Nhi được đưa vào phòng dưỡng thương vì chỉ là quá sợ nên mới ngất… chỉ có nó và hắn phải cấp cứu thôi!!! Giang, Thiên, Ngân, Nam, Trà và Kiệt đã đi thay đồ và băng vài vết thương nhỏ trên mình.
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua… đã hơn tiếng đồng hồ rồi mà cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im lìm…
“TINH”
vị bác sĩ già bước ra…
- Bác sĩ… bạn tôi sao rồi???
- Em gái tôi ổn chứ???
- Anh họ tôi có sao không???
Các câu hỏi cứ dồn dập được đặt ra…
- Mọi người bình tĩnh… người họ không sao… cô gái được đưa đến kịp thời nên có thể gắp viên đạn ra cách dễ dàng… - Bác sĩ .
- Còn cậu chủ… tại sao lại bị đánh nghiêm trọng như vậy??? – Bác sĩ .
- Chuyện này bọn tôi không tiện nói ra… - Nam.
- Anh ấy vẫn ổn phải không??? – Nhi.
- Vâng tiểu thư… vết thương nặng và sâu nhưng với sức đề kháng tốt nên cậu chủ không sao… - Bác sĩ .
- Bây giờ họ sẽ được chuyển đến cùng phòng ở tầng để theo dõi… mọi người có thể đến thăm rồi… - Bác sĩ .
- Vâng cảm ơn bác sĩ… - Nói rồi cả bọn nhanh chóng chạy đến phòng thăm người.
Hình như nó và hắn rất có duyên với bệnh viện thì phải… vừa mới ra viện chưa đầy tuần mà đã phải trở lại nơi đây rồi…
Phải mất ngày sau hắn và nó mới tỉnh lại, hắn thì vẻ khỏe hơn rồi chỉ có nó là vẫn khó khăn trong việc đi lại thôi… hôm nay đã là ngày thứ …
- Em đi đâu?! – Hắn hỏi khi thấy nó định bước xuống giường.
- Ra ngoài… - Nó.
- Chân chưa khỏi sao đi? – Hắn.
- Giang… - Nó nói thì Giang bước vào rìu nó ra ngoài hóng mát.
- Thế đi đi… - Hắn chẳng quan tâm chỉ tiếp tục nghịch điện thoại.
Tại khu vườn sau bệnh viện có người con gái xinh đẹp…
- Sao tự nhiên người lạnh nhạt với nhau thế? – Ngân hỏi.
- Không biết… - Nó.
- Bộ mày với Phong cãi nhau hả? – Trà.
- Không!!! – Nó.
- Thế làm sao??? – Giang.
- Không biết… tự nhiên Phong như thế… - Nó.
- Tên khùng… - Giang, Ngân và Trà đồng thanh.
- Nhận được chocolate rồi đúng không??? – Thấy vẻ mặt hớn hở của con bạn nó đoán ra ngay…
- Ờ thì… - người ngượng ngùng.
- Chúc mừng… - Nó nói mà trong lòng hơi nhói đau. Thì ra hôm nay là valentine, vậy mà nó với hắn lại nói chuyện cách lạnh nhạt như vậy…
- Mày có chuyện buồn à??? – Ngân.
- Không… Để tao mình… - Nó.
- Vậy ổn không??? – Trà.
- Tao không chết được đâu… - Nó.
- Vậy bọn tao vào trong trước… - Giang nói và cùng Ngân với Trà đi vào trong bệnh viện.
’ sau…
- Ai vậy??? – Bị bịt mắt bất ngờ nó hỏi.
- ……… – Im lặng.
- Phong!!! – Nó.
- Sao em biết? – Hắn ngạc nhiên.
- Mùi nước hoa… - Nó.
- Ừm… - Hắn.
- Ra đây làm gì? – Nó.
- Nhớ em…
- Mới gặp cách đây ’…
- ’ không có em cũng nhớ!!!
- Vậy sao lạnh nhạt?
- Vì muốn làm em bất ngờ. - Nói rồi hắn quỳ xuống trước mặt nó, giơ bó hoa và hộp quà ra…
- Gì đây?
- Quà!!!
- Dịp gì mà tặng quà?
- Valentine… và… xin lỗi vì giờ mới trở về bên em… - Hắn đáp. Đứng dậy vòng tay qua ôm nó vào lòng. – Làm người yêu anh nhé!!! - Trước giờ người họ đã yêu nhau rồi nhưng hắn chưa lần tỏ tình
- Ừm…
Vậy là giữa khu vườn của bệnh viện… nam nữ… trao nhau nụ hôn nồng cháy…
- Hí hí… vậy là được khao lẩu kem rồi!!! – Thiên.
- Ăn thả ga luôn!!! – Nam.
- Đừng nhắc nhiều em thèm… - Trà.
- Ăn nhiều viêm họng anh không chăm đâu nhé!!! – Kiệt.
- Kệ anh!!! Anh không chăm thì đầy người chăm… - Trà.
- Ai?! – Kiệt
- Quản gia… - Giang, Ngân và Trà đồng thanh.
- Trời!!!bg-ssp-{height:px}
h tối qua… khi bọn nó đang ra ngoài giúp nó tập đi… thì trong phòng…
- Giúp tao đê… - Hắn.
- Giúp cái gì?! – Thiên.
- Chết rồi!!! Mai là valentine – Nam chạy vào.
- Ờ nhỉ!!! Sao mình có thể quên được nhỉ?! – Kiệt.
- Đó đó… giúp chuyện đó đó… - Hắn.
- Muốn gì? – Nam.
- Như này… blo bla… - Bọn hắn xì xào lúc.
- Thôi mày tự làm đi… - Kiệt.
- Bọn tao bận rồi!!! – Thiên.
- Tao chưa nói xong mà!!! Khi nào ra viện tao khao bọn mày với mấy người kia lẩu kem!!! Được chưa?! – Hắn.
- Ok ok liền… Trà thích ăn lẩu kem lắm!!! – Kiệt.
- Giang/Ngân nữa… - Thiên và Nam đồng thanh.
- Mấy thằng bạn đểu!!! Chỉ giỏi cướp tiền của bạn!!! – Hắn.
- Hề hề…
hết
Nó và hắn ngồi đó được ’ thì…
- Em muốn vào trong… - Nó.
- Ừm… - Hắn đứng dậy định đỡ nó đi.
- Không…
- Sao thế?
- Cõng em đi…
- Cõng từ đây lên tận tầng á!!!
- Ừ… Sao?
- Sao anh cõng nổi!!!
- Vậy thôi… để em tự đi… không cần anh… - Nó bước đi vài bước thì ngã khụy xuống.
- Thôi anh đùa mà!!! Lên đây anh cõng…
- Không!!! Tránh ra…
- Thôi mà!!! Anh xin lỗi… lần sau không thế nữa!!!
- Kệ anh…
- Thôi lên lưng anh đi… Em chưa tự đi được đâu!!! Ngốc…
- Đừng có gọi em là ngốc
- Anh thích gọi thế…
- Nhưng em không thích… - Nói rồi nó leo lên lưng hắn để cho hắn cõng vào phòng.
Cách đó không xa…
- Ôi cảm động quá!!! – Ngân.
- Em muốn thế à??? – Nam.
- Ừm… - Ngân.
- Lên đây!!! – Nam cúi xuống vô vào vai nói. Ngân nghe thế thì nhảy lên luôn để Nam cõng vào.
- Em cũng muốn!!! – Trà quay sang nói với Kiệt.
- Rồi… lên đây anh cõng!!! – Kiệt mỉm cười nói.
- Hì hì… - Trà cũng như Ngân nhảy lên lưng Kiệt luôn.
- Vợ có muốn như thế không??? – Thiên thì thầm vào tai Giang.
- Trẻ con… - Giang phán câu xanh rờn.
- Nhưng em cũng là trẻ con mà!!! – Thiên nói rồi cúi xuống để Giang leo lên lưng…
- Đúng là chỉ có “ăn iu” hiểu em thôi!!! Hì hì… - Thế là ngay lập tức Giang cũng leo lên lưng Thiên.
Vậy là cặp đôi này thi nhau xem ai lên đến phòng bệnh trước làm mọi người trong bệnh viện phải trố mắt nhìn…
----------------------------
Cuộc trò chuyện của t/g với bọn hắn…
T/g: trời ơi trẻ con hết sức!!! Cái bệnh viện mà mấy ông bà đó làm như công viên không bằng ý.
Phong: Rồi sao?
Thiên: Mi muốn gì?
Nam: Vợ ta muốn thì ta phải làm chứ!!!
Kiệt: Mà cũng do mi viết ra cái kịch bản này mà!!!
T/g: Ờ nhỉ… Hề hề…
Thiên: Thế giờ đã muốn xuống gặp diêm vương chưa???
T/g: Dạ dạ… các chế bình tĩnh… em vẫn còn độc thân yêu đời nên chưa muốn chết… toát mồ hôi
Nam: Tha cho mi lần này.
Kiệt: Mà dạo này ta thấy truyện hơi bị xàm đó nha!!! Lo mà chỉnh sửa đê không thì không có ai đọc đâu!!!
T/g: vâng vâng…
Phong: Mà ta với My dạo này bị thương với vào viện hơi bị nhiều đó!!! Lo mà chỉnh sửa cho đoàng hoàng… mà nhớ phải để My bù đắp cho ta đấy!!!
T/g: yên tâm yên tâm… rồi sẽ có lúc được bù đắp… nhưng… để cuối truyện nhé!!! Bây giờ người còn phải đau khổ dài dài… haha… chạy té khói
[end chap ]