Mộ Thiên Thanh do dự nhìn tấm thiệp kẹp trong bó hoa, cô lấy tấm thiệp ra, lại nhìn mọi người, mới chần chừ mở tấm thiệp…
‘Nếu em mạnh khỏe đó chính là bầu trời bình yên! ___Mặt trời!’
Mộ Thiên Thanh nhìn dòng chữ này, trong giây lát mũi liền đau xót, hốc mắt ửng đỏ mờ mịt một tầng hơi nước, lời nói này cũng dần dần chìm sâu trong đáy mắt…
Ánh mắt Kili vốn tò mò lại trở nên nghi ngờ, cô nhìn Mộ Thiên Thanh rồi xoay qua nhìn bọn Hà Tuấn, ai ai cũng ngơ ngác đứng dậy.
“Thiên Thanh, sao vậy?” Kili đứng cạnh Mộ Thiên Thanh, không tự chủ liếc nhìn tấm thiệp, không chịu nổi cám dỗ, hỏi: “Này… Là ai vậy?”
Cô biết Thiên Thanh là một cô gái rất kiên cường, trong nhiều năm qua, kể từ khi gia nhập đội cảnh sát, bất kể là gặp trở ngại hay cạm bẫy nào thì cảm xúc cũng không dao động giống như lúc này, dù cho có khổ sở trong lòng thì cũng cười thản nhiên mà chịu đựng, tự khép mình trong góc gặm nhấm vết thương.
Mộ Thiên Thanh cắn môi nhớ tới lúc sáng đi đến Thiên Lân, giọng nói giễu cợt lạnh như băng của Lãnh Tĩnh Hàn giờ khắc này như lay động bên tai cô.
Nhưng giờ… Anh lại gửi tặng hoa tới đồn cảnh sát… Anh có ý gì?
Rõ ràng thực tế không giống như ảo tưởng, tại sao lại muốn cô say mê lạc bước vào mộng tưởng kia chứ?
Mộ Thiên Thanh càng suy nghĩ thì càng thêm bi thương, lông mi khẽ run, hốc mắt đã tràn ngập nước, nhỏ từng giọt từng giọt tí tách trên tấm thiệp, dòng chữ trên đó bị nước mắt làm cho phai mờ lem ố.
“Thiên Thanh…” Kili nhẹ giọng gọi.
Lâm Hải cũng nhíu mày, bước lại gần hỏi: “Thiên Thanh, nếu thấy không thoải mái… Hôm nay về nghỉ sớm đi.”
Dù sao Lâm Hải cũng là người từng trải, ông liếc nhìn bó hoa trong tay Mộ Thiên Thanh, như đã hiểu được gì đó.
Mộ Thiên Thanh mạnh mẽ hít một hơi, lấy tay lau nước mắt trên mặt cố nặn ra nụ cười, lắc đầu một cái nói: “Tôi… Tôi không sao!”
Mọi người nhìn nhau, biết Mộ Thiên Thanh không thích nói nhiều, cũng ăn ý không hỏi nữa.
“Không sao là tốt rồi!” Lâm Hải vỗ vỗ bả vai Mộ Thiên Thanh, thâm ý nhìn cô, sau đó bảo mọi người đi làm công việc của mình, “Đi rửa mặt đi.”
“Dạ.” Mộ Thiên Thanh đáp, bỏ bó hoa lên bàn, bước nặng nề tới phòng toilet.
Mộ Thiên Thanh rửa mặt, nhìn mình trong gương, không khỏi tự giễu cười nói: “Mộ Thiên Thanh, rốt cuộc mi muốn cái gì?”
“Em tìm thật lâu, rốt cuộc cũng đợi đến khi anh xuất hiện, bình thường khi còn sống cũng là một giấc mộng, dù là đêm bao sâu, chẳng sợ người yêu dễ dàng tịch mịch, có thể ôm anh là điều vui sướng nhất trên đời…”
Tiếng chuông điện thoại di động yếu ớt truyền đến, Mộ Thiên Thanh lấy giấy lau khô tay rồi móc điện thoại ra, khi thấy cái tên hiện trên màn hình, cô sững sờ hai giây, lướt ngón tay tới phím nhận cuộc gọi thì dừng động tác, cuối cùng… Cô nhấn nút từ chối, cũng tiện tay tắt nguồn điện thoại.
Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sau, lâu khô nước trên mặt rồi bước ra khỏi toilet, ngay lúc cô vừa bước ra khỏi cửa thì lại nhìn thấy một bức tranh tuyên truyền ở trên bức tường đối diện, cánh tay vô lực rũ xuống, trên tay có còng tay, bên cạnh còn có một bóng lưng suy sụp, cô đơn lê bước về phía nhà tù sắt. Cánh tay màu trắng cùng với bóng lưng màu đen tạo thành một hình ảnh cực kì đối lập, giống như có một loại điên cuồng gào thét đòi thoát ra từ trong bức tranh yên lặng…
Mộ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng tràn ngập cảm giác hít thở không thông…
Lãnh Tĩnh Hàn cầm điện thoại di động trong tay, khuôn mặt như điêu khắc không lộ tí cảm xúc nào, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình điện thoại di động, con ngươi sâu thẳm như muốn hút hết mọi thứ vào trong đó.
Không nghe điện thoại của anh, sau đó còn tắt máy?
Khóe môi Lãnh Tĩnh Hàn hơi nâng lên thành một độ cong quái dị, lạnh giọng: “Ưng… Hoa hướng dương của cậu rất thú vị…”
Lời mị hoặc lộ ra thâm ý, khóe miệng Lãnh Tĩnh Hàn cười sâu hơn, vẻ mặt kiên định cũng dần dần trở nên nhu hòa hơn.
“Cậu thật sự không quan tâm đến cô ấy sao?... Biết cô ấy bị tổn thương… Cậu có đau lòng hay không?” Lãnh Tĩnh Hàn tự lẩm bẩm, lời nói ra đồng thời trong lòng có chút nặng nề, từ đầu đến cuối ánh mắt đều rơi trên điện thoại di động, đó là tấm hình lúc Mộ Thiên Thanh ở trường cảnh sát, mặc cảnh phục thật anh dũng như nhảy bổ vào đáy mắt, “Cái gì cậu cũng không quan tâm à…?”
Ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn trượt qua màn hình là bức ảnh bao trùm biển cả âm u, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó cầm điện thoại bấm số nội bộ: “Hôm nay hủy bỏ toàn bộ lịch trình!”
Nói xong anh liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác ra khỏi phòng làm việc.
Ánh mắt Hình Thiên vẫn dõi theo Lãnh Tĩnh Hàn cho đến khi đi vào thang máy, anh mới thu hồi tầm mắt, anh trầm ngâm khẽ nhíu mày.
Lãnh Tĩnh Hàn trực tiếp tới bãi đậu xe, lái xe ra khỏi tập đoàn Thiên Lân … Xe chạy nhanh như bay trên đường lớn chật chội, hướng thẳng tới khu Đông rồi dừng lại ở một ngã tư lộn xộn, đông đúc
Con đường này có chút không hợp với xe Mercedes sang trọng, xe của anh vừa dừng lại liền thu hút nhiều ánh mắt xung quanh, trong đôi mắt họ toát ra tham lam cùng ngưỡng mộ, hơn hết là những lời bàn tán xì xào.
Ở đây thường xuyên tụ tập những tên lưu manh côn đồ, nên chuyện bọn họ bàn tán cũng không sạch sẽ gì.
Ánh mắt sắc lạnh của Lãnh Tĩnh Hàn rũ xuống rồi bước xuống xe, bộ tây trang được cắt may vừa vặn với thân hình cao to đứng cạnh chiếc xe, vẻ khí thế lạnh lùng này lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Đôi mắt lạnh lùng quét qua một vòng, không chú ý quá nhiều đến những ánh nhìn đó, bước chân đi trên con phố, dọc đường những chỗ đi qua đều có tiếng to nhỏ xì xầm không ngừng.
Ngã tư đường vừa này chính là một khu phố cổ, nhà ở bốn phía đều có chút tồi tàn, cũ nát, bày bán quầy hàng lại càng giống như không biết sợ là gì, làm cho người ta có cảm giác bá chủ một phương.
Đây là khu phố lâu đời nhất ở thành phố A, từng là nơi phồn hoa bậc nhất nhưng vì thế lực ngầm mà từ từ xuống dốc đến hôm nay không còn ai quản lí khu này.
Lãnh Tĩnh Hàn đút tay vào túi quần, hờ hững bước đi, cả người một cây hàng hiệu ở chốn này có chút chói mắt, lúc anh tới giữa ngã tư thì đột nhiên bị vài tên ngăn cản trước mặt…
Tên cầm đầu hít mũi một cái, mắt chuột lờ đờ của hắn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hỏi: “Không biết… là phố tối này không thích loại người như mày sao?”
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nhìn đám người trước mắt, lãnh đạm nói: “Tránh ra!”
“Ha ha…” Tên cầm đầu giống như nghe được chuyện gì khôi hài, lớn tiếng cười cợt, quay sang đàn em nói: “Tụi bay có nghe không? Thằng đó kêu tao tránh ra.”
“Ha ha ha ha ha… …” Lập tức cả đám cười to một trận.
Tên cầm đầu đung đưa bả vai, lười biếng tiến tới chỗ Lãnh Tĩnh Hàn, đứng trước mặt anh, hắn nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng có chút mờ mịt, càng tiến lại gần hắn càng phát hiện không khí chung quanh càng loãng, hơn nữa người đàn ông này đối với mọi việc trước mặt hoàn toàn không chút thay đổi, không biết là quá lớn gan hay quá mức ngu ngốc nữa?
“Đường Tử Thần này không phải là nơi mày có thể đến, tao khuyên mày… Hãy mau đi đi.” Tên cầm đầu tốt bụng khuyến cáo.
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nâng mắt, nhìn một dãy nhà trắng ở cuối con đường rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khẽ liếc tên cầm đầu rồi nghiêng người móc điện thoại ra bấm một dãy số, khi điện thoại được kết nối thì bình tĩnh nói: “Tôi đang ở đường Tử Thần!”
Người trong điện thoại hiển nhiên giật mình sửng sốt một chút, không đợi đối phương nói gì thì Lãnh Tĩnh Hàn đã cúp điện thoại, dáng bộ ngạo nghễ đứng đó, không thèm để ý đến xung quanh, cũng chẳng buồn quan tâm đến tên cầm đầu kia.
“Mày còn ở đây không chịu đi thì đừng trách tao ném mày ra ngoài.” Tên cầm đầu rõ ràng nhíu mày, ngày thường… Nơi này bình thường một người cũng không có, hôm nay lại có người không biết phân biệt gì cả.
Tên cầm đầu đang suy nghĩ thì điện thoại của hắn vang lên, liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một cái rồi mới nhận điện thoại, vừa nghe tiếng trong điện thoại thì vội vàng đứng qua một bên, cung kính nói: “Anh Thất, sao lại đích thân gọi tới? Có chuyện gì… Chỉ cần anh dặn dò một tiếng là được.”
Tên cầm đầu nghe tiếng nói bên trong, sau đó nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, bĩu môi nói: “Anh Thất đã căn dặn, dĩ nhiên là không thành vấn đề… Không khổ cực không khổ cực… Con đường này là Đại ca muốn duy trì, em làm sao khổ cực được… Dạ dạ dạ phải…”
Sau những tiếng đáp lời đứt quãng tên cầm đầu cúp điện thoại, nhìn qua Lãnh Tĩnh Hàn rồi không thèm để ý đến anh,áau đó rống lên với bon côn đồ và mấy người buôn bán ven đường: "Nên đi đâu hay làm gì thì đều đi hết cho ông..."
Sau khi nói xong, ai cũng nghi hoặc nhìn hắn, hắn hung ác trợn mắt làm mọi người tản ra như chim muông, rồi hắn đi tới chỗ Lãnh Tĩnh Hàn, “Ngõ hẻm này không yên ổn… Có chuyện gì mày làm nhanh đi.”
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói gì, đi thẳng về phía trước… Đi trên con phố dơ bẩn trái ngược với lối kiến trúc màu trắng của dãy nhà.
Tên cầm đầu nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn, cười nhạo không thèm để ý nữa.
Nhưng hắn không hề hay biết, nếu như hắn không phải là người của Dạ Ưng, thì mới vừa rồi… Có mấy cái mạng cũng không giữ nổi.
Lãnh Tĩnh Hàn đứng ngoài hàng rào của tòa nhà màu trắng, hơi ngửa đầu nhìn lên phía trên đã trải qua bao thách thức của thời gian, chữ bị phai nhạt ___ ‘Cô nhi viện Mã Phi Á’.
Anh lẳng lặng đứng yên ở đó, bắt đầu từ năm đó bị Lãnh Tiếu Thiên nhận nuôi, anh cùng Ưng đi nước ngoài, sáu năm sau trở lại …nhưng chưa hề trở về đây.
Thu hồi ánh mắt, Lãnh Tĩnh Hàn bình thản nhìn bức tường chỗ đó, khóe môi không tự chủ nâng lên một nụ cười, cười như vậy… Xuất phát từ tận đáy lòng.
Anh đẩy nhẹ cổng hàng rào, mỗi bước đi hôm nay giống như những ngày trước, từng bước từng bước đều có Ưng làm bạn vui đùa, mỗi một bước… Đều có cậu ấy.
“Cậu là…”
Một nữ tu đang phơi chăn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, gương mặt phúc hậu hơi nghi ngờ kèm theo vui mừng, “Cậu là Tiểu Dạ??”