Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịnh Nhi bị mê hoặc bởi nụ cười của Đại Thần, cô đắm chìm tới mức quên hết mọi vật xung quanh, cũng không để lọt tai bất kì âm thanh nào nữa. Thể như lúc này, thế giới chỉ tồn tại có cô và anh ta, một Đại Thần đang cười tươi rạng rỡ..
Tịnh Nhi thật sự muốn có thể như đoạn miêu tả hoa mỹ phía trên, nhưng mà.. cmn, cô còn chưa bị điếc đâu! Từng câu từng chữ Đại boss nói ra cô đều nghe rõ ràng, rõ mồn một, rõ như loa phóng thanh.. đây này!
Không nghe thấy còn đỡ, chứ nghe xong rồi lại mất công cô suy tưởng rối rắm lung tung.
"Quan tâm tôi đây này!"
Câu đó của anh ta mang hàm ý gì?
Khuyên cô không nên vì những chuyện vớ vẩn mà bị phân tâm, nếu rảnh rỗi như vậy thì nên xem xét đến mối quan hệ với những người xung quanh sao?
Nghĩa là trách cô bình thường rất vô tâm đúng không?
Tính ra thì Đại Thần nói cũng có phần đúng.. Như chuyện của Hải Ninh này, chuyện với trợ lí tạm thời, thậm chí là cả với boss nữa. Quen nhau những nửa năm có lẻ,vậy mà số điện thoại của anh ta cô cũng không biết nữa. Danh bạ điện thoại trống đến đáng thương..
"Anh nói cũng đúng.." Tịnh Nhi muốn gật đầu tán dương ý kiến của Đại Thần nhưng tiếc là mặt cô lại đang bị người ta giữ "Đại Thần, anh cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc được không?"
"Tất nhiên!" Đại boss cong cong đôi mắt đẹp, vầng trăng non sáng bừng cả căn phòng nhỏ.
Từ bé đến giờ không biết bao cô gái lân la xin số điện thoại anh rồi. Chưa kể đến gia thế khủng phía sau, nguyên cái đầu thông minh và vẻ bề ngoài đẹp trai lai láng đó đã đủ làm người ta siêu vẹo. Thế nhưng, loại trừ lúc còn trẻ trâu cảm thấy thành tựu với đám con trai đồng lứa. Đến tận bây giờ, ngay lúc Tịnh Nhi nói ra đề nghị này anh mới lấy lại được thứ cảm xúc vui vẻ và hào hứng như thủa ban đầu ấy.
Rốt cuộc thì anh đánh giá cái đầu của Tịnh Nhi này quá thấp rồi, đấy, nói như vậy một cái lập tức hiểu vấn đề ngay! Xin số điện thoại là bước một, sau đó anh sẽ nhắn tin hàng ngày, rồi cùng nhau hẹn hò, đi chơi, ăn uống, rồi đến chuyện đó.. chuyện đó..
Anh đã nghiên cứu kĩ lắm rồi, đọc cả đống sách về tình yêu và phụ nữ quả nhiên không phí thời gian mà!
"Anh nói phải lắm Đại Thần!" Tịnh Nhi vui vẻ lưu số của boss vào máy, cũng tiện tay giúp boss lưu lại số của bản thân. Sau đó cô quay người, vẻ mặt cao ngạo thấy chết không sờn, quả quyết chắc nịch "Việc gì tôi phải quan tâm đến đám phóng viên nhăng cuội kia chứ? Bên cạnh tôi thiếu gì người tốt đợi tôi hỏi thăm, tôi còn sợ không đủ thời gian kìa!"
"Hả?" Đại Thần nhận lấy điện thoại từ tay Tịnh Nhi, thực sự nghi ngờ bản thân nghe lộn điều gì đó "Cô nói cái gì?"
"Chứ còn gì nữa.." Tịnh Nhi tiếp tục thao thao bất tuyệt "Hải Ninh đã chuyển công tác lâu rồi, bà cậu ta bệnh tôi cũng chưa nói gì. Còn Lý tổng nữa, số điện thoại của tôi lại bị anh ta ném vào danh sách đen rồi, phải nói anh ta mở ra mới được. Còn trợ lí mới nữa, tôi thậm chí còn không biết tên bạn ấy! Bố mẹ anh.."
"Stop!" Đại Thần nhíu mày, đưa tay ngăn dòng thác lũ đang ập đến mặt mình. Khỉ gió! Anh còn tưởng anh đánh giá sai IQ người này, thì ra.. Boss Đại không bao giờ sai!
Rõ ràng cô ta lại hiểu lệch lạc đi rồi!
Bảo là "quan tâm đến anh" chứ không phải từ anh mà nói rộng ra tất cả đâu!
Cái người không tim không phổi này có khi nào bị tỏ tình tận mặt vẫn còn suy diễn lung tung được không nhỉ?
Hừ, anh thật sự muốn thử giữ lấy vai cô nàng, để cô nàng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sáng gợi cảm và quyến rũ của anh. Sau đó, anh sẽ thật bình thản cười một nụ cười mị nhân câu hồn, tiếp đến là sử dụng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của mình mà dịu dàng bảo với Tịnh Nhi rằng: "Anh yêu em!"
Haha~ Vẻ mặt của cô nàng chắc chắn thú vị lắm đây!
Mà.. Việc gì anh phải khổ sở tưởng tượng việc trong tầm tay ấy chứ? Lúc này trong phòng chỉ có hai người, hơn nữa về vấn đề tình cảm của anh với cô gái này anh cũng đã chắc đến mười phần. Thay vì cứ để cô ấy lông bông bên ngoài, anh không chiếm được tí ti lợi ích nào còn phải âm thầm xử lý thêm N Hải Ninh khác nữa. Chi bằng bây giờ nói một câu, nếu được thì xúc tiến luôn, ràng buộc cô ấy với anh.. VĨNH VIỄN!
"Đại Thần, tôi biết tôi đúng là sản phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.." Tịnh Nhi không hiểu sao đã nép mình hẳn vào thành ghế, cách anh một quãng thật xa. Tắc Kè này lại nghĩ ra cái gì, phát ngôn ra câu hoành tráng gớm nhỉ? "..Nhưng anh cũng đẹp lắm, anh không cần nhìn tôi ghen tị vậy đâu!"
"Ghen tị với cô?" Đại Thần nhếch môi cười, chờ đợi Tịnh Nhi giải thích suy nghĩ khó hiểu đó.
Không ngờ người ngốc như vậy cũng có mắt thẩm mỹ cao ra phết, ít ra còn nhận ra anh là người đẹp kìa!
"Suốt nãy giờ anh đều nhìn tôi như vậy.." Cô gãi đầu, haha cười, cũng vô thức mà giải thích. Hai người ở lâu dường như đã thành thói quen chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể đoán được cảm xúc "..Chẳng lẽ anh lườm tôi vì tôi là con gái?"
"Ai tiêm nhiễm vào đầu cô ý nghĩ này vậy?" Đại Thần lờ mờ đoán được ý tiếp theo, anh có chút đau đầu, đưa tay vừa xoa thái dương vừa chất vấn.
"Thì đó.." Tịnh Nhi có chút bối rối, nhưng cuối cùng chút bối rối ngu ngốc ấy cũng bị thay thế bằng nỗi tò mò đang trỗi dậy "..Tôi nói này Đại Thần, hôm trước gặp Thanh Thúy đó anh cũng có nói đến khái niệm cong với thẳng.. "
"..."
"Biết mấy cái này thì anh hẳn cũng là người trong nghề rồi.." Tịnh Nhi hít sâu một hơi, cô gắng khuyên bảo nốt. Các cụ đã nói rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ. Hôm nay cô nói mà boss quay đầu, không chỉ cứu anh ta mà còn vô vàn nhưng cô gái khác đang ngu ngốc đâm đầu vào anh ta nữa..
Đúng là việc làm có ý nghĩa, quá nhân đạo!
".. Thôi thì tôi cũng nói thẳng, bác trai bác gái đều suy nghĩ rất thoáng, mà chuyện đó cũng không phải cấm kị gì trong thời đại này đâu, anh cứ công khai thoải mái. Come out mới tốt cho anh, và cả.. bạn trai anh nữa!"
"Cái gì?" Khốn khiếp! Anh vừa nhét đống bùi nhùi gì vào não thế này?
Kẻ nào?
Là kẻ nào đang tâm tiêm nhiễm suy nghĩ đó vào bộ não ít nơ ron đến đáng thương của cô ta? Nếu anh mà biết được, nhất định anh sẽ hành hạ kẻ đó đến mức không ai nhận ra!
"Tôi biết anh rất tốt với tôi, cũng đem tôi và rất nhiều cô gái xung quanh ra làm bình phong.." Tịnh Nhi thấy nhiệt độ giảm dần thì bắt đầu rén. Vốn khi nãy khí thế rần rần, nay tự dưng càng nói càng nhỏ, như muỗi kêu vậy đó.. "Tôi không hề trách cứ gì anh, nhưng mà để mọi người hiểu lầm như vậy mãi cũng không phải cách!"
"Ý cô là.." Anh chậm rãi làm trầm giọng nói của bản thân, trong lòng niệm lần bảng cửu chương để tự làm mình bình tĩnh lại "Tính hướng của tôi khác người cũng không sao, lấy cô làm bình phong cũng không sao có đúng không?"
"Đúng.." Tịnh Nhi nheo mắt trộm nhìn anh ta, quái nhỉ, bình thường không phải anh ta thông minh lắm sao? Giờ này nói chuyện này không nhìn thấy yếu điểm ở đâu là thế nào? ".. Nhưng quan trọng nhất là bây giờ anh nên come out, vừa tốt cho anh, vừa để bố mẹ anh đỡ lo. Hôm trước bác trai còn hỏi tôi bạn giai anh có tới nhà chơi không?..."
"Bác trai.." Ông bố! Chết tiệt! Dám lấy anh ra làm trò đùa à?
Hừ, Ái Nhi này và bố anh gặp nhau mới có vài lần, nếu nói chuyện riêng chắc cũng chỉ có lần gần tết. Anh cùng với mẹ vào siêu thị mini mua đồ bỏ mặc hai người họ trên xe, nhớ lại lúc đó khi anh và mẹ vừa quay lại đã thấy Ái Nhi như hòn vọng phu rồi.
Vốn dĩ không thấy kì quái, bây giờ soi xét lại mới thấy sơ hở đầy rẫy. Chắc chắn ông bố vì trả thù anh chiếm lấy mẹ mà thừa cơ tiêm nhiễm vào đầu Ái Nhi mấy thứ vớ vẩn này!
Đúng là nhỏ nhen..
"Phải, điều ấy chẳng chứng tỏ bác trai hiểu rõ tính hướng của anh còn gì? Cũng không có kì thị.." Tịnh Nhi thấy vẻ mặt càng lúc càng âm trầm kia, lông tóc không hiểu sao cứ theo đó mà dựng đứng. Cô cười cầu tài, chậm chạp khuyên nhủ...
"Gia đình không kì thị không có nghĩa là xã hội có thiện cảm với người như vậy.." Đại Thần đột ngột thay đổi thái độ, nhếch môi bạc không rõ là cười nhạt hay chua xót "Tôi là người có vai vế trong xã hội, làm sao có thể hành động tùy tiện?"
"Á.. Anh.." Vậy.. Vậy là boss thừa nhận mình gay rồi đúng không?? Trước đây cô cũng đã từng tự nghĩ hoặc nghe người khác nói Đại Thần là gay. Thế nhưng còn nghi ngờ với nghe bạn ấy tự mình khẳng định thật sự là hai thái cực quá khác biệt..
Boss là gay!
Đại Thần là gay!
Nam chính ngôn lù hoàn mỹ tự đầu cô sáng tạo ra là gay!
Thế giới quan của cô.. Ai đó làm ơn cứu với thế giới quan méo mó của Tịnh Nhi đi!!!
"Thà rằng để mặc các cô gái đó làm bình phong còn hơn mất hết mặt mũi.." Đại Thần thở dài, bất lực "Cô không phải người trong cuộc, cô không hiểu đâu!"
"Anh thì hiểu chắc?" Tịnh Nhi có chút tức giận đăng giọng "Cảm giác bi thảm của những người bị anh lừa gạt.."
"Tôi không lừa gạt ai hết!" Đại Thần nhích người tiến sát tới nơi cô đang ngồi co lại, ngón tay thon dài khẽ di chuyển tới bên cằm nhỏ của Tịnh Nhi "Cô có vẻ bác ái quá nhỉ? Lo cho người khác thế sao không dành thời gian lo lắng cho chính bản thân mình đi?"
"Anh.."
"Mà này.." Đại Thần suy nghĩ một chút, sau đó như nghĩ ra cái ý, nheo mắt cười nguy hiểm "Tôi có cách này vẹn cả đôi đường!"
"Đôi đường gì cơ?"
"Vừa không mất danh dự của tôi trong giới, lại không làm các cô gái khác bị lừa gạt tình cảm nữa.." Anh ta hào hứng nói ra suy nghĩ của mình, khuôn mặt điển trai vui vẻ như trẻ con được mẹ cho quà "Có điều, cách này muốn hoàn thành, cô sẽ phải giúp tôi nhiều lắm!"
"Cách gì?"
"Tịnh Nhi, chúng ta kết hôn đi!"
Cầu hôn part !!!