Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí cứng ngắc, nhiệt độ xuống thấp như trong phòng để cá biển đông lạnh. Tịnh Nhi rùng mình xoa xoa tay, sau đó giật mình nhìn bóng lưng Tiểu Ngọc hốt hoảng vùng chạy về phía cửa ra vào. Cô nàng nhanh như gió, không kịp để lại lời từ biệt nào đã khuất dạng sau cánh cửa.
Aiiii, đây là nghiệp chướng cô tạo ra, ai bảo cô sáng tạo ra Đại Thần này làm gì chứ? Giờ thì hay rồi, tự dưng biến thành bình phong cho anh ta..
"Cách giải quyết của cô có vẻ hay đấy nhỉ?" Đại Thần nhìn Tiểu Ngọc chạy trối chết, trong lòng vừa có chút hào hứng lại vừa đan xen sự khó chịu. Anh cũng là người biết trân trọng tình cảm, nên lúc làm tổn thương người khác đâu thể thấy vui vẻ ngay được chứ? Có điều, cái nét bi thương thống thiết trên mặt Ái Nhi lúc này buồn cười thật đấy! "Ái Nhi, cô ấy tôi ứng dụng tốt không?"
"Anh cầu hôn tôi chưa đồng ý!" Tịnh Nhi xoa xoa thái dương, tự nhiên lại chạm phải vết thương trên trán nên đau đến nhăn mặt. Cô giả bộ trấn định, tiếp tục chất vấn "Đừng có nói năng tùy tiện!"
"Tôi nói gì quá đáng sao?" Anh tiến lại gần chỗ bàn Tịnh Nhi đang ngồi, cao ngạo giải thích "Chỉ bảo năm phút trước tôi cầu hôn, cũng chưa nói cô đồng ý hay không!"
"..."
"Vẻ mặt im lặng này chắc là đồng ý rồi phải không?" Anh ta ngồi xổm xuống ngay chân Tịnh Nhi, ngước khuôn mặt điển trai chết người lên nhìn thẳng vào cô.
Bình thường boss rất cao, rất cao.. Nếu muốn cô cũng chỉ có thể nhìn thấy anh ta ngang bằng hoặc sườn mặt anh ta mà thôi. Kiểu từ trên xuống dưới thế này dù gì cũng là lần đầu tiên.
Vốn anh ta đã đẹp đến ma mị, nay ở góc độ này, nét đẹp ấy càng được phóng đại lên đến N lần. Đại Thần vì phải nhìn lên nên đôi mắt nâu sáng có chút to tròn khác lạ, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi bạc nhếch lên vẽ thành nụ cười tuyệt mỹ. Cũng bởi góc nhìn mà lúc này sự lạnh lùng, lãnh đạm của anh ta bị triệt tiêu không ít, thay vào đó là vẻ nhu hòa hiếm có.
Tịnh Nhi không mê giai!
Hoặc có mê thì bệnh này nhất định đã chữa dứt điểm rồi, cứ xem lúc cô gặp Lương thiếu kia, rồi Lý tổng, rồi N nam minh tinh màn bạc.. kia thì rõ. Có khi nào cô dao động đâu chứ?
Thế nhưng ngồi trước bạn Thần, trái tim nhỏ của cô không kiềm chế được mà rung ầm ầm, rung như thác lũ!
Đúng rồi.. Nhất định cô bị mê gay!
Bệnh này.. Vô phương cứu chữa!
Nhưng quả thật, nếu cô đồng ý kết hôn với boss chắc cũng không phải điều gì quá tệ. Anh ta đẹp như vậy, biết cách chăm sóc và làm người khác thoải mái như vậy, nhiều tiền như vậy, tâm lý như vậy..
"Hình như điều hòa nhà anh hỏng rồi.." Tịnh Nhi nhỏ giọng nuốt nước bọt, quái quỷ, lúc lạnh thấu xương nổi cả da gà, lúc nóng như đổ lửa làm cô nóng măt.. Điều hòa nhà này nhất định hỏng rồi! "Anh đừng dí sát mặt như thế, nóng lắm!"
"Có muốn cởi bớt đồ không?" Đại Thần gian tà cười "Thực ra tôi cũng thấy hơi nóng.."
"Anh.."
"Mà này, nếu đã đồng ý kết hôn với tôi, tôi nghĩ chúng ta vẫn là nên xúc tiến bồi dưỡng tình cảm một chút.."
"Cái gì?"
"Ái Nhi, tôi giúp cô cởi đồ.. Thế nào??"
Trò đùa ngu ngốc và thô bỉ của Đại Thần chỉ dừng lại khi điện thoại của anh ta reo vang. Đại Thần hơi mất hứng nhìn qua, sau đó thấy dãy số quen thuộc hiện lên trên màn hình, anh mới lạnh nhạt đứng dậy chỉnh đốn trang phục ra ngoài nhấc máy.
Tịnh Nhi cũng đưa tay cào lại mái tóc ngắn ngủn của mình, lúc này mới để ý đến điện thoại của boss. Anh ta nói với Tiểu Ngọc là nó hỏng, vậy cái anh ta đang dùng, khi nãy còn đưa cho cô lưu số kia là thế nào?
Có lẽ boss có hai hoặc ba chiếc điện thoại, người giàu như anh ta vung tiền mua vài ba cái để dùng cũng không có gì lạ. Nhưng thanh mai trúc mã thân thiết không phải nên được biết toàn bộ số của anh ta hay sao? Có mỗi một số để liên lạc là thế nào?
"Trong tủ vẫn còn đồ ăn, nếu đói có thể lấy ra hâm nóng!" Đại Thần nhét điện thoại vào túi quần, anh ta tiến đến móc treo lấy ra một chiếc áo khoác dài, không để tâm bên trong là đồ thể thao cứ như vậy tùy ý khoác lên "Tôi có việc ra ngoài về muộn, cô không cần đợi cũng không nên thức quá khuya đâu!"
"Biết rồi.." Chết tiệt, quần áo nhếch nhác như vậy mà vẫn đẹp trai đến mức làm người khác trụy tim thế này? Ông trời! Công lí ở đâu??
Trong lòng bạn nữ giấu tên nào đó không ngừng gào thét mà chẳng hề nhớ rằng toàn bộ sự bất công này do bộ não của bạn ấy sáng tạo ra. Còn đau đớn ngồi một góc vừa nhìn bóng lưng cao lớn của Đại boss đi dần ra cửa, vừa oán hận ông trời.
Vì sao?
Vì sao Vi Ái Nhi này vừa xấu vừa nghèo, IQ lại thấp như vậy? Vì sao Đại Thần vừa đẹp trai vừa giàu có, gia thế khủng, đầu óc thông minh, bố mẹ hiền lành hạnh phúc.. Như vậy??
Vì sao không để bọn họ bù trừ cho nhau chứ hả? Cả hai đều là người bình thường thì tốt rôi!!
Nhưng..
Nếu Vi Ái Nhi này là người bình thường, sống cuộc sống bình lặng, yên ấm đến cuối đời thì có lẽ cô cũng không có cơ hội xuyên sang thân xác của cô ấy như thế này. Nếu thế thật, Tịnh Nhi cũng không thể gặp Đại Thần, không thể cùng anh ta trải qua vô vàn chuyện vui vẻ như vậy..
Mặc dù thân xác Ái Nhi này thật không có tiền đồ, cuộc sống của Ái Nhi cũng chỉ là một mảng bế tắc.. Nhưng chung quy lại, chưa bao giờ Tịnh Nhi cảm thấy hối hận khi phải rời bỏ thân phận Vi đại tiểu thư để tới đây trải nghiệm làm người nghèo.
Chính là như vậy!
Cô hưởng thụ cuộc sống này.. Cũng rất thưởng thức một người giống như Đại boss. Nói gì thì nói, cũng không thể phủ nhận nam chính này chính là hình tượng đàn ông trong mơ của hàng vạn cô gái - tất nhiên không loại trừ bản thân Tịnh Nhi!
Đáng tiếc anh ta lại là gay..
Từ giờ cũng chỉ có thể song song hai con đường, làm chị em bạn dì tâm sự với anh ta mà thôi.
Trong lúc Tịnh Nhi nén nuối tiếc thở dài, Đại Thần đã đi giày thể thao xong xuôi. Anh ta mở cửa, để mặc gió ngòai hành lang hung hãn quét qua mái tóc ngăn đen nhánh và rối loạn. Quay người lại nhìn cô gái nhỏ bé đang co mình trên ghế, tay vẫn cố gắng trụ vững tường thành cổ áo, Đại Thần không khỏi buồn cười. Chưa đủ thâm độc, anh còn cố gắng nói vọng vào: "Vợ yêu, anh đi đây!"
Cảm ơn mọi người đã cùng ta đi tới tận bước đường suýt cùng này Cúi đầu