Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hay rồi!
Hết cô, Tiểu Ngọc rồi giờ tới cả nữ chính Thanh Thúy cũng bị kéo vào chuyện này.. Thêm một nhân vật mơ làm nữ chính ngôn lù nhưng đời xô đẩy chỉ có thể làm nữ phụ đam mẽo!
Tịnh Nhi âm thầm đốt cho Thanh Thúy một ngọn nến lớn, cô biết mà, bạn Thúy đã rơi vào lưới tình của bạn Lý tổng hồ ly rồi..
Chậc.. Nhưng dù như vậy thì chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới cô?
Dù sao thời gian cô đụng mặt hai người bọn họ cũng không quá nhiều. Sau này nếu có làm việc chung cũng chỉ trong chớp nhoáng không đáng kể. Thế nên là, kệ nó đi!
Điều cô nên quan tâm chính là làm sao để viết nốt bộ truyện còn dang dở kìa! Mô tip anh A yêu chị B, chị B yêu anh C, anh C yêu.. Ây, còn nên dùng không ta? Cứ thấy nó sai sai và cũ cũ thế nào ấy. Mà thôi kệ đi, vừa ăn uống rồi còn dọn dẹp vất vả xong nên nghỉ ngơi một lúc mới tốt! Tịnh Nhi đề cao cảnh giác ra ngoài khóa chốt cửa chính, lại đi khóa luôn cửa ban công và đóng mấy cái cửa sổ. Xong xuôi cô trở về phòng ngủ, ngã lên tấm đệm thật dày và ấm áp, lôi điện thoại ra chân chính bước vào quãng đường "nghỉ ngơi" thật sự!
Nào ngờ vừa rút điện thoại ra ngoài, một tờ giấy theo đó cũng rơi theo. Tịnh Nhi tò mò cầm nó lên, liền nhận ra đấy chính là tờ giấy ghi số điện thoại khi đó Hải Ninh lén đưa cho cô.
Hải Ninh..
Hải Ninh..
Được rồi! Nhắn tin hỏi thăm cậu ta một chút vậy, dù gì cậu ta cũng đã từng có thời gian làm "trợ thủ" đắc lực của cô! Vậy là không suy nghĩ nhiều, Tịnh Nhi lập tức hạ tay gõ gõ gõ vài ba phát, một tin nhắn dài dằng dặc đã hiển hiện trên màn hình. Hài lòng gật đầu một cái, cô ấn nhanh vào nút gửi: "Hải Ninh, em ăn cơm chưa?"
Tiểu Ngọc được Đại Thần hộ tống về tận căn chung cư nhỏ cô đang ở tạm. Thực ra trong thành phố cô cũng có nhà riêng, nhưng vì nó quá xa nơi ở và làm việc của Thần nên cô không thèm ngó ngàng đến mà tự nguyện hành hạ bản thân bằng cách mua chung cư.
Nơi này không tính là cao cấp, không quá lớn cũng không phải địa thế đẹp, tầm nhìn tốt.. gì đó. Nhưng nó có lợi thế chính là cực kì gần chung cư của Thần. Chỉ cần đi bộ phút hoặc đón một chuyến xe bus ngắn là có thể tới chỗ anh rồi.
Vì không quá quan tâm đến nơi này nên Tiểu Ngọc cũng không chủ động chỉnh sửa. Cả căn phòng nhỏ vẫn giữ nguyên được hơi thở sơ khai, phòng khách nhỏ với bộ bàn ghế lót đệm dày, một cái kệ để tivi và sách, một tủ kính phong thủy trống trơn. Hai phòng ngủ và một phòng bếp đơn giản, mấy cây xanh đặt trong góc hoặc trên cửa sổ.. Cũng may cô là con người nguyên tắc và sống sạch sẽ, nếu không hôm nay bất chợt có Đại Thần tới thăm thế này sẽ ngại chết mất!
"Em ăn trước đi rồi chúng ta nói chuyện sau!" Đại Thần cười dịu dàng, anh để túi đồ ăn vừa mua còn nóng hổi lên bàn. Vừa vỗ nhẹ vai cô vừa lôi từ trong túi áo ra chiếc điện thoại cảm ứng đời mới. Tiểu Ngọc thấp thoáng thấy được trên màn hình phát sáng, báo có cuộc gọi đến vừa mới phát sinh "Anh nghe điện thoại một chút!"
"Em biết rồi!" Tiểu Ngọc gật đầu ngoan ngoãn đi rửa tay sau đó bày đồ ăn ra đĩa, bắt đầu làm việc của mình. Cô không mời anh ăn, thói quen ăn uống đúng giờ giấc của Đại Thần không phải cô không biết. Từ trước đến nay, nếu như đã dùng bữa xong không bao giờ anh ấy động tới thứ gì khác nữa. Mất công mời chỉ làm anh ấy khó chịu mà thôi.
Bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Đại Thần nhanh chóng di chuyển đến cửa sổ đặt đầy cây xanh. Cô biết anh luôn thích không gian thoáng đãng nhiều cây cối. Cô cũng biết anh thích ở những nơi thật cao để có thể nhìn ra khoảng không gian thật rộng. Cô cũng biết anh..
Tiểu Ngọc dừng đũa, sực tỉnh.
Thì ra cô biết nhiều điều về anh như vậy..
Thì ra bao nhiêu thói quen của cô đều giống anh đến như vậy..
Cô nhớ trước đây cô không hề thế này, không thích hoa hoét, không thích cây cối. Càng sợ độ cao đến mức lên cầu thang đã hoa mắt chóng mặt chứ đừng nói gì tới chuyện sống trên tầng mấy chục...
Thay đổi.. Một người phụ nữ khi yêu có thể thay đổi đến bao nhiêu?
Thế nhưng Tiểu Ngọc một chút cũng không hối hận, vì người đàn ông ấy cô có thể làm tất cả. Mặc dù anh chưa một lần quay đầu nhìn đến sự cố gắng của cô..
"Này, máy tính của em ở đâu?" Đại Thần nghe điện thoại xong liền quay trở lại, anh dùng vẻ mặt cực kì nghiêm túc mà hỏi "Tiêu Dương vừa chuyển tài liệu khẩn qua mail cho anh, điện thoại không thể tải được!"
"Trong phòng ngủ!" Tiểu Ngọc dường như đã quá quen với tác phong ăn làm việc, ngủ làm việc đến cả đi vệ sinh cũng làm việc của anh. Cô đưa tay chỉ về phía phòng của mình, thản nhiên gật đầu "Anh vào đó mà dùng!"
"Tốt quá!" Đại Thần mỉm cười, đôi mắt nâu sáng lóe lên mấy tia cảm xúc kì lạ "Anh mượn một lúc nhé!"
Thật lâu mới được trở về thành phố này một lần, mặc dù những kí ức ở nơi này chẳng mấy vui vẻ với Hải Ninh, nhưng dù sao cũng đây cũng là chỗ mà "người ấy" sinh sống. Trở về, không thấy bồi hồi mới lạ!
Thế nhưng thời gian cậu bồi hồi chẳng được đến ba mươi phút đã bị gián đoạn. Nguyên nhân? Chính là do cái kẻ bá đạo đang ngồi bên kia ung dung vừa uống cafe vừa đọc báo tin tức kìa!
Đó là Tiêu Dương, người đàn ông điển trai vốn cậu phải gọi một tiếng "ân nhân". Hắn chính là người đã cùng tên Đại Thần khốn khiếp kia tới nhà kho ẩm thấp cứu cậu và mẹ cậu khi hai người bị bố bán cho bọn buôn người.
Thế nhưng được cứu ra vẫn chưa phải kết thúc mà mới chỉ là phần mở đầu câu chuyện. Đại Thần đó ép buộc Hải Ninh phải cùng với gia đình rời khỏi thành phố, hoặc ít nhất là cuốn gói khỏi tầm nhìn của Ái Nhi!
Vì sợ cậu nuốt lời anh ta đã ra tay nhanh gọn bằng cách ép buộc Lý tổng chuyển khẩu cậu qua chi nhánh SM ở thành phố khác. Cũng để cho người tên Tiêu Dương này đi theo giám sát cậu /.
Thực ra Tiêu Dương đó không xấu, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng. Thậm chí hắn ta còn tốt bụng cho gia đình cậu ở nhờ, có điều vì nhà chỉ có hai phòng ngủ nên cậu và hắn phải chen chúc trên một cái giường đôi..
Tiêu Dương bình thường vô cùng nhàn hạ, ngày ngày đưa đón cậu tới chỗ làm, về nhà hiếu kính với bà cậu, cùng mẹ cậu đàm đạo vài ba câu.. thì tuyệt không thấy còn gì khác nữa. Lẽ nào thật sự Đại Thần đó chịu bỏ tiền thuê một kẻ ăn không ngồi rồi chỉ để canh chừng cậu?
Đừng có đùa.. Anh ta nhìn cũng không giống kẻ thiếu não đến vậy đâu. Hơn nữa xung quanh Ái Nhi còn biết bao chàng trai, lẽ nào cứ động người nào anh ta thấy "không yên tâm" là lại tìm cách đá đi giống như trường hợp của cậu?
"Nhìn gì vậy?" Tiêu Dương để tách cafe vẫn còn nghi ngút khói lên bàn, mỉm cười liếc qua "Đẹp trai quá hả?"
"Gớm chết!" Hải Ninh bĩu môi, tiện tay vứt điện thoại lên bàn rồi đứng dậy xem xét xung quanh một lượt "Thì ra anh cũng biết làm việc, trước đây tôi còn tưởng anh là vệ sĩ boss thuê về canh tôi thôi chứ!"
"Tôi đa năng lắm, em thích thì tôi làm vệ sĩ cũng không vấn đề!" Người nào đó mặt dày tiếp tục, nụ cười trên khóe mắt in càng sâu hơn "Có hứng thú không Ninh?"
"Đừng trực tiếp gọi tên tôi thế!" Cậu xoa xoa tay làm da gà da vịt xuống bớt "Nhà vệ sinh ở chỗ nào?"
"Bên kia!"
Con mèo nhỏ nhanh chóng đi khuất sau cánh cửa, Tiêu Dương nhìn bóng dáng ấy biến mất hẳn sau đó mới tiếp tục quay lại công việc của mình. Nào ngờ anh còn chưa quay đi, điện thoại trên bàn của cậu đã rung hai tiếng báo hiệu có tin nhắn đến!
Tò mò liếc mắt qua, chỉ thấy một số máy lạ và dòng câu hỏi ngắn gọn: "Hải Ninh, em ăn cơm chưa?"
Tiêu Dương nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt chút nào, anh ích kỉ đưa tay chụp lấy điện thoại của cậu, dứt khoát nhắn lại: "Ai vậy? Có gì nhắn tin vào số điện thoại -xxx-xxx giùm nhé. Số này của Ninh có chút vấn đề!"
Sau đó, cũng nhanh như chớp, anh xóa tin nhắn ấy, để điện thoại cậu trở lại mặt bàn như chưa có gì xảy ra..