Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

chương 72: chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu bạn chưa thực sự trải qua cảm giác mất đi người thân, bạn sẽ không thể cảm nhận được nỗi đau giằng xé tim gan, giống như đang ở độ cao ngàn dặm rồi đột ngột rơi xuống vực thẳm, chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống mặt đất, sợ hãi, hoảng loạn, khó chịu, hít thở không nổi...!lại không có cách nào ngăn lại.

Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi, trái tim Thẩm Giáng Niên như bị dày vò, trái tim cô như bị ném từ trên cao xuống liên tục, lần nào cũng đau không chịu nổi nhưng cô lại không biết làm cách nào để dừng lại.

Chắc có lẽ vì tim đau cho nên nước mắt tự trào ra.

Không nói rõ Thẩm Thanh Hoà bị thương thế nào, mức độ nghiêm trọng đến đâu, nhưng mà tim cô như trải qua hàng vạn lần biến hoá.

"Đừng lo, bảo bối." Lê Thiển kéo tay Thẩm Giáng Niên, cố gắng an ủi cô ấy, nhưng so với việc Thẩm Thanh Hoà bị thương trong bệnh viện mà không biết mức độ nặng nhẹ, Lê Thiển càng lo lắng cho Thẩm Giáng Niên hơn, sao lại chìm đắm sâu như vậy? Lê Thiển không biết là tự trách hay là đau lòng, dù sao cũng là cô đưa hai người bọn họ đến với nhau.

"Nếu Thẩm Thanh Hoà có thể nghe điện thoại, nhất định cô ấy không bị thương nặng.

Đừng khóc mà, được không?" Lê Thiển kéo người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, "Đừng lo lắng, Thẩm Thanh Hoà không phải trẻ con." Thẩm Giáng Niên đã mất đi khả năng nói chuyện, trong đầu toàn là Thẩm Thanh Hoà, không thể xảy ra chuyện gì được, vừa rồi sao cô lại hung dữ như thế, tại sao mỗi lần đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, cô luôn nói lời hổn đản vậy chứ?

Tài xế taxi bật đài radio lên, lúc này đang phát sóng: Vào lúc : chiều nay, ở sân bay Bắc Kinh đã xảy ra vụ việc dùng dao đâm người bị thương, xác định là do mâu thuẫn tình cảm, khiến cho người tử vong, người bị thương, trong đó có người bị thương nặng....!Đầu Thẩm Giáng Niên ong ong lên, Lê Thiển cũng ngẩn người, ở sân bay xảy ra vụ việc chém người sao? Cô cảm giác được cơ thể Thẩm Giáng Niên đang run lên, Lê Thiển ôm chặt cô ấy, an ủi: "Đừng lo, Thẩm Thanh Hoà nhất định sẽ không sao."

Thẩm Giáng Niên suýt vấp ngã khi chạy vào bệnh viện, Lê Thiển giật mình khi nhìn cô băng qua dòng xe cộ dài vô tận.

"Thẩm Thanh Hoà sao?" Y tá ở quầy lễ tân ngẩng đầu nhìn Thẩm Giáng Niên, "Không có người tên vậy."

"Cô nói cái gì?" Thẩm Giáng Niên mở to hai mắt, trong lòng như lửa đốt.

"Này, cậu đừng có gấp." Lê Thiển sợ tiểu tổ tông sẽ ăn tươi nuốt sống người ta, "Không có người tên Thẩm Thanh Hoà nhập viện sao?"

Y tá cạn lời, lạnh lùng trả lời; "Không có!"

"Những người bị thương lúc chiều vì vụ việc chém người bị thương ở sân bay đưa đến đây, cô có biết không?" Mặc dù Lê Thiển cũng có tức giận, nhưng mà cô y tá xinh đẹp vô tội, trong máy tính của cô không có hồ sơ nhập viện, thì đó chính là không có.

"Đều ở phòng cấp cứu."

Đến phòng cấp cứu cũng không có người, đôi mắt Thẩm Giáng Niên bị cơn gió thổi qua, cay rát làm cô không mở mắt ra được.

Thẩm Giáng Niên vừa chạy vừa dụi mắt, nhưng cô không cầm được nước mắt, không biết là gió thổi quá mạnh hay là dụi mắt quá mạnh.

"Đừng có chạy ngốc nữa!" Lê Thiển tóm lấy Thẩm Giáng Niên và gọi điện thoại Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên thoát khỏi cô ấy và đến hỏi một người bị thương vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.

"Thẩm Thanh Hoà, là chị à?" Lê Thiển hỏi như vậy là bởi vì lúc ở quán bar, khi Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại lần thứ hai, cô nghe ra được người nhận điện thoại không phải là Thẩm Thanh Hoà.

"Là tôi."

"Chị ở đâu vậy?"

Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, Lê Thiển thấy Thẩm Giáng Niên ở phía trước vẫy tay với cô, thế là Lê Thiển lập tức cúp điện thoại.

Thẩm Thanh Hoà đang ở trong phòng của bác sĩ điều trị xử lý vết thương, hai người đi đến cửa, bác sĩ từ bên trong đi ra, giật mình, vội vã đóng cửa, nhẹ giọng hỏi: "Hai người tìm ai?"

Thẩm Giáng Niên nghe ra giọng nói này là người đã trả lời điện thoại của Thẩm Thanh Hoà, mắt nhìn chằm chằm vào người này, bởi vì mang khẩu trang, cho nên không xác định được tuổi thật, người cao bằng cô, quanh mắt có nhiều vết chân chim, có lẽ lớn tuổi hơn cô, "Tôi đi tìm Thẩm Thanh Hoà."

Bác sĩ cũng nhìn Thẩm Giáng Niên từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: "Vừa rồi cô có phải là người gọi điện cho Thanh Hoà không?"

"Phải." Thẩm Giáng Niên không biết người này hỏi là có ý gì, có lẽ tâm tình cô không tốt, đối phương lại có ý khiêu khích, cho nên cô trả lời khá quạu.

Giọng điệu của bác sĩ vẫn như trước, nhìn Thẩm Giáng Niên thật sâu rồi nói: "Cô gái à, bình tĩnh lại đi, cô ấy là bệnh nhân." Ý là, lời nói phía trước của Thẩm Giáng Niên quá hung dữ.

Thẩm Giáng Niên nghe vậy hai mắt cay cay, kiên nhẫn, vết thương phía dưới còn chưa lành, lại bị thương nữa sao? Thẩm Thanh Hoà, người có thể nào làm em bớt lo lại được không, hay là cứ làm em bị thương đi.

"Vào đi, mình chờ cậu ở cửa." Lê Thiển đẩy Thẩm Giáng Niên đang thẫn thờ đứng ở cửa.

Thẩm Giáng Niên quay đầu cười cảm kích, cô thật sự cần một không gian riêng tư với Thẩm Thanh Hoà, "Nếu có người đến, cậu gõ cửa báo trước cho mình nha." Sau khi Thẩm Giáng Niên nói xong, cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào, lặng lẽ không một tiếng động.

Thẩm Thanh Hoà quay lưng về phía cô, ngồi ở trên ghế, cúi đầu, khom lưng, trông rất mệt mỏi.

Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ thấy một Thẩm Thanh Hoà như thế này, ở trong ấn tượng của cô, Thẩm Thanh Hoà luôn rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp biết nói.

Tay phải của Thẩm Thanh Hoà bị băng bó, cổ tay quấn băng gạc trắng, cánh tay buông thõng xuống hơi run rẩy, Thẩm Giáng Niên đau lòng, không cầm được nước mắt, cô rất muốn gọi một tiếng Thẩm Thanh Hoà, thế nhưng cô sợ người này sẽ nghe thấy cô khóc.

Thẩm Giáng Niên im lặng, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói: "Lão sư, loại thuốc kia, kê cho em một ít thuốc nữa đi." Thẩm Giáng Niên lập tức nín thở, vừa rồi Thẩm Thanh Hoà còn nhầm cô với bác sĩ sao? Tại sao lại là lão sư? Thẩm Giáng Niên vốn định đi về phía Thẩm Thanh Hoà, nhưng vào lúc này, cô vô thức lùi lại, Thẩm Thanh Hoà cúi đầu bất giác nói: "Đã nói là sẽ không uống thuốc nữa, nhưng mà có nhiều lúc không thoải mái...." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, như đang tự giễu bản thân, "Có lẽ đời này, không có thuốc em không sống nổi."

Chỉ mấy câu này thôi đã khiến Thẩm Giáng Niên có hàng ngàn suy đoán, ngoài những vết thương trên người, Thẩm Thanh Hoà còn mắc bệnh mãn tính? Vấn đề là Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ biết đến.

Vậy nó là cái gì? Bệnh nan y sao? Sẽ chết sao? Chết...!nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà sẽ chết, nước mắt Thẩm Giáng Niên không thể ngừng lại được.

"Em luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vọng, nhưng không biết tại sao, mỗi lần gặp cô ấy, em luôn có một suy nghĩ, có lẽ bản thân có thể sống một cuộc sống tốt đẹp." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà đầy bi thương, có thể thấy được bả vai Thẩm Thanh Hoà run lên.

Cửa, lại lần nữa mở ra rồi đóng lại, cánh cửa lại mở ra không một tiếng động, bác sĩ lộ vẻ kinh ngạc, Thẩm Giáng Niên cắn môi, nước mắt lưng tròng lắc đầu, bác sĩ mím môi im lặng, Thẩm Thanh Hoà như một tín đồ đang chờ giải cứu, hỏi: "Lão sư, cô nói thử xem, em có thể yêu một người lần nữa sao?"

Thẩm Giáng Niên nhìn bác sĩ với ánh mắt gần như cầu xin, bất kể Thẩm Thanh Hoà đang nói về ai, Thẩm Giáng Niên vào lúc này hy vọng Thẩm Thanh Hoà có thể tiến lên một bước, cô có thể cảm nhận được cuộc đấu tranh nội tâm của Thẩm Thanh Hoà, giống như hàng ngàn sợi mây đang vướng vào nhau.

"Em muốn yêu cô ấy sao?" Bác sĩ lại liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, là cô ấy sao?

"Em không biết." Thẩm Thanh Hoà cười khổ nói: "Em thật sự không rõ."

"Nếu cô ấy ở bên em, em có còn sợ không?" Bác sĩ chậm rãi đến gần Thẩm Thanh Hoà, nhẹ giọng hỏi: "Hãy tưởng tượng, đứng bên cạnh em là cô gái mà em thích, người sẵn sàng lắng nghe mọi điều về em, cũng sẵn lòng chấp nhận hết thảy về em, nếu em có bước để đi, chỉ cần em sẵn lòng bước ra bước đầu tiên, cô ấy sẽ bước bước còn lại đến bên cạnh em."

"A~" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ lắc đầu, "Cô không hiểu cô ấy."

"Ừ." Bác sĩ đứng sau lưng Thẩm Thanh Hoà, nhìn lại Thẩm Giáng Niên đang cố kìm nước mắt, nói một cách hợp tình hợp lý: "Tôi không hiểu, em chỉ nói cô ấy xinh đẹp đáng yêu, thân hình quyến rũ." Bác sĩ dùng từ thân hình nhẹ nhàng đụng vào Thẩm Thanh Hoà một cái, dịu dàng nói, "Đừng có keo kiệt như thế, cô gái xinh đẹp như vậy, giới thiệu cho tôi làm quen đi, để tôi xem, là ai mà lại lợi hại thế."

Thẩm Thanh Hoà im lặng, cúi đầu như đang suy tư, bác sĩ lại đụng nhẹ vào người cô: "Bây giờ nếu muốn gặp cô ấy thì cho tôi số điện thoại, tôi sẽ gọi cho cô ấy, được không?" Lần này, Thẩm Thanh Hoà phản ứng rất nhanh, ngồi thẳng người dậy nói, "Không được." Bác sĩ sửng sốt một chút, hơi quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên đỏ bừng mặt, hếch cằm ra hiệu cho cô đi ra ngoài.

Thẩm Giáng Niên cắn môi, khẽ gật đầu rồi cúi đầu lặng lẽ đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên lập tức vỡ oà.

Lê Thiển giật mình sợ hãi, chuyện gì thế này, vừa rồi cô có hỏi bác sĩ, bảo cánh tay Thẩm Thanh Hoà bị thương nhẹ, không có nghiêm trọng mà.

Lê Thiển biết hiện tại cô hỏi không được, chỉ có thể đứng bên cạnh, thấy Thẩm Giáng Niên run lên vì khóc, cô đau lòng nên ôm cô ấy vào lòng: "Thật là một cô gái ngốc nghếch, khóc cái gì mà khóc~" Cái mũi của Lê Thiển cũng bắt đầu cay cay, cô không thể khóc cùng người này được.

"Mình muốn ở khách sạn đối diện bệnh viện." Thẩm Giáng Niên khóc đến khàn cả giọng.

"Đi thôi." Lê Thiển lo lắng, gió lạnh thổi tới, nhất định sẽ bị cảm lạnh.

Đến khách sạn, Thẩm Giáng Niên đi vào phòng tắm, chờ người đi ra ngoài, Lê Thiển bưng chén canh gừng đến, "Bảo bối, mình có nấu canh gừng, cậu uống trước đi."

"Bảo bối, nửa đêm mình mượn bếp của người ta nấu cái này đó."

Thẩm Giáng Niên không nói gì, cầm lấy chén canh rồi ngồi ngồi, cầm chén lên uống cạn.

Đôi mắt của Thẩm Giáng Niên sưng đỏ đến mức Lê Thiển nghi ngờ rằng cô ấy lại lén lút khóc trong phòng tắm, mà cô cho dù có đau lòng cũng không thể hỏi.

Thẩm Giáng Niên uống canh gừng, Lê Thiển sấy tóc cho cô, vốn định ngủ cùng nhau, nhưng Thẩm Giáng Niên lắc đầu.

Lê Thiển cảm thấy hơi khó chịu, nửa đùa nửa thật: "Cái đồ trọng sắc khinh bạn, chưa gì hết đã chê mình rồi, đã quên trước kia ai hay bò lên giường mình rồi hả." Người ta đều nói phụ nữ rất tinh tế trong chuyện tình cảm, nếu có gì đó hơi tích cực, thì ngay lập tức đều có chút hương vị bạn tình.

"Cậu a." Thẩm Giáng Niên đương nhiên nhìn ra được sự khó chịu của Lê Thiển, cho nên cô đành dùng cái giọng khàn khàn giải thích, "Bây giờ, mình còn đang khó chịu, cũng không ngủ được, sợ làm phiền cậu." Thẩm Giáng Niên nói thật, bây giờ trong đầu cô là mớ hỗn độn không có trật tự.

Lê Thiển nghe thế liền bật cười, rồi kéo Thẩm Giáng Niên lên giường, "Giấc ngủ của mình không có lượt đến cậu làm phiền đâu, cậu ngủ không được thì ngồi đi, mình đi ngủ." Vì thế, Thẩm Giáng Niên dựa vào đầu giường, Lê Thiển chui vào trong chăn, cuộn tròn bên cạnh hai chân Thẩm Giáng Niên, hai người cứ như vậy dựa vào nhau.

Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không thể ngủ được, nhưng mắt cô ấy đau như búa bổ.

Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu không tự chủ được hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, dáng người khom lưng, cúi người và giọng nói đè nén của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên lập tức cảm thấy đau lòng.

Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, cô phải thừa nhận mình không biết gì về Thẩm Thanh Hoà, hoàn toàn không biết gì hết.

Thẩm Thanh Hoà không muốn cô tiếp cận cô ấy, mà bản thân cô cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi nên hai người luôn ở trong tình trạng xa cách, cô đương nhiên biết phần lớn nguyên nhân là do cô.

Thẩm Thanh Hoà cùng lắm chỉ là bất động, còn cô thì quá hung dữ.

Đêm nay, nếu không phải chính tai cô nghe thấy những lời không rõ ràng của Thẩm Thanh Hòa, cô nhất định sẽ không cam tâm rời đi.

Nhưng khi nghe Thẩm Thanh Hoà sợ cô đến bệnh viện tìm cô ấy, dù cho bác sĩ kia không ra hiệu, cô cũng muốn tạm thời rời đi.

Cô yêu cô ấy, thế mà luôn lại làm khó cô ấy, một phần cũng do cái bản tính thích gì thì làm nấy, nếu làm tổn thương đối phương, vậy thì tồn tại ý nghĩa gì đâu?

Có quá nhiều thần bí bên trong Thẩm Thanh Hòa, nhưng mà tính nhẫn nại của cô không tốt, nhưng từ giờ phút này, Thẩm Giáng Niên tự nhủ với bản thân: Thẩm Thanh Hoà, phải chậm lại, từng bước cởi bỏ những điều thần bí trên người Thẩm Thanh Hoà.

Bất kể quá khứ là gì, Thẩm Giáng Niên cảm thấy nó không phải là chuyện gì tốt, bởi vì chúng khiến Thẩm Thanh Hoà mệt mỏi, cô muốn hiểu biết rõ nhưng câu chuyện kia, muốn đem gánh nặng dời đi, cô muốn Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng mà sống.

Thẩm Giáng Niên buồn, nhưng không còn đau khổ vô vọng như trước.

Bởi vì cô biết hôm nay, Thẩm Thanh Hòa đã nghĩ đến việc yêu cô ấy, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại sợ, không sao, Thẩm Thanh Hoà, có em ở đây, em sẽ đi cùng người, giống như vị bác sĩ lão sư kia nói, em sẽ luôn ở cạnh người.

Cho dù người đang sợ điều gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không lùi bước, chỉ cần người yêu em.

Khi mắt Thẩm Giáng Niên không đau lắm, cô mở điện thoại gõ một dòng, nghĩ đến cánh tay phải bị thương của Thẩm Thanh Hòa, cô đổi giọng, ho vài tiếng rồi nhẹ nhàng nói:

"Thẩm Thanh Hoà, người ngủ chưa?"

"Tối nay em sở dĩ đối với người như vậy hung dữ, là bởi vì em uống rượu, rượu làm em mất đi cái tính nhát gan kia, cho nên có hơi hung dữ với người."

"Em cũng lo lắng cho người, nghĩ đến việc đáng lẽ người đã sớm đến Thượng Hải, sao lại không có thông tin gì hết."

"Rốt cuộc thì vé máy bay của người là mấy giờ vậy~"

"Haizz, uống rượu hoa cả mắt, lại nhớ người ngủ không được, người trở về Thượng Hải, ở biệt thự lớn ngủ ngon sao?"

"Không sao, em cứ như vậy quấy rầy người, nếu người bị thức giấc, coi như người xui xẻo!"

"Nhắc đến căn biệt thự lớn kia của người, đột nhiên muốn đến đó lần nữa, bên trong lớn như vậy, còn chưa đi dạo xong."

"Thẩm Thanh Hoà, lúc người ngủ, có ch ảy nước miếng không hửm?"

"Em nhớ người lắm, em nghĩ đêm nay có lẽ sẽ không ngủ được, người làm em mất ngủ rồi, Thẩm Thanh Hoà à."

Vào lúc, Thẩm Giáng Niên còn đang muốn nói, thì thấy bên kia đối phương đang soạn tin nhắn....!Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên thắt lại, Thẩm Thanh Hoà sẽ trả lời thế nào đây?

Thẩm Thanh Hoà: Tôi vẫn chưa về Thượng Hải.

Thẩm Giáng Niên: (@ο@) Oa ~ Là bởi vì người không nỡ xa em à? Em có thể đến tìm người được không?

Thẩm Giáng Niên cố ý, cô đang muốn thể hiện đây là cái dáng vẻ mà Thẩm Giáng Niên nên có.

Sau đó, lại sợ biểu hiện của bản thân quá khoa trương, cho nên dùng ký tự emo.

Thẩm Thanh Hoà: Không thể.

Thẩm Giáng Niên: /(ㄒoㄒ)/~~đồ tồi~ người ta nhớ người như thế, khi nào mới có thể đây.

Thẩm Thanh Hòa: Y chang con nít.

Thẩm Giáng Niên: Thật sự nhớ người mà, em nói em thích người, người cũng không thèm tin, vậy cho em thời gian, để em chứng mình cho người thấy, được không?

Một lúc lâu, màn hình điện thoại không hiển thị gì, tuy Thẩm Giáng Niên không có quá nhiều kỳ vọng, nhưng trong lòng cô dù sao cũng có một tia mong đợi, cô thích Thẩm Thanh Hoà, cũng là bởi vì thích, cho nên rất sợ bị từ chối.

Tình yêu của cô dành cho Thẩm Thanh Hoà rất mãnh liệt, sức sống của cô ấy cũng rất ngoan cường, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà cho cô một chút không gian, cô có thể để tình yêu đó lớn lên trong hoàn cảnh tuyệt vọng.

Cho nên, cô cần Thẩm Thanh Hoà động viên, dù chỉ một chút cũng có thể khiến cô ấy vững vàng bước tiếp.

Bên kia đang soạn...!Thẩm Giáng Niên quả thực yêu chết những từ này.

Thẩm Thanh Hòa: Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan! [Ngây ngốc cúi ]

Thẩm Thanh Hoà: Gửi cho tôi một bức ảnh tự sướng của em đi.

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, còn tưởng người này từ chối cô, nếu muốn ảnh tự sướng, vậy điều đó có phải...!gián tiếp thừa nhận là đang nhớ cô không? Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên có chút kích động, Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan nhớ em phải không? 【】

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên tiếp tục viết: Một chút cũng tính.

~(≧▽≦)/~ la la la

Thẩm Thanh Hoà vẫn không trả lời Thẩm Giáng Niên: Nếu trưởng quan thừa nhận có chút nhớ em, em có thể gửi cho người một tấm ảnh phúc lợi!

Thẩm Thanh Hoà: A?

Thẩm Giáng Niên cười thầm, Thẩm Thanh Hoà có đoán được không đây? Thẩm Thanh Hoà: Em gửi trước đi, nếu đúng là phúc lợi thì tôi sẽ nói cho em biết là có nhớ hay không nhớ.

Thẩm Giáng Niên nhảy ra khỏi giường, Lê Thiển sợ hãi đến mức nói không rõ ràng, "Sao thế? Sao thế?" Thấy Thẩm Giáng Niên lật túi xách của mình, cô dụi dụi mắt, đó có phải là mỹ phẩm không? Nửa đêm nửa hôm, trang điểm cho ai xem chứ? Lê Thiển sợ hãi nhảy ra khỏi giường, "Cậu bị sao vậy? Đừng dọa mình!" Trong phòng này chẳng lẽ có ma sao?

"Tiền Xuyến Tử, ngủ đi, mình không sao." Thẩm Giáng Niên muốn cho Thẩm Thanh Hoà thấy vẻ đẹp nhất của cô, nhưng khi cô cầm gương lên, mặt cô tối sầm lại, đôi mắt hơi sưng.

Lê Thiển ngây ngốc đứng ở đó không hiểu tình huống cho lắm, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên bôi này bôi nọ, sau đó mặc lại toàn bộ quần áo đã cởi trước đó, chụp một tấm ảnh mà không có đôi mắt.

Sau đó, cô ra lệnh, "Tiền Xuyến Tử, mình muốn c ởi quần áo, cậu quay lại đi." Thấy cô xoay người, Lê Thiển đại khái cũng đoán được, "Chậc, làm như mình chưa thấy cái gì vậy, hừ." Lê Thiển hậm hực, nhưng mà cũng nghe lời quay người đi, cô cảm nhận được, Thẩm Giáng Niên đang vui.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà gửi đến hai bức ảnh liên tiếp, bức ảnh đầu tiên là đôi môi quyến rũ, ẩm ướt và sáng bóng, Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay xoa xoa, lớp son bóng này vừa được tô lên, nếu như hôn lên, sẽ dính lên môi cô; lướt đầu ngón tay một cái, bức ảnh thứ hai đập vào mắt, lộ ra bộ ng ực sữa, cảnh xuân vô hạn, nhưng mà có vẻ như Thẩm Giáng Niên đang thẹn thùng, lấy tay che trước ngực, giống như kiểu dáng cầm đàn tỳ bà, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện càng thêm hấp dẫn.

Thẩm Giáng Niên mím môi, hơi thở gấp gáp, thật đúng là tiểu yêu nghiệt.

Thẩm Giáng Niên gửi hết ảnh qua rồi hỏi: Có thể trả lời em, là có nhớ em không? Một chút thôi cũng được tính, nhớ em sao? Nhớ sao?

Cô đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Thanh Hoà, có thể nói là nóng lòng như lửa đốt, hồi đó cô chưa bao giờ nóng lòng chờ đợi kết quả thi đại học như vậy.

Cho đến khi màn hình điện thoại tối đen, vẫn không có phản hồi, khi Thẩm Giáng Niên trong lòng hơi lạnh, liền nghe thấy giọng nói WeChat.

Thẩm Thanh Hoà: Nhớ em..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio