-" Chúng nó chơi với nhau từ nhỏ...hai gia đình có hảo tình..cháu đừng hiểu lầm...."
Bà Dương nhẹ giọng giải thích
-" Dạ..cháu biết rồi ạ "
-" Bà biết Dương Phong nó bây giờ thay đổi rất nhiều...Cháu biết không lúc nó lên chín tuổi ba nó tái hôn..Nó phản khản rất quyết liệt, bỏ ăn, trốn nhà bỏ đi, xém tí nữa là bị bắt cóc rồi,cũng may là do ba của Sơ Linh tìm được và cứu nó, cho nó ở nhà họ Sơ một thời gian..Khi nó trở về, nó không nói chuyện với ba nó...Khi thấy Lan Nguyệt nằm trên chiếc giường của mẹ nó, nó nổi điên, kéo đẩy Lan Nguyệt đến nổi té xuống cầu thang..Dương Tĩnh vì quá nóng giận tát thằng bé va vào cạnh bàn đến ngất xỉu..
Sau việc đó Dương Tĩnh hối hận rất nhiều bà cũng từ mặt nó một thời gian..Vì chuyện đấy bà quyết đem Dương Phong về ở chung nhưng càng lớn, tính cách nó càng thay đổi..Bà nghĩ nó sẽ bị quá khứ vây lấy trở nên trầm cảm..Nhưng không phải, nó hoạt bát vui vẻ, khuôn mặt ngày càng ma mị, bỡn cợt, nhưng lại rất bất chấp..ẩn chứa trong nụ cười vẻ biến nhác đó là một con người đầy tàn nhẫn...Bác sĩ từng nói với bà..do tuổi nhỏ nó phải gánh chịu nhiều cú sốc đau lòng, nên tâm lý dẫn đến tính cách cũng thay đổi..Nhưng bà biết bản chất của nó bây giờ chỉ để che đậy những yếu đuối trong con người nó mà thôi..Tiểu Thanh! thật ra Tiểu Phong là đứa trẻ đáng thương..
Đã mười mấy năm nay nó và ba nó không hề nói ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách đàng hoàn..Nó cũng dọn ra ngoài sống...Chỉ mới mấy năm lên nắm tập đoàn, nhưng nó đã đưa Tập Đoàn lan rộng khắp Châu Á..là một người lãnh đạo tài giỏi..
Nhưng cách làm việc của nó vô cùng tàn nhẫn..Nó không ngần ngại tống cổ các lão làng trong tập đoàn ra khỏi khi biết họ ngốn tiền công..hoặc có ý đồ bất chính..Haiz..bà rất sợ..sợ một ngày nào đó, nổi uất hận bao nhiêu năm qua của nó cứ để trong lòng, không giải bày cùng ai sẽ khiến nó ngày càng lún sâu...sống nội tâm là nỗi khổ không thể tỏ cùng ai..haizz.."
Bà Dương nắm chặt bàn tay Tuyết Thanh than thở tâm sự...
-" Tiểu Thanh...lúc còn nhỏ không phải bà muốn đem lời hẹn ước làm gánh nặng cho hai đứa sau này..Nhưng bà nhìn thấy rõ trong đôi mắt cháu trai bà khi gặp cháu nó trở nên vui vẻ..dù trước đó nó lúc nào cũng chìm trong thế giới một mình..Nên bà biết có lẽ sau nay cháu sẽ là người bênh cạnh nó tốt nhất...Có lẽ nó đang bị mất phương hướng...Không còn tin vào cái gì gọi là tình thân..cũng sẽ chậm chạp trong tình yêu...Nhưng bà tin cháu sẽ giúp nó nhận ra...Cháu hãy tin tưởng bà..Nó thường dính líu mấy vụ scandal tình cảm trên báo chí..nhưng bà biết cháu trai mình rất trong sạch..Để đứa đầu gỗ đó nhận ra mọi thứ sẽ vất vả cho cháu..Nhưng cháu hãy vi bà mà cố gắng được không? "
-" Dạ "
...Tuyết Thanh gật đầu...Bà kể nhiều thứ cho cô nghe để cô cảm thông với con người anh, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như cô nghĩ...Để một người ngây ngô trong tình cảm dạy một người không phân biệt được tình yêu, quả là một chuyện vô cùng khó khăn..và nghịch lý...
Cô hối hận rồi...hối hận vì lời hẹn ước năm xưa, hối hận vì nhận lời của Bà Dương quá nhanh, nếu không giờ đây cô không cần đau đớn như vậy...
Những ngày ở lại Dương gia anh rất tốt với cô, lo lắng chăm sóc cô không thiếu thứ gì..Lúc nào anh cũng nhẹ nhàng, trêu chọc cô cười..Càng quen biết lâu hai người càng trở nên rất hòa hợp..Sau khi ba tháng thực tập hoàn thành cô may mắn, được nhận vào Tập Đoàn T&S làm nhân viên chính thức, cảm xúc như vỡ òa..Bà Dương là người vui nhất...Dương Phong cũng vui, vì cảm xúc vui mừng khôn xiết cô đã ôm chầm lấy anh lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần gũi như vậy...Làm cô xấu hổ cả ngày còn anh thì xem như không có chuyện gì..còn rất vui vẻ nữa.Nhưng qua lần đó anh rất tự nhiên, như một người chồng chưa cưới được hưởng thụ....Dần rồi cô cũng quen với những cử chỉ gần gũi đó..
Anh thường xuyên dắt cô đi mua sắm, tặng quà cho cô, dẫn cô đi du lịch, sắm vai một người chồng chưa cười rất hòan hảo tuy anh chưa bao giờ nói tiếng thích cô, cử chỉ hai người cũng không có gì quá phận, ngoài những cái ôm ấm áp, nhưng cái xoa đầu, nhéo má và hôn môi, thì anh rất biết giữ gìn cho cô...Nụ hôn đầu tiên của hai người chính là lúc anh tổ chức sinh nhật tròn tuổi của cô...Trên sân thượng vào ban đêm có lẽ kích thích chất cồn, không kiềm lòng được anh đã hôn cô..Kể từ ngày đó hai người cũng trở nên thân mật hơn...Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, tình cảm ngày cũng khắn khít đến bất ngờ...Mối quan hệ của cô với anh, nói để định nghĩa gọi là gì, cô cũng không biết hình dung là gì...Giống như hai người nhận định là của nhau, nên thuận theo những gì có sẵn tiến đến mối quan hệ bây giờ..
Nhưng nếu sẽ vui vẻ hơn khi không có sự xuất hiện của Sơ Linh, người được xem là cô em gái hay còn gọi thanh mai trúc mã của anh...Khi hai người đi mua sắm Sơ Linh sẽ đi đòi theo, Dương Phong cũng rất vui vẻ, vì với anh Sơ Linh như người thân không gì có thể từ chối cô gái nhỏ đáng yêu đấy...Nhưng cô thì không, cô không thoải mái..vì khi như vậy, Sơ Linh sẽ bám víu anh mua này mua kia mà Dương Phong cũng rất chiều ý cô ta đầy nhẫn nại..
Như lúc này cô đang ngồi nghỉ mệt, phía xa kia, hai người họ sẽ sánh đôi,thảo luận chọn mua này mua kia...Dù Dương Phong không muốn đi Sơ Linh cũng sẽ nũng nịu nắm tay anh kéo đi...Thật sự chướng mắt, vô cùng chướng mắt nhưng cô không thể nào lên tiếng..
Tiếng yêu anh còn chưa nói với cô, khi tình cảm còn chưa xác định rõ cô lấy tư cách gì để lên tiếng đây...Vợ chưa cưới à?...Một khi chưa đính hôn thì lời hứa hẹn đó không hề có giá trị...Mà cô cũng không muốn tỏ ra là một người nhỏ nhen trong mắt anh...
Buổi tối trong nhà hàng cao cấp....
-" Chúc mừng em được thăng chức..chưa đầy hai năm mà đã leo lên cái ghế trưởng phòng...Tiểu Thanh anh phải nhìn em bằng con mắt khác rồi nhé"
Dương Phong ngắm nhìn người con gái trước mắt..so với vẻ xinh đẹp mộc mạc hai năm trước..Bây giờ càng xinh đẹp hơn, nhưng vẻ mộc mạc đó được thay thế bằng sự thành thục, quyến rũ...
Làn da trắng mịn, ngoài đi tiệc tùng còn không cô rất ít khi trang điểm,nhưng đường nét thanh tú trên khuôn mặt không vì thế trở nên lưu mờ...Hai năm qua hai người đã quen thuộc sự tồn tại của nhau, anh rất thích có có cô bên cạnh, thích ngắm nhìn cô ăn, khi cô cười, khi cô tức giận khi làm nũng, dù biểu cảm gì đi nữa,cô cũng vô cùng đáng yêu..Anh thích cảm giác ôm cô vào lòng khiến tâm anh bình yên đến kì lạ....Mỗi lần nhìn đám đàn ông vây quanh cô anh rất khó chịu, nhất là tên tổng tài của Tập Đoàn T&S Giang Vỹ..nhìn sơ anh cũng biết hắn có ý với cô..Mà cô gái nhỏ ngu ngơ này lại không hay biết gì..Buổi tiệc nào,cũng muốn cô đi cùng, mỗi lần hắn nhìn cô, ánh mắt như bắn ra được lửa...Cũng may rằng còn mấy ngày nữa anh và cô sẽ đính hôn, sẽ khiến anh thoáng yên tâm hơn một chút.
Anh đúng thật là chưa xác định rõ với cô tình cảm của mình có phải là yêu không...
Với anh một khi xác định yêu thương một ai đó vô cùng thiên liêng...Ai cũng tưởng anh đối với chuyện tình cảm không nghiêm túc, hờ hợt nhưng thật ra hơn ai hết anh rất cần hơi ấm của tình thân.Nên trước khi xác định rõ ràng trái tim mình anh luôn để mọi chuyện tự nhiên được diễn ra...nhưng có lẽ mỗi thứ trên đời này không như anh nghĩ..
-" Vậy ngày xưa anh nhìn em bằng con mắt gì hả "
Tuyết Thanh vừa ăn vừa cười nói...cắt dòng suy nghĩ của anh...
Dương Phong nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô..
-" Là con lợn ham ăn..haha "
-" Anh mới là lợn á..hừ "
Tuyết Thanh chu môi kháng nghị.
Đúng vậy cô không giống các cô gái khác,cô không bao giờ câu nệ chuyện ăn uống..Đừng nhìn vóc dáng mảnh mai của cô mà lầm, cô rất thích ăn,rất biết hưởng thụ, mỗi lần nhìn cô ăn ngon miệng anh cũng vui lây...
Hai người vui vẻ vừa ăn vừa trêu đùa nhưng tiếng điện thoại reo lên không đúng lúc...Chỉ cần liếc nhìn dãy số đang reo lên đã làm lòng Tuyết Thanh không thoải mái...nhưng chuyện không đơn giản nằm ở đó...
Sau khi Dương Phong cúp máy, chân mày hơi cau lại nhìn cô...
-" Thanh...Sơ Linh say rượu ở quán bar..Anh..."
-" Cô ấy gọi cho anh à...?"
Tại sao không phải gọi cho người khác mà lại là anh....cô rất muốn mở miệng hỏi...
cảm thấy rất tức giận...vì sao lúc nào hai người bên cạnh cũng bị cô ta phá rối..
-" Đúng vậy đến giọng nói cũng không rõ ràng...Con gái mà say rượu ở quán bar rất dễ xảy ra chuyện..em chờ anh, anh đến đưa cô ấy về....em..đi cùng anh không?"
Dương Phong nhìn bàn đồ ăn vừa mới gọi ra cũng thật có chút khó xử...Anh không muốn để cô ở lại đây nên muốn cô cùng đến quán bar cùng anh...nào ngờ...
-" Anh đi đi...em ăn chưa no với lại....có thêm em càng vướn víu "
mặc kệ là lí do gì cô không muốn đi vì khi xuất hiện Sơ Linh cô cảm thấy mình là người thừa..Cô ghét nhất là nhìn cảnh tình cảm của họ... Muốn tức giận cũng không được vì Sơ Linh rất khôn khéo, cô ấy luôn dùng tình thân, bạn bè thân thiết để nắm khuyết điểm của anh..Dương Phong cũng cảm nhận được Tuyết Thanh không thoải mái khi mỗi lần gặp Sơ Linh...nhưng anh làm sao bỏ mặc cô ta trong lúc này..Vì anh xem gia đình Sơ Linh như người thân, có ơn với anh, trong mắt anh Sơ Linh là cô em gái bốc đồng...
-" Vậy em chờ anh...anh đưa Sơ Linh về rồi sẽ quay lại đón em "
-" Dạ "
Nhìn dáng anh khuất sau cánh cửa nụ cười trên môi Tuyết Thanh cũng tắt...Cô rất muốn hỏi vị trí của em trong lòng anh là gì...Với Sơ Linh ai quang trọng hơn..Cô ta không còn là cô bé mà khiến anh chăm bẩm.Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, mà mỗi khi Sơ Linh có chuyện anh đều bỏ lại cô đi gặp cô ta...
Hai năm qua tình cảm nhen nhóm theo từng ngày.. Cảm giác cô yêu anh đã cắm rễ vào tim...Nhưng tình cảm anh đối với cô luôn mơ hồ, không rõ ràng như thế...Cô luôn chờ đợi anh, chờ anh từng ngày hiểu rõ trái tim mình...Cô luôn nhẹ nhàng từng chút một chạm đến tim anh, để anh hiểu rõ vị trí của cô trong lòng là tình yêu không phải là trách nhiệm của lời hứa hẹn năm xưa....