- Ly, việc em nhờ chị làm đến đâu rồi? – Nó cùng cả bọn tự nhiên như ruồi mở cửa bước vào mặc kệ bảo vệ và thư kí ngăn cản!
- Ơ… Ờ… Cũng xong rồi! Em về nhanh vậy? – Ly ngạc nhiên. – Mấy người có thể ra ngoài. – Ly liếc nhìn qua thư kí và bảo vệ.
- Vâng thưa phó tổng giám đốc. – Thư kí và bảo vệ nói rồi ra ngoài.
- Kết quả? – Giang.
- Đây. – Ly nói rồi đưa một đống tài liệu cho bọn nó.
- ………. – Nó, hắn, Giang và Thiên nhận lấy và chăm chú đọc từng chút một.
- Khốn khiếp! – Giang.
- Sao lão ta lại có thể làm trò bỉ ổi như vậy chứ??? – Thiên.
- Vẫn theo kế hoạch chứ? – Hắn nhìn nó.
- Tất nhiên! Có điều… - Nó ngập ngừng.
- Điều??? – Ly thắc mắc.
- Nhờ chị giữ kín chuyện em sang đây cùng Thiên và Giang. Đặc biệt là với Yuki. – nó nói.
- Sao vậy??? Yuki là thư kí của mày mà! Biết Thiên và tao sang cùng thì có sao đâu. – Giang.
- Tao có lý do riêng. – nó.
- Thế còn Phong? Có cần giữ kín không? – Ly.
- Không! Vì hầu như không ai biết Phong là ai! Coi như là vệ sĩ của em đi! Còn Thiên là anh trai em nên chắc bọn chúng cũng đã điều tra rồi. – Nó.
- Ừ… - Thiên gật gù.
- Bây giờ em về phòng có chút việc! Giang và Thiên ở đây! Còn Phong đi cùng em. – Nó nhìn hắn.
- Okay em yêu… – hắn nói rồi cùng nó ra ngoài. Còn lại trong phòng Ly bắt Giang và Thiên kể lại chuyện của nó với hắn vì lúc hắn nhớ lại Ly, Hằng và Huy không có ở Việt Nam.
Tiến về căn phòng bên ngoài có đề chữ “Phòng chủ tịch” nó định mở cửa bước vào thì bỗng khựng lại làm hắn theo quán tính mà suýt đâm vào nó. Không nói gì, nó và hắn im lặng lắng nghe điều gì đó.
- Ông nên cẩn thận miệng lưỡi! Có vẻ bọn họ đã biết điều gì đó về ông! Đến lúc đấy ông có bị khử hay làm sao thì tôi cũng không đỡ giúp ông được đâu! Giờ tôi bận rồi! Vậy nhé! – Một giọng nữ phát ra từ phòng của nó. Đang chú ý lắng nghe bỗng cánh cửa mở ra làm nó thoáng giật mình và lấy lại được bình tĩnh. – Ơ… C…chủ chủ tịch… - Cô gái hốt hoảng.
- Sao vậy? Gặp tôi mà như gặp ma thế, Yuki? – Nó vẫn giữ thái độ bình thường.
- Dạ không thưa chủ tịch! Tại cô làm tôi giật mình. –Yuki cố gắng lấy lại bình tĩnh nói.
- Tập bản thảo của tôi đâu? – Nó.
- Đây thưa chủ tịch. – Tay hơi run, Yuki đưa tập bản thảo cho nó.
- Được rồi! Cô ra ngoài đi! – Nó vẫn bình thản.
- Dạ… Đây là… - Yuki nhìn hắn dò xét. Ánh mắt có chút gì đó gọi là yêu thương.
- Vệ sĩ của tôi… Có vấn đề gì không? – Nó.
- Dạ không có gì! Tôi xin phép ra ngoài. – Thấy nó không tỏ thái độ nghi ngờ, cô thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra ngoài, tất nhiên không quên vứt mảnh giấy nhỏ vào trong túi hắn. Khoảnh khắc ấy nó cũng thấy rất rõ.
Thấy cô ta vừa bước đi, môi nó hơi cong lên tạo thành một đường hoàn chỉnh rồi tắt ngấm chỉ trong vài giây. Nhưng với con mắt tinh tường kia thì hắn có thể thấy được nụ cười đó, nụ cười mang chút khinh bỉ nhưng vô cùng đẹp. Nó và hắn bước vào phòng. Tiến lại gần máy cắt giấy_loại máy được dùng để hủy những loại giấy không cần thiết, xem qua một lượt tập bản thảo Yuki vừa đưa, nó vứt thẳng đống giấy là chiếc máy. Chiếc máy hoạt động cứ thế cắt bản thảo thành từng mảnh nhỏ.
- Em làm gì vậy? – Hắn ngạc nhiên hỏi khi thấy hành động của nó.
- Bỏ đống bản thảo đó đi! Giữ lại cũng chỉ làm chật phòng! – Nó thản nhiên đáp.
- Bỏ? Nó là những bản vẽ quan trọng nhất của công ty em mà! – Hắn.
- Anh nghĩ nó là bản vẽ gốc? Ngốc!!! Bản gốc, đang nằm trong tay Trịnh Tuấn Khải còn bản kia chỉ là bản photo màu! Nhìn thoáng qua là thấy! – Nó.
- Oh… - Hắn chưa kịp nói xong nó đã đưa tay lên miệng hắn ám chỉ im lặng.
phút
phút
phút
Đến bây giờ nó mới bỏ tay ra.
- Sao vậy? – Hắn hỏi.
- Có kẻ nghe lén. – Nó liếc mắt ra cánh cửa.
- Sao em không xử kẻ đó luôn? – Hắn.
- Không phải lúc này!
- Là sao?
- Từ từ anh sẽ biết!
- Ừm….
- Mà lúc nãy trong túi anh có gì đó? – Nó cố tình nói to.
- Có… có gì đâu? – Hắn.
- Lấy ra xem nào! – Nó.
- Đây? Số điện sao? – Hắn lôi ra xem.
- Bây giờ còn có thể loại viết sẵn số điện thoại để đợi trai đến là cho sao? – Nó càng nhấn mạnh.
- Chẹp. Có nên để lại rồi liên lạc thử không ta – Hắn cười cười nhìn nó vì biết nó đang cố chọc tức con người nghe lén kia.
- Tùy thôi. – Nó nói. Cùng lúc đó thì kẻ nghe lén cũng đi luôn. – Anh nên giữ lại. Sẽ có lúc cần đến đó – Nó nháy mắt với hắn.bg-ssp-{height:px}
Nói chuyện một lúc rồi nó cùng hắn, Giang, Thiên, Ly, Huy và Hằng đi ăn tối để chuẩn bị cho những ngày sắp tới.
- Hằng! Em đã hack được hệ thống máy tính của tập đoàn đó chưa??? – Giang hỏi.
- Dạ chưa! Hệ thống quá chặt! Em e là… - Hằng ngập ngừng.
- Vậy để Phong giúp đi. – Nó nói chẳng thèm để ý thái độ của hắn.
- Hờ! Em hay nhỉ? – Phong.
- Em biết anh có khả năng hack nên đừng giấu nữa! – Nó.
- Được rồi! Ăn xong rồi giải quyết! – Hắn nói với vẻ mặt bất mãn.
Về đến công ty, cả bọn cắm mặt vào máy tính, mỗi người một việc. Hắn và Hằng cố gắng hack hệ thộng máy tính của một tập đoàn nào đó. Những người còn lại ráo riết chuẩn bị những thứ cần thiết…
- Hừm… Anh Thiên, Giang… mọi việc ở đây giao cho người… - Nó cất tiếng.
- Hở? Mày định đi đâu? – Giang.
- Tao và Phong sẽ qua Mĩ giải quyết vụ này… - Nó vẫn dán mắt vào màn hình máy tính.
- Mà ở đây thì có việc gì chứ? Để bọn anh qua Mĩ cùng… - Thiên.
- Ai nói không có việc… Nè xem đi… - Nó mang chiếc laptop ra chỗ Giang, Thiên và Ly ngồi. Mở camera bí mật trong phòng nó ra.
- Ra thế… Thật đáng kinh tởm… - Xem xong Giang nở nụ cười khinh bỉ nói.
- Vậy ý em là… - Thiên.
- Đúng vậy… Mọi người phải ở đây để xử lý vụ này… Nhớ bắt sống chứ đừng có lôi xác về!!! – Nó nham hiểm.
- Ok vậy đi… Mấy đứa cứ yên tâm giải quyết bên Mĩ còn ở đây để tụi chị lo là ổn rồi… - Ly.
- Vậy nhờ mấy người… Mà sao nãy giờ không thấy anh Huy đâu vậy? – Nó ngó quanh…
- Anh đây… dạo này phải lo chuẩn bị đám cưới nên bận quá!!! – Huy mở cửa bước vào.
- Đám cưới?! Bộ người không định mời bọn này chung vui hả??? – Giang.
- Thì định để mấy đứa sang đây mới nói nè… - Ly ngượng ngùng.
- Với cả vì công ty xảy ra chuyện không hay nên đám cưới đã lùi lại tháng rồi… - Huy thêm.
- Ầu… Mà giờ cũng là cuối tháng rồi… sẽ nhanh thôi… - Thiên.
- Ừm… Mà người xong chưa vậy??? – Nó quay qua chỗ hắn và Hằng hỏi.
- Rồi đây chị… Dữ liệu cho thấy những mẫu sản phẩm tung ra thị trường của tập đoàn đó hầu như đều trùng khớp với tập đoàn của mình và Nguyễn Hoàng đó. – Hằng báo cáo kết quả.
- Vậy được rồi… Thu thập lại toàn bộ và gửi qua Mĩ cho chị. – Nó.
- Vâng… - Hằng nói rồi bắt đầu thao tác trên máy tính.
- Vợ… mình đi thôi… - Hắn bước đến chỗ nó.
- Ừm… Mọi chuyện ở đây nhờ mấy người!!! – Nó nói rồi cùng hắn lên phi cơ riêng bay sang Mĩ.
Quả thực sức lực của cả bọn thật trâu bò. Bay qua bay lại vài nước chỉ trong vòng hơn ngày… giờ đã là h nên vừa lên máy bay nó đã dựa vào lòng hắn mà ngủ ngon lành… làm việc mệt mỏi quá mà…
h’ tại biệt thự bên Mĩ của cả bọn…
- Sao có mỗi mày với Phong về vậy? người kia đâu? – Ngân hỏi.
- người họ cùng với Ly, Huy và Hằng xử lý việc bên đó rồi… - Nó vừa gặm bánh mì vừa đáp.
- Ồ… Mà mày ăn nhanh lên còn thực hiện kế hoạch nữa chứ!!! – Trà thúc.
- Bình tĩnh… thời gian còn dài… - Nó.
- Mà có nhất thiết phải đích thân em làm việc này không??? Để Ngân đi cũng được mà!!! – Hắn hỏi nó, trong lòng có chút lo lắng.
- Nè nè… biết mày thương vợ mày nhưng cũng đừng có đùn đẩy cho vợ tao như thế chứ!!! Tao cũng thương Ngân lắm chứ bộ!!! – Nam ôm Ngân nói.
- Ừ rồi biết rồi!!! – Hắn.
- Việc này khá phức tạp nên em phải đi!!! Anh yên tâm ông ta không làm gì được em đâu. – Nó trấn an hắn.
- Ừm… vậy được rồi… - Hắn.
- Ngân… Lên phòng trang điểm cho tao… - Nó gọi.
- Ừ ok… - Ngân nuối tiếc thoát ra khỏi vòng tay của Nam đi lên phòng cùng nó.
Với tay nghề trang điểm trên cả đỉnh của Ngân thì nó vốn đã xinh đẹp nay còn đẹp xinh hơn… Mặc chiếc đầm bó sát đến ngang đùi màu đen huyền bí trông nó thật quyến rũ và gợi cảm. Đến hắn nhìn nó còn muốn ăn thịt nó nữa là…. điều này càng làm cho hắn lo lắng hơn… nhỡ thằng cha kia làm gì nó thì sao???
Nhìn biểu hiện của hắn nó có thế đoán hắn đang nghĩ gì… nó biết hắn lo cho nó nhưng việc này phải làm vì kế hoạch và vì tập đoàn của bọn nó lẫn pama. Nó lôi hắn lên phòng. Chủ động trao hắn nụ hôn thật sâu, thật tình cảm… Hắn choàng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ đầy gợi cảm kia… Thật sự thì máu nóng trong người hắn bắt đầu dâng lên, hắn không điều khiển nổi ý chí của mình. Cảm nhận được điều đó… nó buông hắn ra… nhẹ nhàng mỉm cười dùng mọi lời lẽ để hắn an tâm về mình. Cuối cùng thì hắn cũng chịu để nó đi…
- Nè… tao đã tạo số thiết kế mới cho mày rồi đó… - Trà đưa cho nó túi giấy tờ gì đó.
- Ok cảm ơn bạn yêu… - Nó nhận lấy tiện tay với luôn chiếc kính bản to màu đen đeo lên.
- Nhớ cẩn thận đấy… ông ta cực kì hám gái đấy!!! – Kiệt nhắc nhở.
- Ừm… - Nói rồi hắn cùng nó lên xe phóng ra khỏi biệt thự đi đâu đó…
Trên xe… nó nở nụ cười mang đầy sự nguy hiểm nghĩ: “Nhấn nút ‘Start’ thôi Phạm Mạnh Hùng…”
Nó định làm gì??? Kế hoạch của cả bọn như thế nào??? Chap sau sẽ rõ!!! :>
[end chap ]