Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịnh Nhi vệ sinh sạch sẽ xong cũng không dám bước ra ngoài. Cô rùng mình nhận ra rằng, Nữ Chính của chúng ta đã trưởng thành rồi. Thế nhưng sự "trưởng thành" ấy vô cùng khác so với những gì Tịnh Nhi tưởng tượng trước kia.
Đáng lẽ số phận của Thanh Thúy phải là sống sung sướng cả đời, ngày qua ngày được bao bọc trong nhung lụa, vĩnh viễn không cần lo cũng chẳng phải nghĩ suy gì.
Thế nhưng chính vì cô xuyên qua, vô tình hữu ý thế nào lại làm
thay đổi thật nhiều cốt truyện. Nam nữ chính gặp nhau lửa tình không tóe, Đại Thần chẳng hề để tâm tới Thanh Thúy nên cô ấy bắt buộc phải đi theo con đường riêng của mình.
Còn mẹ già và em nhỏ cần nuôi sống, dấn thân vào phim trường, giới showbiz đầy cạm bẫy.. Muốn không trưởng thành mà vẫn giữ được thân trong sạch thật sự rất khó khăn.
Nữ chính mới có gần mà đã có thể tự lực như vậy, gánh vác được cả gia đình lớn, vững chãi tựa thạch bàn..
Còn cô..
Cô định tới bao giờ mới lớn lên đây?
Tịnh Nhi âm thầm nhìn lại bản thân, từ lúc cô tới đây luôn luôn bám theo Đại boss. Ăn chùa, uống chùa, ở cũng chùa nốt.. Mãi tận thật lâu sau này mới có thể tự mình dùng vốn chữ trong bụng nuôi sống bản thân.
Nhưng mà..
Nhưng mà người ta gần đó! Cô đây tuy vẻ ngoài của Vi Ái Nhi tận hai mấy tuổi, nhưng tâm hồn phơi phới này mới qua thôi nha!
Cô vẫn còn trẻ!
Chưa muốn trưởng thành đâu!!
"Alo Đại Thần?" Tịnh Nhi vẫn kẹt trong nhà vệ sinh, thì thầm nói chuyện điện thoại cùng boss. Anh ta có vẻ đã đứng chờ bên ngoài sảnh rồi, gọi điện tới thông báo để cô đi ra ngoài.
Nhưng nói thật, phía sau cánh cửa nhà vệ sinh mỏng manh này có hai vị La Sát đang ra sức thi triển pháp thuật, quyền cước bằng miệng đó. Cô không dám chắc giờ này mình ra đó xong còn toàn mạng được trước sát khí của bọn họ đâu!
"Em đang ở đâu?" Bên ngoài có tiếng còi xe inh ỏi, giữa giờ tan tâm buổi trưa, nhà xuất bản SM lại nằm ở khu vực trung tâm nên không thể tránh được sự ồn ào này. Tịnh Nhi loáng thoáng tưởng tượng ra khuôn mặt nghiêm túc lái xe của Đại Thần, anh ta sẽ chăm chú quan sát đường, rồi quay vô lăng thật điệu nghệ.. "Anh sắp đến nơi rồi!"
"Tôi chuẩn bị ra ngoài này!" Tịnh Nhi xoa da gà nổi lấm chấm bên tay. Mẹ kiếp, Đại Thần anh nhất định bức ép tôi đúng không? Kiểu xưng hô anh-em sến chuối như vậy cũng có thể nói ra miệng?
"Ai ở trong đó?" Tiếng gọi lanh lảnh như chuông bạc vút lên cao của Tuyết Tuyết cô nương đã chính thức nói cho cô biết: Tịnh Nhi cô đã bị phát hiện!
Cơ mà phát hiện cái khỉ gì?
Đây là nhà vệ sinh công cộng cơ mà, cô chủ định vào đây đi tè, không thèm nghe lén bọn họ đâu! Có trách, cũng là trách hai người này gây war không đúng nơi đúng chỗ mới phải.
"Nghe lén người khác không biết xấu hổ hay sao?"
"Hình như còn có người?" Đại Thần ở đầu dây bên kia hiển nhiên đã nghe thấy giọng Tuyết Tuyết. Anh hơi khó chịu, vặn lại "Từ bao giờ SM có thể loại nhân viên bất lịch sự như vậy?"
"Đó không phải nhân viên SM!" Tịnh Nhi bĩu môi, bên ngoài phòng vệ sinh tiếng rầm rầm do cửa bị đập cũng dồn dập hẳn lên. Cô loáng thoáng còn nghe thấy Tuyết Tuyết nói muốn phá cửa hoặc đội nước vào trong. Chết tiệt thật! Đi tè cũng không yên nữa! Chắc chắn kiếp trước cô và nàng minh tinh này có thù rồi!
"Thôi, tôi cúp máy đây, có gì chút gặp rồi tính!"
"Này.."
Hai bên đều vọng ra tiếng gọi, Tịnh Nhi đưa máy ra xa rồi dứt khoát tắt phụp đi. Cô uể oải đứng dậy, tiến ra mở khóa chốt cửa nhà vệ sinh. Thực sự Tịnh Nhi hơi khuyết tật não, nhưng nói thật cô còn thấy bạn Tuyết này ngu hơn mình cả ngàn lần.
Đã là người của công chúng thì quan trọng nhất chính là hình tượng sạch sẽ. Đây cô nàng này gặp ai cũng châm chọc, gặp ai cũng cau có bới móc.. Bị nghe lén cũng không biết đường còn làm rùm beng lên nữa chứ.
"Ra đây!" Tịnh Nhi vừa mở cửa đã thấy Tuyết Tuyết đằng đằng sát khí đứng án ngữ ngay đó. Thanh Thúy có vẻ thông minh hơn nhiều, cô đứng cách thật xa, còn giả như không biết chuyện gì đang xảy ra nữa "Cũng may nơi này không có phóng viên, nếu không hai người mất hết mặt mũi rồi!"
"Tịnh Nhi?" Hai người họ đều không nhịn được mà quay lại hỏi, mỗi người mang một biểu cảm riêng biệt, cô không nhận ra được là yêu thích hay ghét bỏ "Cô làm quái gì ở đây?"
"Tất nhiên là đi vệ sinh!" Tịnh Nhi nhếch môi, kiên nhẫn trả lời "Cô nghĩ tôi biết trước hai người tới đây công kích nhau nên thủ sẵn ở đây chờ à? Đúng là điên!"
"Hừ, biết đâu được?" Tuyết Tuyết có vẻ ăn đủ tức từ Thanh Thúy, không biết trút đi đâu nên dồn vào cô đây mà. Nghĩ Tịnh Nhi này là cục bột dễ nắn lắm hay sao? "Chắc cô và cô ta thông đồng với nhau chứ gì? Đi cùng nhau dồn ép tôi? Đừng mơ! Vai chính này Hạo Khánh chọn, tôi nắm chắc rồi!"
"Vai nữ chính của cô thì cô đi mà giữ cho tốt!" Tịnh Nhi nhanh chóng lách ra khỏi chỗ của Tuyết Tuyết, cô muốn ra ngoài, Đại boss còn đang chờ đợi cô ngoài kia đấy! "Nhưng tôi nghĩ Hạo Khánh chọn cô chắc do cô diễn xuất tốt.."
"Tất nhiên!" Tuyết Tuyết tự đắc vui vẻ "Mấy kẻ ngoài nghề như các người sao hiểu được chứ?"
"Vì nói thật ngoài điểm đó chị cũng chẳng có gì đáng nhắc đến!" Thanh Thúy lãnh đạm bổ sung một câu, rồi cũng vẩy khô bàn tay vừa ướt nước, muốn rời khỏi nơi này.
"Này, nói gì hả?"
"Hai người thôi đi!" Tịnh Nhi đứng giữa hai người bọn họ, rất không tình nguyện mở miệng can ngăn "Không phải hai người muốn có cơ hội đóng phim lắm hay sao? Giờ gây lộn để bọn họ biết chắc chắn không hay ho gì đâu!"
"Hừ, nói cũng đúng!" Tuyết Tuyết nhún vai chấp nhận "Dù gì thì đám con gái bám chân đàn ông như các người cũng không đáng được tôi bận tâm tới!"
Nhất định Tịnh Nhi sẽ bị nghẹn chết mất!
Bà nàng Tuyết Tuyết này đang tư duy theo hướng nào vậy trời? Kịch bản phim là do cô một tay viết ra, đạo diễn Hạo Khánh đôi khi cũng phải nể cô vài phần. Vậy mà cô ta dám đường hoàng tỏ vẻ khinh thường cô như thế?
Được lắm!
Nhất định là cô ta muốn bị ngược chết rồi đây mà!
Xem xem chị đây làm mẹ kế, hành hạ "nữ chính" cô đau đớn tới mức nào! Đến lúc bấm máy hi vọng cô ta không bị dọa sợ tới mức chạy mất dép!
Đại Thần thấy cô một thân đồ ngủ, đầu tóc rối tinh rối mù, không hề trang điểm.. Lại càng không hấp dẫn ánh mắt của ai thì trong lòng âm thầm gật đầu. Vậy mới tốt, không ai để ý sẽ không ai biết Ái Nhi của anh ngây thơ, sạch sẽ tới đâu. Cũng không dám tới tranh giành bảo bối này cùng với anh!
"Bên này!" Đại Thần vẫy nhẹ tay, nhếch môi vẽ ra nụ cười tỏa nắng dưới bầu trời xuân trong sáng vô ngần. Rất nhiều nhân viên nữ cũng như học sinh của trường cấp ba nào đó vô ý đi ngang đều không thể rời mắt khỏi anh.
Thế nhưng Đại Thần vạn năm như một, tầm mắt không hề rời khỏi thân hình nhỏ bé của cô gái đi ngược chiều. Và cô gái nhỏ ngốc nghếch ấy vừa thấy anh đã vui mừng cười ngọt ngào, nhanh chóng chạy tới.
"Hi, chờ lâu không?" Tịnh Nhi đã ngược đủ bạn Tuyết Tuyết trong tâm trí nên giờ thấy thoải mái hơn nhiều. Cô di chuyển thật nhanh, chỉ chốc lát đã tới ngay cạnh Đại Thần. Tự dưng cảm thấy đứng cạnh anh ta thật dễ chịu, không khí xung quanh hình như cũng trong lành hơn thì phải..
"Bà xã.." Đại Thần híp mắt, dịu dàng vươn bàn tay lớn ra nắm lấy tay cô thật thân mật "..Chờ em cả đời còn có thể, vài phút như vậy tính là cái gì!"