Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trùng hợp thế nào ông trời lại đưa đẩy Hải Ninh tới làm trợ lý cho cô. Từ ngày hôm nay cậu ta sẽ chính thức trở thành người sắp xếp thời gian biểu, lịch làm việc hoặc sẽ là người tư vấn bên cạnh nếu Tịnh Nhi cần ai đó để hỏi ý kiến lúc bí bách.
Đừng tưởng Hải Ninh mặt non choẹt còn là người của khu ổ chuột, cậu ta đã từng tốt nghiệp một trường đại học hạng nhất thành phố rồi đó!
Trước đây vì nhà nghèo, mẹ và bà ốm đau liên miên, lại thêm cậu chưa tốt nghiệp nên chưa thể xin làm chính quy. Nay đã cầm được bằng trong tay, nhà xuất bản SM trọng dụng người tài nhanh như chớp hốt Hải Ninh về làm việc cho mình. Công việc đơn giản nhẹ nhàng, lương cao đãi ngộ tốt.. không nhận chỉ có đứa ngu. Nên rất nhanh bạn Ninh đã bỏ toàn bộ việc làm thêm, trở thành nhân viên biên chế của SM!
Lúc Tịnh Nhi mở cửa cậu cũng không ngờ rằng đó lại chính là cô gái bao lâu nay cậu tìm kiếm. Vốn đọc trên giấy còn có vài vị tiểu thuyết gia cần trợ lí, cậu vì là tinh anh nên được chọn người. Vừa xem đến cái tên "Vi Ái Nhi", bút danh Tịnh'ss Nhi'ss cậu đã lập tức lựa chọn. Trong lòng vốn cũng có chút hi vọng người này chính là cô.
"Hai người biết nhau sao?" Cô gái đi chung với Hải Ninh mừng rỡ "Vậy tốt quá, hợp tác có khả năng rồi! Này này Hải Ninh, cậu ở lại làm quen nhé, mình đi đây, chị gái gọi rồi!"
"Hả? Đi nhanh như vậy? Vào nhà đã??" Tịnh Nhi còn chưa dứt lời, cô gái kia đã chạy mất hút. Nhất thời không gian yên ắng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người, đôi mắt tiểu thụ của Hải Ninh có chút ai oán nhìn cô làm cô hốt hoảng nép sát vào cửa "Em.. Vào nhà chứ hả?"
"Em đã tìm chị rất lâu!" Hải Ninh nắm chặt quai cặp, kiềm chế ý muốn chạm vào Vi Ái Nhi. Cậu rất sợ mình vừa vươn tay cô liền biến mất, giống như bao giấc mộng gần đây của cậu vậy..
Hải Ninh yêu thích Ái Nhi!
Kể từ giờ phút cô ấy liều mình đỡ bát canh nóng kia cho cậu,cậu biết mình đã rơi vào lưới tình với người con gái mạnh mẽ lại có một tâm hồn đẹp như rừng hoa này rồi.
Thế nhưng nếu Hải Ninh biết được, giờ này cô gái cậu ấy yêu thích đã biến mất, thay vào đó là một linh hồn hoàn toàn khác biệt, không hiểu cậu sẽ có suy nghĩ gì..
"Vậy à?" Tịnh Nhi ha ha cười, ngớ ngẩn đưa tay gãi đầu. Mấy hôm nay lạnh nên có chút lười, hôm nay nhất định phải gội đầu mới được! Ây, đầu đầy tuyết bay thế này cũng ra tiếp khách, ngại ngùng vô hạn.. "Em muốn uống trà chứ hả?"
"Không, em không uống trà!" Hải Ninh để cặp sách của mình xuống ghế dài, cậu tự nhiên nối gót Tịnh Nhi vào phòng bếp "Để em làm cho, chị có hoa quả gì trong tủ không? Con gái nên ăn nhiều hoa quả mới tốt!"
"Haha.." Cô mới chuyển tới đây không lâu đâu, tủ lạnh còn trống trơn thực phẩm bình thường còn chẳng có nói gì đến hoa quả tráng miệng chứ?
"Chỉ toàn đồ ăn nhanh thế này là sao?" Hải Ninh có chút trách cứ, cậu đóng tủ lạnh lại, quay sang tự ý quyết định "Chúng ta đi siêu thị đi, mua chút đồ, tiện thể nói luôn về việc ra mắt sách của chị!"
"..."
Chuyện này tất nhiên Tịnh Nhi không ý kiến, vậy nên cô rất nhanh được trải nghiệm đi xe bus, chen chúc đúng giờ cao điểm. Chiếc xe lớn đầy những người lao qua lao lại, đến cả chỗ ngồi cũng không có. Hải Ninh lúc đầu đã đề xuất đi taxi vậy mà cô còn không chịu, nhất quyết đòi thử nghiệm xe bus xem thế nào.
Hải Ninh còn nói cô tự ngược, trước đây đi bus chưa chán hay sao, giờ vẫn còn đòi quay lại ngửi mùi điều hòa nồng nặc đó.
Không thể trách cô đâu, chỗ này là thân thể bạn Ái Nhi, nhưng linh hồn lại là bạn Tịnh Nhi đấy. Bạn ấy còn chưa trải nghiệm chen chúc bao giờ đâu..
Hai người định đi siêu thị, nhưng sau khi tranh cãi lại quay trở lại đi chợ để tìm đồ tươi sống. Cậu nhóc này mặc dù là con trai nhưng khả năng đi chợ chọn đồ còn cao hơn Tịnh Nhi cả triệu lần. Nói qua cũng phải nói lại, người ta là dân gốc ở khu ổ chuột đó, lăn lộn từ nhỏ đã quen rồi, cô làm sao sánh được chứ?
Vậy là gia đình này trái ngược hoàn toàn, gái lếch thếch theo sau xách đồ, nam thoải mái đi ngay phía trước ra sức chỉ chỉ chỉ.. Chỉ một vài giờ càn quét qua loa, bốn tay hai người đều đã xách đầy những đồ.
Hải Ninh lần này không chiều chuộng cô nữa, cậu dứt khoát gọi một chiếc taxi, nhét đồ vào cốp rồi đẩy Tịnh Nhi vào ghế sau, nói tên chung cư rồi thẳng tiến.
"Đồ đạc này nên phân loại một chút.." Cậu cẩn thận dặn dò "Những cái này em để phía ngoài chị ăn trước, đồ phía trong ăn sau, cái này nên để thế này, còn cái này..."
"A được, đã hiểu!" Gà Nhi chỉ biết bẽn lẽn đứng sau nghe Hải Ninh dặn dò một lượt. Xấu hổ quá, thế mới biết bao nhiêu sách vở về nấu ăn trước đây cô đọc qua cũng chỉ là đồ vứt, còn lâu mới sánh được kiến thức thực tế của bạn Ninh!
"Chị vẫn chưa nhớ được gì sao?" Hải Ninh rửa tay xong xuôi, cậu đứng dựa vào bồn rửa bát nhu tình nhìn qua Tịnh Nhi.
Hôm nay Hải Ninh mặc một bộ đồ vô cùng bình thường, chỉ là áo sơ mi trắng, quần đen và giày thể thao đơn giản. Thế nhưng cách ăn vận này lại làm cậu nổi bật cực kì. Một vẻ đẹp tự nhiên và đượm mùi thanh xuân làm ai cũng vô thức hướng tới. Lại thêm một khuôn mặt thật ngây ngô ngọt ngào, vừa nhìn qua đã khiến người đối diện bị cuốn hút.
Gió và nắng từ ban công và cửa sổ nhỏ thi nhau xen vào mái tóc đen ngắn của cậu. Dịu dàng vò nó và hất tung lên cao. Nụ cười của Hải Ninh rất nhẹ, thoang thoảng như hương Ngọc Lan trong đêm sâu.
"Mất trí nhớ xong lạ thật đó, cái gì cũng quên sạch sẽ!"
"Haha.." Vấn đề này loại trừ cười ra quả thật bạn Nhi cũng không biết nói gì hết. Cái "mất trí nhớ" đó hoàn toàn là do Hải Ninh cậu tự huyễn ra hết đấy chứ.. A da, cô hiểu rồi! Cuối cùng cô cũng biêt vì sao bạn Ninh lại đi làm trợ lí cho tiểu thuyết gia rồi! Xem trí tưởng tượng của bạn ấy bay cao bay xa thế kia cơ mà, trợ lí vẫn còn hơi phí, bạn ấy nên làm tác giả mới phải!
"Trước đây chị không bao giờ tự ngược đãi bản thân kiểu này!" Cậu ta tự nhiên đưa tay gạt sợi tóc ngắn bên má Tịnh Nhi ra sau tai. Bàn tay lớn thật nhiều vết chai sần sượt nhẹ trên gò má có chút lành lạnh "Chị mạnh mẽ và thoải mái, chị hay lo xa, còn hay sợ hãi mấy thứ hão huyền gì đó.."
"..."
"Còn nữa.." Cậu ta cố công tìm tòi trên gương mặt cô, đôi mắt đẹp đã bớt đi mấy phần dịu dàng, thay vào đó là sự lạnh lẽo khó tả "Trước chị rất thích đọc truyện, nhưng chẳng bao giờ đả động đến chuyện viết lách.."
"..."
"Một người mất trí nhớ.." Hải Ninh híp mắt, có chút miễn cưỡng quay mặt "..Có thể thay đổi đến mức ấy ư?"
"Chuyện này.." Cảm giác áp bách này làm cô khó chịu, Tịnh Nhi xoay người muốn phá vỡ khoảng không gian bí bách đến bực bội "Hải Ninh, vấn đề kia nhà xuất bản tính sắp xếp thế nào?"
"Haha, xin lỗi, em quên mất!" Cậu ta lúc này mới cười lại, mặc dù nó cố tỏ ra bình thường nhưng xúc cảm vặn vẹo trong đó vẫn khó đổi "Tịnh Nhi, đã có lịch ra mắt tác phẩm rồi. Thời gian này chị cứ tập trung đầu tư cho việc xuất bản sách đã, mấy việc viết lách tạm thời gác sang một bên!"
"Được!" Tịnh Nhi gật đầu tiến nhanh ra phòng khách. Nếu như Hải Ninh đã làm cô khó chịu, cô cũng không muốn giữ cậu ta lại đây đâu. M vốn không phải phong cách của cô! "Khi nào thì bắt đầu ra mắt?"
"Một vài ngày nữa họp báo em sẽ nói với chị sau, còn tiệc chào mừng nhà đầu tư và một vài dự án film truyền hình và phim ngắn nữa.." Hải Ninh nhỏ giọng, cậu ta đi ngay sát Tịnh Nhi, đôi tay lớn khẽ chìa ra trước mặt cô "Đưa em mượn điện thoại của chị!"
"Đây.."
"Lấy số điện thoại để tiện liên lạc!" Hải Ninh nhoẻn miệng cười duyên, nụ cười rực rỡ tràn đầy sức sống tuổi trẻ "Nhớ trước đây chị nhất quyết không cho em số, giờ xem này.. Không phải trước sau vẫn chủ động đưa cho em sao?"
"..."
"Ái Nhi, đây chính là duyên phận!"
"..."
Ninh cũng hông có hiền đâu nha~~