Tắm xong, Mạch Nham mới nhớ ra một chuyện rất hệ trọng, đó là cô không có quần áo để thay. Không kể đến quần áo mà ở đây ngay cả một chiếc khăn tắm cũng không có. Đôi mắt hơi liếc qua phía cánh cửa, nơi người đàn ông đang ưu nhã ngồi uống trà mà ánh mắt nóng bỏng vẫn dán chặt lấy cánh cửa không rời.
Dịch Tử Hiên cảm thấy việc làm của mình là vô cùng đúng đắn, cô bây giờ đang tắm phòng tắm của hắn, sử dụng xà phòng mang mùi của hắn...vậy nên việc anh nhìn cô như thế này không phải là quá đáng chứ?
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sự khẩn trương trong lòng Dịch Tử Hiên càng lớn. Anh chỉ là muốn trêu đùa cô một chút thôi, nhưng tại sao trong lúc anh đi mua quần áo cho cô, cô gái nhỏ này vẫn không bước ra khỏi phòng tắm vậy? Bàn tay to lớn nắm chặt lấy bộ váy của cô trong tay, giọng nói mang theo vẻ lo lắng ngập tràn.
” Nham Nham, em mau ra ngoài đi “
Không có tiếng đáp lại. Cắn chặt môi, anh dùng sức đạp bay cánh cửa đang chắn lối kia, đập vào mắt anh là thân thể đang run rẩy của cô, đôi môi đỏ mọng, mắt nhắm chặt. Ngay lúc này, Dịch Tử Hiên mới cảm thấy hối hận về việc làm của mình.
Nham Nham, em không được có việc gì.
Nhanh chóng mặc bộ váy cho cô, ôm cô chạy ra ngoài. Sợ hãi ôm lấy thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy của Mạch Nham, Dịch Tử Hiên cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Mạch Nham, cả thế giới của hắn, cô nhất định không được có việc gì.
Chiếc Ferrari đỏ vụt qua trên tuyến đường cao tốc. Nó điên cuồng tiến về phía trước, đằng sau là hàng loạt chiếc xe cảnh sát. Nó, giống như chủ nhân của nó vậy, sự tự chủ đã mất hết.
” Bác sĩ, bác sĩ đâu? Các người ra đây hết cho tôi “
Dịch Tử Hiên điên cuồng gào thét làm cho tất cả những người ở đây đều sửng sốt. Vị tiên sinh này là ai vậy?
” Dịch tiên sinh ngài đây là...”
Vị bác sĩ trưởng đang trong thời kì thăm quan bệnh viện liền dừng lại. Người đàn ông tuấn tú quần áo xộc xệch không chỉnh tề trước mắt này không phải là Ảnh đế Dịch Tử Hiên đồng thời là Tổng giám đốc của Dịch thị đây sao? Nhưng chuyện đang xảy ra trước mắt này là gì? Người phụ nữ bí ẩn kia là ai?
” Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả còn không mau cút ra đây cho tôi “
Không để ý đến việc máy quay đang sát lại mình, đầu óc Dịch Tử Hiên bây giờ đang quay cuồng, hình tượng Ảnh đế là gì cơ chứ? Nó có ăn được không? Có thể quan trọng hơn tính mạng của Mạch Nham hay không? Câu trả lời tất nhiên là không rồi.
” Mau, mau mang vị tiểu thư này đi chữa trị “
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết người phụ nữ này rất là quan trọng với Dịch Tử Hiên, ông ta nhìn ra người phụ nữ này chỉ là bị ngất đi chốc lát mà thôi, nhưng ông đâu dám nói.
Nhìn chằm chằm vào thân thể yếu ớt của Mạch Nham. Dịch Tử Hiên cảm thấy đau lòng thay cho cô, đã mấy ngày không ăn cơm sao? Chuyện này làm sao có thể? Rõ ràng ở trước mặt hắn cô luôn tinh nghịch chạy nhảy và nở nụ cười thật tươi cơ mà, không ăn vậy sức lực của cô ở đâu mà sinh ra cơ chứ?
Mạch Nham, em đúng là điên rồi.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương : Mạch Nham, em đúng là điên rồi!!!bg-ssp-{height:px}
Tắm xong, Mạch Nham mới nhớ ra một chuyện rất hệ trọng, đó là cô không có quần áo để thay. Không kể đến quần áo mà ở đây ngay cả một chiếc khăn tắm cũng không có. Đôi mắt hơi liếc qua phía cánh cửa, nơi người đàn ông đang ưu nhã ngồi uống trà mà ánh mắt nóng bỏng vẫn dán chặt lấy cánh cửa không rời.
Dịch Tử Hiên cảm thấy việc làm của mình là vô cùng đúng đắn, cô bây giờ đang tắm phòng tắm của hắn, sử dụng xà phòng mang mùi của hắn...vậy nên việc anh nhìn cô như thế này không phải là quá đáng chứ?
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sự khẩn trương trong lòng Dịch Tử Hiên càng lớn. Anh chỉ là muốn trêu đùa cô một chút thôi, nhưng tại sao trong lúc anh đi mua quần áo cho cô, cô gái nhỏ này vẫn không bước ra khỏi phòng tắm vậy? Bàn tay to lớn nắm chặt lấy bộ váy của cô trong tay, giọng nói mang theo vẻ lo lắng ngập tràn.
” Nham Nham, em mau ra ngoài đi “
Không có tiếng đáp lại. Cắn chặt môi, anh dùng sức đạp bay cánh cửa đang chắn lối kia, đập vào mắt anh là thân thể đang run rẩy của cô, đôi môi đỏ mọng, mắt nhắm chặt. Ngay lúc này, Dịch Tử Hiên mới cảm thấy hối hận về việc làm của mình.
Nham Nham, em không được có việc gì.
Nhanh chóng mặc bộ váy cho cô, ôm cô chạy ra ngoài. Sợ hãi ôm lấy thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy của Mạch Nham, Dịch Tử Hiên cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Mạch Nham, cả thế giới của hắn, cô nhất định không được có việc gì.
Chiếc Ferrari đỏ vụt qua trên tuyến đường cao tốc. Nó điên cuồng tiến về phía trước, đằng sau là hàng loạt chiếc xe cảnh sát. Nó, giống như chủ nhân của nó vậy, sự tự chủ đã mất hết.
” Bác sĩ, bác sĩ đâu? Các người ra đây hết cho tôi “
Dịch Tử Hiên điên cuồng gào thét làm cho tất cả những người ở đây đều sửng sốt. Vị tiên sinh này là ai vậy?
” Dịch tiên sinh ngài đây là...”
Vị bác sĩ trưởng đang trong thời kì thăm quan bệnh viện liền dừng lại. Người đàn ông tuấn tú quần áo xộc xệch không chỉnh tề trước mắt này không phải là Ảnh đế Dịch Tử Hiên đồng thời là Tổng giám đốc của Dịch thị đây sao? Nhưng chuyện đang xảy ra trước mắt này là gì? Người phụ nữ bí ẩn kia là ai?
” Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả còn không mau cút ra đây cho tôi “
Không để ý đến việc máy quay đang sát lại mình, đầu óc Dịch Tử Hiên bây giờ đang quay cuồng, hình tượng Ảnh đế là gì cơ chứ? Nó có ăn được không? Có thể quan trọng hơn tính mạng của Mạch Nham hay không? Câu trả lời tất nhiên là không rồi.
” Mau, mau mang vị tiểu thư này đi chữa trị “
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết người phụ nữ này rất là quan trọng với Dịch Tử Hiên, ông ta nhìn ra người phụ nữ này chỉ là bị ngất đi chốc lát mà thôi, nhưng ông đâu dám nói.
Nhìn chằm chằm vào thân thể yếu ớt của Mạch Nham. Dịch Tử Hiên cảm thấy đau lòng thay cho cô, đã mấy ngày không ăn cơm sao? Chuyện này làm sao có thể? Rõ ràng ở trước mặt hắn cô luôn tinh nghịch chạy nhảy và nở nụ cười thật tươi cơ mà, không ăn vậy sức lực của cô ở đâu mà sinh ra cơ chứ?
Mạch Nham, em đúng là điên rồi.