớ không lầm, hai nhà này...!hẳn là quan hệ cạnh tranh?
Lãng Tư Duệ liếc nhìn trên dưới đánh giá Thẩm Giáng Niên, nửa đùa nửa thật, "Cũng họ Thẩm sao? Có quan hệ họ hàng với Thanh Hoà à?"
"Lãng tổng cũng có cùng câu hỏi tương tự với tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm phiên dịch, cũng hỏi vậy đó."
"Mời Lãng tổng ngồi trước." Thẩm Thanh Hoà nhường vị trí của cô ấy cho Lãng Tư Duệ, rồi ngồi vào vị trí xa Thẩm Giáng Niên nhất.
Haizz, thật là xa, Thẩm Giáng Niên muốn ngồi ở đó.
"Duy, đổi chỗ với tôi đi." Lãng Tư Duệ đẩy đẩy mắt kính nói.
"Sao thế? Muốn kết giao bạn bè với Thẩm phiên dịch à, vậy nói trước cho biết, kế hoạch sắp tới Thẩm phiên dịch là hợp tác với Nhã Nại nha."
"Này, được lắm, giành trước tôi luôn." Lãng Tư Duệ lần nữa nhìn đánh giá Thẩm Giáng Niên, người này tính cách lạnh lùng, khá giống với Thẩm Thanh Hoà, loại người này thuộc kiểu im im mà hiểm, bình thường thì ít nói, mà vừa nói ra sẽ làm người ta mắc nghẹn, không vui đùa chút nào, nhưng mà cũng xinh đẹp, làm bạn chắc không có khả năng, nhưng điều quan trọng mà khiến Lãng Tư Duệ quan tâm chính là người khiến Tưởng Duy Nhĩ lẫn Thẩm Thanh Hoà chủ động, làm cho Lãng Tư Duệ rất hứng thú.
"Tôi không tìm thấy điện thoại, có thể gọi điện thoại cho tôi để tôi tìm được không?" Lãng Tư Duệ sờ khắp người, lại tìm trong túi xách.
Thẩm Giáng Niên không nghĩ nhiều, thuận tay lấy điện thoại đưa qua, Tưởng Duy Nhĩ lập tức cản lại, lắc lắc điện thoại của cô, "Để tôi gọi cho cô."
Trong túi có chuông điện thoại, Tưởng Duy Nhĩ giúp đỡ cùng nhau lật túi ra tìm.
Đột nhiên Thẩm Giáng Niên nhận ra, có lẽ Lãng Tư Duệ muốn có số điện thoại của cô chăng? Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt nhìn cô, Thẩm Giáng Niên cũng không chớp mắt nhìn lại.
Khi ánh mắt chạm nhau, tim Thẩm Giáng Niên vô cùng đau đớn, cô khẽ nhấp môi, điều chỉnh hơi thở có phần hỗn loạn.
Đôi mắt Thẩm Thanh Hoà thật đẹp, mỗi một ánh mắt, giống như biết nói.
Bỗng nhiên Thẩm Thanh Hoà cong môi cười, khiến cho Thẩm Giáng Niên vốn đang muốn cúi đầu, do dự một chút, lườm một cái rồi cúi đầu nghịch điện thoại.
Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn từ WeChat.
Là Lâm Phong: Giáng Niên, bạn học có một nhóm chung, tôi kéo cậu vào chung nhé.
Số điện thoại của Thẩm Giáng Niên cũng là số WeChat, Lâm Phong rất thông minh, ra tay trực tiếp.
Sau đó, Thẩm Giáng Niên bị kéo vào nhóm các bạn học cấp ba một cách khó hiểu.
Lời giới thiệu mở đầu của Lâm Phong là Thẩm Giáng Niên, rải một đống hoa cùng với tiếng thét chói tai, lớp trưởng nói: Thật trùng hợp, tối nay có họp lớp! Hoa khôi của trường bán cho cái mặt đi!
Mọi người cùng nhau hò hét "Thẩm Giáng Niên", Thẩm Giáng Niên không còn cách nào khác, đành nhắn một câu: Mọi người khách sáo quá, đêm nay nếu không tăng ca, nhất định sẽ đi.
Một nam sinh không có nhãn lực nhất trong lớp nói: Có tăng ca cũng sẽ chờ cậu.
Trong đầu Thẩm Giáng Niên có hàng loạt dấu ba chấm, đúng là người không có nhãn lực, mãi mãi không có.
Không có cách nào trốn thoát buổi họp lớp này, Thẩm Giáng Niên khẽ thở dài.
Màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, lần này là Thẩm Thanh Hoà: Chiều nay hội nghị kết thúc, cùng nhau đi ăn tối đi.
Tay Thẩm Giáng Niên quả thật không có tiền đồ, run lên, cô liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà vài cái.
Tay đã gõ ra chữ "Được", đột nhiên nhớ đến bản thân đã đồng ý đi họp lớp, lại nhớ đến tối hôm qua "lạnh nhạt" với cô, Thẩm Giáng Niên chần chừ trả lời: Nói sau đi.
Gửi tin nhắn đi, vừa cảm thấy sảng vừa thấy đau lòng.
Có thể chờ mong Thẩm Thanh Hoà nói thêm gì đây, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không nói gì thêm hết, Thẩm Giáng Niên thất vọng.
Đến giờ ăn trưa, Lãng Tư Duệ mời ba người đẹp cùng đi ăn trưa, Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, "Cảm ơn Lãng tổng, tôi đã có hẹn với bạn." Người hẹn cô là Lâm Phong, cũng không phải là không đi không được, chỉ là không muốn trước bữa tối, lại có nhiều tiếp xúc với Thẩm Thanh Hoà, sợ bản thân không nhịn được.
Vào buổi tối, sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Phong đã lập tức thúc giục Thẩm Giáng Niên cùng nhau đi họp lớp.
Thẩm Giáng Niên còn muốn xem thái độ Thẩm Thanh Hoà thế nào, nhưng mà người này đi ra ngoài nghe điện thoại, cũng không quay đầu lại.
Thôi thì đêm nay cứ đi họp lớp, sau đó bay thẳng về Bắc Kinh vậy.
Còn chuyện khác thì chờ nói sau đi, Thẩm Giáng Niên vội vàng rời đi, trong lòng lạnh lẽo.
Lúc Thẩm Thanh Hoà nói chuyện điện thoại xong quay lại, Tưởng Duy Nhĩ vẫy tay, "Thẩm tổng." Lãng Tư Duệ vỗ tay nói, "Chỉ còn lại ba chúng ta, hội nghị cũng đã kết thúc rồi.
Đi thôi Thanh Hoà, cùng nhau uống rượu tâm sự."
Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà nhìn xung quanh, Tưởng Duy Nhĩ ôm cánh tay của cô, ghé sát vào tai cô khẽ nói, "Đừng nhìn nữa, người ta đi theo trúc mã rồi."
"Đêm nay, tôi còn có việc, không thể đi cùng." Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, trực tiếp lái xe rời đi.
Lãng Tư Duệ và Tưởng Duy Nhĩ, hai mặt nhìn nhau, "Tâm trạng cô ấy không tốt à." Lãng Tư Duệ nói, Tưởng Duy Nhĩ nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Lúc họp lớp không thể thiếu màn ôn chuyện và ba hoa, Thẩm Giáng Niên vốn không cao hứng, nhưng mà đã tới rồi, cũng làm như tâm trạng tốt mà vui đùa cùng mọi người.
Nhưng mà trong lòng lại bồn chồn, sao Thẩm Thanh Hoà không có chút động tĩnh nào? Người này chủ động mời, rồi chỉ dừng lại ở đây thôi sao?
Xung quanh khá ồn ào, nhịp tim Thẩm Giáng Niên có chút bất ổn, cô mượn cớ đi wc, ra ngoài hút thở không khí ban đêm của Thượng Hải, còn mang theo chút hơi ấm.
Thẩm Giáng Niên uống không nhiều lắm, nhưng mà vì tâm trạng không tốt, cho nên cũng có chút say.
Rượu mạnh che lấp sự nhát gan, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không có nhát, chút rượu này uống vào, uống vì bực tức, mang theo mặt nạ để sống quá mệt mỏi.
Cô để ý Thẩm Thanh Hoà, bây giờ phải gọi cho người này, bắt người này đến đón cô.
"Này, Thẩm Thanh Hoà." Ngay sau khi bên kia nhấc máy, Thẩm Giáng Niên cố ý nói cô đang ở đâu, giọng điệu ôn hoà, "Người đến đón em đi."
Trong điện thoại không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên bắt đầu hờn dỗi, "Là người mời em đi ăn tối, bây giờ ý người là sao đây?"
Bên kia vẫn không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên lập tức chơi trò hơn thua, "Thẩm Thanh Hoà, nếu bây giờ người không đến, sau đừng bao giờ đừng nghĩ đến chuyện em lên giường của người!"
Bang...!điện thoại bên kia bị ngắt, hành động khá thô lỗ, khiến màng nhĩ của Thẩm Giáng Niên đau, Thẩm Thanh Hoà, dám cúp máy? Được rồi! Thẩm Thanh Hoà, chúng ta cưỡi lừa xem vui đi, chờ đó!
Nếu em đây để người sống yên ổn, thì em sẽ không phải là Thẩm Giáng Niên..