Dịch Tử Hiên ở sau lưng nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng đầy gai xuống, lặng lẽ tiến đến gần "Mạch Nham". Dịch Tử Hiên đầu óc như muốn nổ tung khi cánh tay vừa chạm đến vai của "Mạch Nham". Anh nắm lấy bả vai của cô, mạnh mẽ quay người cô lại, giọng nói như rít lên.
"Cô là ai? Mạch Nham đâu?"
Khi Hoa Lệ đang vui vẻ chờ cái ôm nóng bỏng đầy dịu dàng của Dịch Tử Hiên thì bị động tác này dọa sợ. Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, sợ hãi đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của anh.
"Dịch Tử Hiên, anh làm sao vậy? Mạch Nham là ai?"
Hoa Lệ mân môi, giọng nói dịu dàng đầy trách móc. Nhẹ nhàng như vậy, yểu điệu như vậy, đáng yêu như vậy nhưng tâm trạng của Dịch Tử Hiên bây giờ rất là con mẹ nó chó chết thế nên không thèm để ý nhiều đến cô ta, trực tiếp nắm chặt lấy chiếc cằm thon gọn.bg-ssp-{height:px}
"Đừng có giả ngu với tôi. Nói mau, Mạch Nham đâu rồi?"
Dịch Tử Hiên nắm chặt như muốn quai hàm của Hoa Lệ gãy ra, không thèm để ý đến bộ dáng đau đớn nhíu mày của cô ta, anh mạnh tay hất thẳng Hoa Lệ ra xa rồi đùng đùng bỏ đi.
Hoa Lệ đôi mắt thấm đẫm nước, yếu đuối chống tay để đứng lên. Đôi mắt quét ngang qua tấm thiệp bên trong bó hoa hồng tươi tắn, ngay khi cô ta sắp chạm vào thì đã có một bàn tay mạnh mẽ nhanh như chớp lấy trước. Dịch Tử Hiên sát khí đằng đằng nhìn Hoa Lệ, cắn răng nói:
"Đây là của tôi."