Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trí của Tịnh Nhi rơi vào căng thẳng cực độ!
Hiện tại cô không chỉ phải quan tâm cuộc sống của mình sau này ra sao, đến trường quay phải đối phó những con người kia thế nào, rồi còn bản thảo cho Kim Huệ, còn đợi kết quả xét nghiệm máu.. Cô còn phải quan tâm đến vấn đề kinh dị hơn như vậy nhiều: đó là những cuộc tấn công như vũ bão của boss!
Không hiểu dạo này anh ta mắc chứng gì, từ sau buổi trưa đi xem phim hành động hôm đó, Đại Thần triệt để thay đổi!
Ừm, e hèm, đúng là không nhầm đâu. Lần đầu tiên cô và anh đi xem phim chung lại chính là thể loại phim hành động đánh nhau đẫm máu, từ đầu tới cuối không nhắc một li tới vấn đề yêu đương!
Cô đã biết mà.. Ngay từ thời khắc cô nàng bán vé thất tình giới thiệu phim cho hai người cô đã biết rồi mà! Lí nào một kẻ vừa mới bị đá lại "khoan dung" với cặp tình nhân vừa ngọt ngào bước vào tình yêu như cô và anh?
Đúng là sống không nên quá tin người..
Xem phim xong xuôi, anh còn tâm lí dẫn cô đi ăn kem, rồi dạo phố mua một chút đồ nội thất nho nhỏ bày trí trong nhà. Cuối cùng Thần chính thức làm ra bất ngờ thật lớn với cô, anh đặt bàn ở một nhà hàng tầm trung, chất lượng thức ăn và phục vụ không phải quá tốt nhưng góc nhìn lại siêu đẹp. Từ ban công nhìn xuống có thể bao quát cả một góc phố, một góc sông dài và bãi cỏ rộng liền kề con đường hướng ra ngoại ô. Trên bàn bày một bình hoa hồng đỏ rực rỡ, bên cạnh đặt một chiếc dương cầm trắng, vũ công đang hăng say đàn một bản trữ tình lãng mạn vô cùng..
Thực sự không phải chạm dây chứ?
Hay linh hồn bạn Thần bị thay đổi rồi?
Cơ mà.. Nếu linh hồn anh ta bị đổi thì anh ta việc gì phải yêu thương cô thế này chứ? Tịnh Nhi tuy không khôn nhưng cũng biết rõ mị lực của mình tới đâu. Cô tuy xinh đẹp nhưng chỉ là cái đẹp giả tạo, đầu óc không thông minh, lại không biết nói chuyện.. Đại Thần yêu thích cô vì lí do gì mới được, trong khi bên cạnh anh ta có cả núi nhân vật nữ phụ siêu cường thế kia?
Không có quá nhiều thời gian để nghĩ bậy đâu, những ngày kế tiếp trừ bỏ một vài tiếng có mặt trên Bảo Bối, đa phần thời gian anh ta đều dính lấy cô. Không cho phép cô tới phim trường quá nhiều, thời khắc đều dính lấy cô, cùng diễn một màn yêu đương ngọt xỉu! Đưa cô đi công viên trò chơi, đi xem thủy cung, xem sao trời, nghe gió biển.. Mỗi một ngày mở mắt ra sinh hoạt cũng không giống bình thường nữa. Đại Thần ngọt ngào mà gần gũi, nhanh chóng cuốn cô vào vòng xoáy đam mê, làm cô vô tình quên mất rằng năm ngày đã qua nhanh như thế, thời khắc chuyến xe kia chuyển bánh cũng đã qua mất rồi!
"Hôm nay anh tới chỗ bác sĩ lấy kết quả, còn có một buổi họp thường niên nên sẽ về muộn!" Đại Thần thơm nhẹ lên trán đánh thức cô dậy "Thức ăn đã có sẵn trên bàn, em chịu khó hâm nóng lại một chút!"
"Em biết rồi!" Tịnh Nhi sâu lười cuốn chăn mỏng che đi nắng đã bắt đầu chiếu vào phòng. Cô nhắm nghiền mắt, chờ đợi bàn tay lớn của anh xoa đầu mình xong, cũng chờ đợi từng bước chân của anh chậm rãi rời khỏi phòng sau đó mới mở chăn, lộ cái đầu nhỏ ra bên ngoài.
Lấy kết quả..
Vậy mà đã một tuần trôi qua!
Cô cái gì cũng không nắm rõ mà một tuần đã hết rồi sao?
Không được!
Tịnh Nhi phải chuẩn bị tâm lí cho chuyện xấu nhất, cô vẫn nên kiếm vài bộ quần áo chuẩn bị rời đi thôi!
Có điều bên ngoài có mấy vệ sĩ Đại Thần chuẩn bị, bọn họ thời khắc đều theo chân cô như vậy làm sao mà thoát được? Chỉ có tới trường quay, khi đó họ sẽ đứng canh giữ ngoài cổng trường quay để mặc cô tiến vào trong làm việc. Được lắm, nhân lúc bọn họ không để ý, cô phải tìm cửa sau trốn đi mới được!
Vì không muốn gây sự chú ý, Tịnh Nhi chỉ đành khoác cái túi nhỏ thường dùng, phía trong có thẻ ngân hàng cùng với giấy tờ tùy thân của cô. Bộ hồ sơ và name hôm trước Kim Huệ giao cô cũng đã làm xong, chính tay cô sẽ đem đến nộp trước thời hạn vậy. Quần áo gì đó quá lỉnh kỉnh, tốt nhất vẫn là bỏ lại hết đi!
Huyền khổ não chờ thật lâu cũng không thấy Tịnh Nhi kia xuất hiện. Hừ, đến muộn như vậy làm gì chứ? Đã thế mấy ngày hôm nay còn ra sức bỏ đi chơi vơi Đại boss.
Ôi, nhắc đến người đàn ông này lại làm vẻ mặt xinh đẹp của Huyền lộ ra mấy phần yêu thích không thôi.
Anh ta chính là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, giàu có cao ngạo, khí chất bá vương lan tỏa khắp không gian. Chỉ nhìn chiếc xe giá trị mà anh ta lái tới đây đón Tịnh Nhi kia đi đã đủ làm toàn bộ minh tinh trong phim trường phát cuồng rồi!
Đúng là mèo mù vớ cá rán mà! Không tài cán, không nhan sắc.. vậy mà câu được con rùa vàng béo mầm!
Tưởng tượng tới vẻ mặt cô ta mỗi lần được boss Thần mở cửa xe giùm lại có chút đắc ý không rõ, Huyền không nén được ghen tị dâng lên trong lòng. Vì cớ gì cô xinh đẹp thuần khiết thế này lại không lọt được vào mắt xanh vị tổng tài nào chứ? Đáng ghét! Đáng ghét!!
Cũng may sự ghen ghét của cô được rất nhiều người đồng thuận, xem xem, cả phim trường này thì cũng phải có đến người ghét bỏ, không xem cô ta ra cái đinh gì!
Vậy mà người ngu ngốc ấy không nhận ra, còn vì vài lời giả tạo của cô mà ngày nào cũng chạy tới bám lấy cô ăn hành, tiêu tiền cho cô nữa chứ.
"A, hôm nay chị tới muộn!" Huyền có chút bực bội giậm chân. May cho chị là chị không xuống từ xe của boss Thần đấy, nếu không tôi nhất định không thèm nhìn chị! "Em chờ mỏi cổ rồi này!"
"Xin lỗi, hôm nay có chút việc!" Tịnh Nhi mỉm cười, từ sau sự việc hiểu lầm trong nhà vệ sinh, quả thật mỗi lần đối mặt Huyền cô đều có tí cảm giác áy náy.. Ây, mình thế mà trách lầm người.. "Có chuyện gì mà đợi chị vậy?"
"Mấy chiếc túi xách ngoài kia đẹp lắm, đi xem chút không?" Đi xem là cái cớ, moi tiền của chị ta mới là mục đích chính! Huyền cười trộm trong lòng, tuần này không biết chị ta tiêu tốn cho mình bao nhiêu tiền rồi? Đồ hiệu trong phòng mình sắp sửa xếp được thành đống!
Haha, thế này tha hồ lên mặt với lũ con gái trong khu!
"Em thích lắm, chị Nhi.."
"À.. Được.."
"Muốn đi đâu Huyền?" Giọng nói lạnh nhạt ngay phía sau hai người vang lên, Huyền nghe thấy một câu này lập tức lạnh gáy quay người, Tuyết Tuyết đã đứng gần cô trong gang tấc.
Không hiểu sao cô diễn viên hạng hai này từ khi Angle đến luôn khó chịu như vậy. Nhất là với ai đã từng tỏ ra thân mật với Angle thì càng lộ vẻ căm ghét hơn nữa.. Lẽ nào là ghen tị vì bị cướp mất hào quang?
Huyền hôm đó chính là người khởi xướng xin chữ kí nịnh nọt Angle nên dĩ nhiên bị Tuyết Tuyết ghim kĩ nhất. Chính vì ghim kĩ nên chiếu cố cũng kĩ vô cùng, cô ta gặp Huyền chỗ nào liền làm khó chỗ ấy, làm gì còn thái độ hòa hoãn như trước kia nữa chứ?
Huyền nhìn qua đã biết mình đắc tội con quỷ nhỏ nhen này nên cũng chỉ đành lủi nhanh ra xa, cách khỏi tầm rada của cô ta thì càng tốt. Nhưng cô tránh người không có nghĩa là người sẽ tránh cô, tiêu biểu như chính lúc này chẳng phải Tuyết Tuyết đã đứng ngay sát hai người rồi ư?
"Hihi, chị Tuyết?" Huyền cười lấy lòng, tay lại kéo áo Tịnh Nhi muốn cô đứng cạnh mình. Hừ, chị Tuyết Tuyết ghét nhất là Tịnh Nhi, kéo cô ta lại để phân tán sự chú ý của chị ta.. cũng tốt lắm! "Chị có việc gì sai bảo em sao?"
"Sai bảo cô tôi nào có dám.." Tuyết Tuyết nhướn mày nhìn quanh, cũng sắp tới giờ rồi, Hạo Khánh mà rời đi xem cô xử lí hai con nhãi này thế nào? "Chỉ muốn phiền cô đi mua giúp tôi li nước mà thôi!"
"Vâng, vâng.." Huyền cười ngọt ngào, nhanh miệng lấy lòng "Chị, chị uống gì cứ nói đi, em nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để mua về cho chị!"
"Tốt!" Tuyết Tuyết đắc ý nhìn xe của đạo diễn nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cô vươn tay kéo lấy cổ áo Huyền ghé sát tai cô nàng mà nói "Trà lạnh, đi nhanh lên!"
Huyền được lệnh ân xá lập tức kéo Tịnh Nhi chạy như bay. Cô nhìn lại nửa cái cũng không dám, trong lòng không nhịn được lại dâng lên mấy phần tức giận. Giờ này rõ ràng là giờ nghỉ, vậy mà cô ta dám cậy quyền cậy thế sai bảo mình như thế?
Hừ, cũng chỉ là một diễn viên hạng hai có chút tư sắc mà dám lên mặt với mình? Đợi thêm một vài năm nữa, khi mà cái mặt nạ kia tàn tạ rồi có ai thèm cô ta nữa không? Lúc đó thế nào mình cũng lợi dụng xong con ngu Tịnh Nhi này mà kiếm được một mớ tiền.. giàu có rồi hành lại nó chỉ là vấn đề ý thích!
Nhưng.. nhỡ Tịnh Nhi này đột nhiên khôn ra thì sao?
Hơn nữa theo cô thấy thì chị ta cũng không có quá nhiều tiền đâu. Kim chủ thực sự đứng phía sau chị ta chính là Đại boss của Bảo Bối kìa.. Giá như cô được anh ấy bao dưỡng..
Giá như..
Giá như sao?
Huyền nhếch môi cười khẩy, từ lâu rồi cô không chìm trong những ước mơ ngây ngô như vậy nữa. Cuộc sống khốc liệt này đã nói thẳng cho cô biết, cái gì cô muốn, phải tự mình đứng ra cướp lấy mới được!
Tịnh Nhi không có điểm gì đặc sắc kia còn có được anh ấy.. Huyền khe khẽ xiết lại nắm tay, cô không tin chính mình còn không làm được!
Người đàn ông tên Đại Thần đó, nhất định phải thuộc về cô!!
"Chị Nhi, giúp em đi mua đồ cho chị Tuyết nhé!" Huyền giả bộ sực nhớ ra chuyện gì, giật mình nói với Tịnh Nhi "A, cả cái này nữa.. Danh sách đồ cần dùng chị giải quyết luôn cho em nha!"
"Hả?" Tịnh Nhi vốn vẫn đứng ngốc bên cạnh Huyền trì độn phản ứng, không phải lại lần nữa nhờ cô đi mua đồ giùm đấy chứ?
Bạn nữ não tàn nhà ta len lén thở dài, cô đúng là ngốc thật, nhưng một khi người khác đã trắng trợn lợi dụng mình như thế mà mình còn không nhận rõ được thì đúng là nên tự tử luôn đi cho rồi!
Dạo gần đây Huyền luôn như vậy, kiếm cớ đẩy cô đi mua đồ mà bên hậu cần yêu cầu cô ấy đi. Cô cũng biết đi chuẩn bị cho đoàn làm phim luôn được cấp kinh phí đầy đủ, song Huyền luôn làm như vô tình quên mất chuyện này. nhờ cô mua đồ một xu cũng không đưa cho cô, hoặc tỏ ý muốn đưa cho cô! Thế nhưng cũng không phải vấn đề gì quá lớn lao.. Khoản tiền nho nhỏ ấy cô hoàn toàn đủ khả năng đảm đương được, lén lút cho Huyền tích trữ cũng không sao cả. Vậy mà sau đó cô ấy còn không biết tiết chế, "dùng" Tịnh Nhi vào đủ thứ việc, mua sắm quần áo hàng hiệu, túi xách, giày dép..
Ban đầu Tịnh Nhi vẫn luôn tự mình giải thích giúp Huyền, đó là do em ấy đang giận vì bị mình hiểu lầm nên mới lợi dụng mình như thế. Sau đó.. Sau đó thực tế đã chứng minh lòng tham của con người là không đáy. Tịnh Nhi lúc này đã triệt để thấu hiểu rồi!
Cơ mà bạn Nhi nhà mình rất coi trọng những mối quan hệ.. Thế nên là bạn ấy cũng ngại vạch trần Huyền. Vẫn cầm lấy tờ giấy ghi chú mọi thứ trên tay Huyền, gật đầu xoay người đi, cũng âm thầm hạ quyết tâm đây là lần cuối cùng. Phải. Là lần cuối cùng! Sau ngày hôm nay cô sẽ không tới phim trường, cũng không hề gặp lại cô "em gái" mang tên Huyền này nữa.
Trong lúc Tịnh Nhi đang quyết tâm dâng trào, phía sau cô lại là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Huyền vui vẻ cười trộm trong lòng, con ngu ấy lại đi mua đồ giúp mình, tốt lắm, khoản tiền trích ra mua đồ hôm nay coi như lại về trọn trong túi của cô rồi! Tha hồ đi bar, tha hồ tiêu xài! Cô nhất định phải làm cho lũ con gái kia sáng mắt, còn dám khinh thường cô nữa ư?
Tuyết Tuyết nhíu mày nhìn bóng lưng Tịnh Nhi, đôi mắt đẹp ánh lên những màu sắc đen tối. Đúng là quá ngu ngốc, ngu hết phần của người khác như vậy thì ai mới đủ sức cứu chứ? Cũng chỉ có mỗi vị boss lớn của Bảo Bối kia khẩu vị nặng mới chịu được cô ta. Còn với cô, con người đó chỉ xứng lót dưới chân, làm công cụ phát tiết tức giận!
Ừm.. Nhưng trước khi để mắt tới con ngốc ấy, đứa con gái gió chiều nào che chiều nấy mang tên Huyền này, cô nhất quyết phải xử lí mới được! Còn dám khởi xướng chạy theo Angle? Mày nghĩ tao ở đây chỉ làm cảnh thôi hay sao?
Tuyết Tuyết mỉm cười ngọt ngào, khe khẽ gọi một tiếng: "Huyền, tối nay đi dạ tiệc với chị, trợ lí của chị ốm nặng rồi!"
Mình sắp viết xong cái này rồi các nàng ạ, bây giờ đang gõ đến chương x, có lẽ phải kéo đến x mới xong mất. Hi vọng đừng ai bỏ mình mà đi trong quãng đường cuối đầy đau đớn này
Klq: Truyện chỉ update trên wattpad ạ, bạn nào đọc trên các web khác lỡ có comment mình cũng không biết được mà rep lại, thực sự xin lỗi!