Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịnh Nhi dưỡng bệnh được thêm nửa ngày thì bị đại boss nhấc đi làm. Tất nhiên cô không thể mặc pijama đến công sở hoặc mặc mãi bộ quần áo Đại Thần mua cho cô hôm trước được nên đại boss quyết định ứng trước cho cô một số lương để cô đi "tân trang".
Bởi vì là tiền tự mình bỏ ra, thêm nữa sau khi đi làm một buổi tối ở quán ăn cô đã thấu hiểu kiếm tiền khó khăn thế nào.. Vậy nên Tịnh Nhi cực kì coi trọng từng xu, từng đồng mình kiếm được. Ây, nghĩ lại thấy sầu.. Xưa kia làm đại tiểu thư Vi gia cô đi mua đồ có bao giờ phải xem giá đâu chứ?
Dứt ruột mua mấy bộ quần áo, rồi lén lút chọn thêm vài bộ nội ý, hơn bao giờ hết, bây giờ Tịnh Nhi cực kì muốn trưng-dụng bộ ren mỏng hôm trước Ngân Hà để lại cho Đại Thần. Song cô sợ anh ta biết, cũng sợ Ngân Hà đến đòi hàng nên đành đợi lúc Đại Thần nấu bữa tối mà đem giấu trong tủ quần áo của anh ta.
Đồ của anh, trả cho anh!
Mặc dù bạn Thần không bao giờ là của bạn Hà, nhưng thôi kệ đi, chuyện đời trong tiểu thuyết này cứ nghĩ sẽ đi theo một trình tự nhất định, thế nhưng từ lúc cô xuyên qua đã có bao nhiêu điều thay đổi rồi chứ?
Tịnh Nhi lúc này cũng thật sự không dám chắc chắn nữa, vì biết đâu sẽ có một ngày Đại Thần không theo kịch bản gặp và yêu nữ chính Thanh Thúy mà trao tâm mình cho một cô gái.. Hoặc chàng trai nào khác?
"Tổng giám đốc, anh cho tôi làm gì vậy?" Tịnh Nhi ngồi trên xe của anh, không nhịn được tò mò khẽ hỏi.
Hôm qua cô cũng đã liên hệ lại đủ N cuộc gọi với biên tập viên của nhà xuất bản, song ngay từ cuộc gọi khủng bố thứ của cô, người đó đã dứt khoát tắt máy nên Tịnh Nhi chỉ còn đường từ bỏ..
Sau đó cô còn điên cuồng cả đêm nhắn tin cho người ta, nhắn đến nỗi điện thoại còn tí tiền cũng hết bay cối đá.. Chậc, đúng là hoang phí quá mức mà.
Tịnh Nhi đau đớn nhìn cơ hội đến tay còn vuột mất, cô thật sự nghi ngờ không biết đây có phải ông trời đang trừng phạt cô hay không. Ai bảo ngày xưa bao nhiêu nhà xuất bản gào thét mời chào cô không thèm liếc mắt chứ, giờ thì hay rồi, cô có thèm thuồng người ta cũng không đưa mắt!
Thế nhưng nỗi đau ấy rất nhanh qua đi, vì Tịnh Nhi ngoài kinh nghiệm một buổi đi làm bên nhà hàng thì chưa trải nghiệm ở đâu hết. Cô đã bao lần đọc ngôn lù công sở chứ, cũng không ít lần ôm trái tim thíu lữ mơ về chuyện tình công sở. Ôi đại tổng tài và cô nhân viên quèn, họ gặp nhau như thơ và có một chuyện tình đẹp như mơ..
Ây, phải rồi, nữ chính Thanh Thúy chẳng phải sau này cũng làm trong công ti của Đại Thần sama sao? Hình như là lễ tân hay gì đó, sau mấy lần bắt gặp boss Đại nhà chúng ta mới trực tiếp thăng cấp cho cô làm trợ lí cấp cao, làm việc chung một phòng với anh ta..
Thôi mặc kệ, đó là chuyện của bọn họ!
Thôi thì cô đến đó làm, xây chuyện tình công sở với phó tổng vậy! Hoặc là trưởng phòng kinh doanh, chuyên gia đối ngoại, luật sư.. Gì gì đó cũng rất tốt. Vừa lãng mạn lại không cần lo lắng chuyện tiền bạc sau này.
Cô gái nào đó đắc ý nghĩ thầm, chẳng hề hay biết bản tính tiểu thư của mình đã bị mài đi không ít. Cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ giá trị của đồng tiền rồi.
"Lao công!" Đại Thần thấy khuôn mặt nhỏ sáng bừng hứng khởi của cô thì lạnh lẽo dập tắt. Hừ, gặp ai cũng cười đến sáng lạn thế làm gì chứ? Chẳng hay ho chút nào!
"Cái gì?" Nụ cười nịnh hót của Tịnh Nhi tắt một nửa, cô cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nhào sang túm cổ áo Đại Thần mà lắc, miệng lẩm bẩm "Lao.. Lao công?"
"Chính xác là công việc quét dọn!" Thành công dội nước lạnh vào hạnh phúc của người khác, Đại Thần ân cần giải thích "Sao thế? Mừng đến không thốt lên lời à?"
"Anh.. Anh muốn hành hạ người khác?"
"Không đúng! Tôi đang giúp cô trau dồi kinh nghiệm!" Boss lớn lắc đầu khuyên nhủ "Qua quá trình ở chung tôi phát hiện cô rất vụng về, khả năng làm việc nhà vô cùng kém cỏi..."
"Nhưng như vậy thì sao?" Không! Tịnh Nhi muốn chuyện tình công sở, Tịnh Nhi không muốn làm lao công! Không kể việc quét dọn mệt mỏi, riêng việc cả ngày cắm đầu trong nhà vệ sinh đã đủ hại chết cô rồi! "Không phải thế mạnh thì không nên cho tôi làm mới đúng chứ?"
"Vậy cô có khả năng gì?" Anh ta nhếch môi, cực kì tự tin. Lúc này Tịnh Nhi mới đau đớn nhận ra mình kém cỏi đến thế nào.. Chính thân thể này mới tốt nghiệp cấp ba còn không nói, chứ ngay linh hồn của cô, học hết lớp còn chẳng xong..
Cô có khả năng gì?
Khả năng gì ngoài việc ngày đêm gõ gõ gõ.. điện thoại?
Chẳng lẽ cô lại dùng tài năng viết truyện của mình để làm biên kịch quảng cáo giúp tập đoàn của Đại Thần quảng bá thương hiệu? Thôi, khỏi đi! Nhắc đến hai từ "Bảo Bối" có ai lại không biết chứ?
"..."
"Vậy là không có khả năng gì đúng không?" Anh ta gật đầu, dường như vừa lòng với sự im lặng của cô. Ngốc như vậy mới tốt, không có tài như vậy mới tốt.. Có thế, anh mới thoải mái nắm giữ được cô, xoay cô trong lòng bàn tay của mình! "Tôi sắp xếp như vậy cũng vì tốt cho cô thôi, một cô gái không có nhan sắc lại không có năng lực đặc biệt, đến cả chuyện quét dọn còn làm không xong thì ai muốn lấy chứ?"
"Anh đừng quá đáng!" Tịnh Nhi nhỏ giọng phản bác "Ai muốn lấy hay không cũng không phải việc của anh!"
"Sao lại không?" Đại Thần đột ngột dừng xe, anh ta xoay mặt qua, đôi mắt nâu sáng như phát ra ánh hào quang. Tịnh Nhi mê giai lần thứ N bị đôi mắt ấy thôi miên tới mức ngây ra, mọi lời định nói đều nhanh chóng bị nuốt trở lại "Nói chung, ở đây tôi là chủ! Sắp xếp nhân sự đều phải do tôi quyết!"
"..." Cô vốn ngồi khá xa anh ta, nhưng nay Đại Thần lại tiến tới mỗi lúc một gần. Khuôn mặt điển trai ấy giống như trong một thước phim quay chậm nào đó, dần dần phóng đại trước tầm mắt cô.
"Hiểu chưa?" Ngay khi hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau có một chút, Đại Thần nhếch môi buông một câu.
Hương hoa Lan thoang thoảng tựa mê dược làm Tịnh Nhi loanh quanh mãi không thể thoát ra được. Cô có ảo giác, thật sự chỉ cần thêm mm nữa thôi, thêm s nữa thôi, đại boss nam chính sẽ vượt qua mọi rào cản mà hôn lên môi cô!
Cảm giác hôn một người là như thế nào?
Ngọt tựa đường mật?
Ảo ảnh tựa khói sương?
Hay.. Dịu dàng như làn nước ấm?
Tịnh Nhi mặc dù đã đọc miêu tả về nụ hôn ấy vô số lần, cũng có đến hàng ngàn lần tự viết hoặc huyễn tưởng ra nụ hôn đầu tiên của mình..
Thế nhưng tưởng tượng là một lẽ, tự mình cảm nhận lại là một lẽ khác! Cô biết mình điên rồi, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được có chút chờ mong..
Cạch!
Tiếng động thanh thúy vang vọng giữa không gian yên ắng làm cô tỉnh mộng. Tịnh Nhi mở choàng mắt, cô đã thấy Đại Thần rút quân thần tốc trở về từ bao giờ. Anh ta vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng gian trá chết tiệt, giọng nói trầm thấp khẽ khàng: "Đang ảo tưởng gì đấy? Xuống xe ngay!"
Ô thế không làm gì à???