Editor: Qing Yun
Đêm càng thêm tối đen, An An không kéo khóa áo, cô đút tay vào túi, mặt xám mày tro rời đi.
Con đường này, khi tới cô chạy thở hồng hộc, lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ giao phong với Lục Ngang một lần ấy thế mà cô lại tiếp tục bại trận.
Ở trước mặt Lục Ngang, cô luôn thua thất bại thảm hại.
Thật không hiểu anh tốt chỗ nào!
Làm cô và La Hồng Thiến đều trở nên ngu xuẩn như vậy!
An An đá hòn đá nhỏ ven đường.
Hòn đá nhỏ lăn tròn, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cô bèn tiến lên đá thêm cái nữa.
Môi mím chặt, đôi mắt khẽ chớp, An An bước mạnh về phía trước.
Trên đường không có người, bây giờ cũng đã qua thời gian thăm hỏi của bệnh viện, An An cẩn thận nhìn trước ngó sau, thấy không có người đi theo cô liền nhanh chân đi qua hai con phố, tiếp tục đi qua một con hẻm nhỏ hẹp, cuối cùng dừng lại trước cửa sổ một căn nhà.
Cô nhìn trái ngó phải, sau đó giơ tay gõ cửa.
Không chờ bao lâu đã thấy trong phòng sáng đèn, cửa sổ cũng mở ra.
Kế Siêu kích động dò đầu ra, vui mừng nói: “Hôm nay tan làm sớm vậy?”
An An “ừ” một tiếng, cô mượn lực Kế Siêu đỡ cửa sổ nhảy vào phòng.
Đây là nhà Kế Siêu, từ ngày bị An Quốc Hoành tìm đến chỗ trọ, đêm nào cô cũng đến đây tá túc qua đêm.
An An nhảy xuống cửa sổ, vừa đặt chân xuống đất liền nghe được tiếng rên hừ hừ khó chịu của ông cụ ở nhà ngoài, nghe như tiếng thở dốc vì không thở được, lại như bất lực cầu cứu cùng nỗi sợ trước cái chết.
Kế Siêu chỉ phòng ngoài, nói nhỏ: “Ông cụ không thiếu tôi được, tôi đi ra trước.”
“Ừ.” An An gật đầu.
Cửa vừa mở, An An liền nhìn thấy ông nội của Kế Siêu được dịch đến ván giường ở phòng chính.
Trời đêm lạnh, trên người ông cụ đắp một lớp chăn dày.
Ông nội Kế Siêu cũng bị ung thư, bác sĩ nói bệnh đã rất nghiêm trọng.
Ông cụ tiếc tiền nên không muốn chữa.
Lúc đau thì uống vài viên thuốc giảm đau, ông hạ quyết tâm cố chịu cho quá, nhưng bây giờ đã không thể chịu nổi được nữa, có lẽ cũng không cầm cự được mấy ngày.
Bố mẹ Kế Siêu một người không còn, một người đã tái giá từ lâu, cơ bản không có ai để ý anh ta.
Người thân của Kế Siêu chỉ có ông nội, đương nhiên còn có An An.
Anh ta và An An lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Khi còn nhỏ An An thường bị An Quốc Hoành đánh, An Quốc Hoành uống rượu hoặc là bài bạc thua liền lấy An An trút giận.
Lúc ấy, Kế Siêu sẽ xông ra phía trước muốn chịu đòn thay cô.
Nếu An An không ăn cơm, Kế Siêu sẽ đưa cô về ăn vụng.
Ông cụ nhìn thấy cũng không nói, chỉ ngồi trước thềm nhìn hai đứa trẻ nương tựa lẫn nhau… Nếu ông cụ đi rồi, trên đời này thật sự chỉ còn hai bọn họ sống nương tựa lẫn nhau… Mũi ê ẩm cay, An An mở cửa đi ra ngoài.
“Cô ra đây làm gì?” Kế Siêu săn sóc cô công việc vất vả: “Mau đi ngủ đi.”
An An ngồi xuống bên anh ta, nhìn ông cụ gần đất xa trời trước mắt, cô nói: “Lại đây với ông cụ một lát.”
Hai người ngồi bên cạnh nhau.
Đêm đen như vậy, tĩnh lặng như vậy, chỉ có tiếng rên rỉ vô thức của ông cụ, có lẽ là đang nói đau, cũng có lẽ đang nói cái khác.
Kế Siêu xoa đôi mắt, bỗng nhiên rầu rĩ lên tiếng: “An An, hôm nay ông cụ nói muốn cái quan tài to, thoải mái, hôm nào cô đi xem với tôi nhé?” Anh ta ngốc nghếch, mua đồ luôn bị độn giá.
An An đương nhiên đồng ý, cũng rầu rĩ nói: “Ừ.”
Nói xong, hai người lại rơi vào an tĩnh.
Tuy sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, không thể né tránh, nhưng tóm lại vẫn là một hồi biệt ly, hơn nữa lần biệt ly này còn vĩnh viễn không gặp lại nhau.
Chẳng bao lâu nữa trên thế gian này cô chỉ còn một người bạn, một người thân là Kế Siêu… Về phần An Quốc Hoành và Đoạn Tú Phương… Ngày đó An Quốc Hoành vung bàn tay đến hung hăng tát lên mặt An An, cũng tát vào lòng An An, đau đớn như vậy, nặng nề như vậy, hoàn toàn đánh tan chút ân tình bố con cuối cùng của bọn họ.
Chỉ có tính mạng của mẹ mới miễn cưỡng gắn bó gia đình này.
Mắt An An lên men, cô chớp mắt, bỗng nhiên hỏi Kế Siêu: “Anh thấy tôi làm giả căn cước, đi Bắc Kinh được không?”
“Đi Bắc Kinh…” Kế Siêu hoảng hốt gãi đầu, cuối cùng chỉ nói hai chữ, xa quá.
Đúng vậy, đó là một địa danh trên bản đồ xa xôi không thể với tới, cách chỗ bọn họ vài nghìn km, thật sự quá xa.
Kế Siêu không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng đến một đô thị phồn hoa như vậy, anh ta mới chỉ từng nhìn thấy Thiên An Môn trên tivi.
Ngây người một lúc, anh ta vẫn lo lắng như trước kia: “Trời xa đất lạ, cô đi thế nào? Còn nữa, căn cước giả.
Căn cước… An An, cô muốn bị cảnh sát bắt à?”
Kế Siêu ngây ngốc lo lắng, An An thất thần mỉm cười.
Thật ra An An cũng biết, cuộc đời cô đã bị nhốt ở chỗ này, cô đi như thế nào được?
Cô hoàn toàn không đi được.
Cô chính là một con châu chấu trong tay An Quốc Hoành, một máy móc bị hút máu không ngừng.
Huống chi Đoạn Tú Phương còn nằm ở bệnh viện, còn chờ cô kiếm tiền cứu bà ấy.
Nghĩ đến kiếm tiền, đầu An An lại bắt đầu đau lên.
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ bất chấp tất cả, còn không phải là bán sao, còn không phải là ngủ với đàn ông sao, An An thường xuyên khuyên chính mình, Lục Ngang không cần mình, mình vẫn có thể bán cho La Khôn.
Lúc trước La Hồng Thiến nói La Khôn làm khai phá du lịch, cô chỉ coi anh ta là ông chủ có tiền, nhưng bây giờ — An An chỉ muốn cách anh ta càng xa càng tốt.
An An không ngu ngốc, nhìn thấy tình huống ở phòng khám, cô liền biết mình gây ra họa, chọc phải người không nên chọc!
Lục Ngang nói, anh và La Khôn đều không phải người tốt.
Bây giờ An An hoàn toàn không thấy bất ngờ gì cả.
Nhưng mà đối với An An, hai người kia không giống nhau.
Nói cô đi theo Lục Ngang, An An nghĩa vô phản cố, cô bị trúng độc của người đàn ông này, lên núi đao xuống biển lửa cô cũng không sợ! Bởi vì ở bên cạnh Lục Ngang, An An chỉ cảm thấy yên tâm, không cần phải lo lắng gì cả.
Nhưng nói An An tiếp tục đi theo La Khôn, An An liền do dự, cô không muốn sa chân vào đó.
Cô cần phải tìm cơ hội rời khỏi La Khôn.
An An hạ quyết tâm, cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay khi gặp nhau ở phòng khám La Khôn đã không làm khó cô, còn để cô rời đi an toàn.
Có lẽ cô chính là kẻ vô danh tiểu tốt, có lẽ La Khôn rộng lượng, hoàn toàn không để ý, An An tự an ủi mình như thế.
Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô nhận ra La Khôn hoàn toàn không biết thân phận thật sự của mình! Lúc trước Lục Ngang đã giấu thay cô! Nếu cô trốn đi một hai năm, biển người mênh mông, La Khôn tìm mình thế nào được?
Nghĩ như vậy, An An vui sướng lạ thường.
Nhưng nghĩ lại, đến cả An Quốc Hoành cũng có thể tìm được cô, thế lực của La Khôn lớn mạnh như vậy, cô có thể trốn đi đâu?
Những suy nghĩ này đánh nhau trong đầu, ngày hôm sau An An luôn là tâm thần không yên, cứ dày vò như vậy suốt cả ngày, cô bán xong mỹ phẩm, chậm rì rì đi đến Ý Hưng Lan San.
Nhìn thấy biển hiệu của câu lạc bộ đêm, An An hơi dừng chân lại, cô còn đang do dự thì Mập Mạp đã tiến lên đón, anh ta nói: “Đến rồi.”
“Ừ, đến rồi.” An An bĩnh tĩnh gật đầu, cô muốn đi đến phòng trang điểm ở phía sau thì Mập Mạp lại chỉ vào một căn phòng, nói cho An An: “Hôm nay anh La đến, cô đi tiếp đón đi.”
La Khôn đến…
La Khôn đến!
Cô dày vò cả ngày, cuối cùng vẫn không tránh khỏi… Trong lòng An An lộp bộp một tiếng, hỏi thử: “Vậy việc ca hát của tôi thì sao?”
“Anh La đến mà cô còn muốn đi hát à?” Mập Mạp chỉ cảm thấy buồn cười: “Chắc chắn phải đi tiếp anh La rồi.”
Vẻ mặt An An cứng đờ, cô đi theo Mập Mạp đến phòng riêng, đẩy cửa phòng ra, tròng phòng không có những người khác, chỉ có một mình La Khôn ngồi ở chính giữa.
Anh ta dựa lưng vào lưng ghế, một chân gác lên bàn, chùm sáng u lam lắc qua lắc lại thỉnh thoảng đảo qua người làm anh ta càng có thể hung ác nham hiểm.
Anh ta nói với An An: “Lại đây.”
Cánh cửa phía sau đóng lại.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, An An cười, cô trấn định ngồi xuống bên cạnh La Khôn.
“Anh La.” Cô gọi anh ta.
An An vừa ngồi xuống La Khôn lập tức giơ tay ôm cô, cánh tay đàn ông hơi nặng, anh ta xoa nắn dọc theo đầu vai của An An.
Loại đụng chạm này khiến người An An cứng đờ, cô chưa kịp tìm được cớ thì La Khôn đột nhiên hỏi cô như có ý tốt: “Bị chuyện ở phòng khám dọa sợ rồi à?”
Nghe anh ta chủ động nhắc đến chuyện này, An An vẫn trấn định lắc đầu: “Không phải.”
La Khôn cười, cái tay kia dọc theo sống lưng An An đi xuống eo cô.
Anh ta chậm rãi vuốt ve vòng eo, vẫn hỏi: “Vậy sao hôm nay cô không đến thăm tôi?” Lòng bàn tay anh ta cũng có kén, lớp kén thô ráp hơn của Lục Ngang, thậm chí khiến cô phát đau, nhưng An An không thể không duy trì nụ cười.
Nhịn xuống xúc động muốn run rẩy, An An cong môi cười làm lành: “Hôm nay bận quá, anh La, là tôi không đúng.”
“Bận cái gì?” La Khôn nhìn cô chăm chú.
An An liền nói: “Bên trung tâm thương mại đó.”
La Khôn lập tức nhíu mày, anh ta tặc lưỡi, mất kiên nhẫn nói: “Còn làm cái đó làm gì? Nếu ông đây coi trọng cô, cô đi theo tôi ăn sung mặc sướng, đi ra ngoài người khác còn phải gọi cô một tiếng chị dâu, không tốt à?”
Chị dâu?
Bây giờ An An nào dám nhận cái thân phận này?
Cô trốn còn không kịp!
An An cười khách sáo đẩy lại: “Tôi làm sao gánh vác nổi?”
“Có gì mà không gánh vác được?” La Khốn véo eo cô, tiến đến bên cổ cô, nói: “Ban đầu tôi còn suy xét, nhưng bây giờ cô thấy cả rồi, vậy chắc chắn không đi được nữa.”
‘Không đi được’ ba chữ này chứa đầy thâm ý!
Từ khi La Hồng Thiến bày mưu tính kế đưa An An vào phòng khám nha khoa kia, mọi chuyện đã đúng như lời La Hồng Thiến nói, An An không thể rời khỏi La Khôn.
An An thấy được, đoán được, đương nhiên không thể thả cho cô đi.
Cô chỉ có thể ở lại bên cạnh La Khôn, không cần biết dùng cách gì để giam cầm cô, chỉ cần cô không thoát đi là được.
Về việc giam cầm cô như thế nào, La Khôn tự có cách làm của mình.
Trong lòng An An run rẩy, nhưng đối mặt với gã đàn ông đang cười khanh khách, cô vẫn giữ vẻ thành khẩn, nói: “Anh La nói đùa, tôi không định đi đâu cả.”
“Vậy là tốt rồi.”
La Khôn cười ha hả, lúc này bàn tay anh ta đã lần xuống thăm dò vào trong váy da.
Đó là đường cong non mềm nhất của An An, cũng là đường cong mê người nhất của phụ nữ, lông tơ trên người An An lập tức dựng thẳng đứng! May mắn váy da của An An bó chặt, tay La Khôn bị kẹt lại ở đó, anh ta khó chịu kéo ra, măng: “Mẹ nó, cô mặc cái gì đấy?” Cả người An An vẫn cứng đờ, sống lưng cô căng cứng không thể thả lỏng được.
Nhìn thấy cô như vậy, La Khôn có phần mất hứng, anh ta véo mặt An An, nói: “Đi đi, hôm nay tôi cũng không làm gì cô được!” Anh ta bị thương mặt mũi bầm dập, có lẽ trên người cũng không khá hơn.
Anh ta nói tiếp: “Hôm nào tìm thời gian thử xem cô thế nào.”
“Cảm ơn anh La.” An An miễn cưỡng thở phào một hơi, cô đứng dậy muốn đi nhưng La Khôn lại kéo tay —
“An An.” La Khôn đột nhiên gọi cô như vậy!
An An choáng đầu như bị một gậy đập vào, cô cứng người ở đó, cố gắng nhếch môi nhưng chính cô cũng không biết mình cười còn đẹp hay không.
La Khôn lại cố ý hỏi: “Bữa nay cô đang ở đâu, là chỗ bạn cô à?”
Anh ta vẫn hờ hững như không, chùm tia sáng ngẫu nhiên đảo qua, khuôn mặt mang cười, tâm tình khó đoán.
Thì ra anh ta đều đã biết hết!
Dù thế nào An An cũng chỉ là cô gái trẻ, cô rùng mình, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, La Khôn chậm rãi nhắc nhở cô: “Sau này cô chính là người của tôi, dọn đến ở cùng tôi sớm một chút.
Nếu nhìn trúng căn nhà nào thì tôi mua cho.”
“Nào cần anh La phải tiêu pha?” An An cố nặn ra nụ cười.
Lúc này La Khôn mới vỗ eo cô, nói: “Đi đi.”
Chờ An An đi khỏi, La Khôn mới lấy điện thoại ra gọi đi: “Đi kiếm ít hàng, độ tinh khiết cao chút.”
— đây chính là phong cách làm việc của La Khôn.
*
Ra khỏi phòng, nơi La Khôn từng véo vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc, như là một loại cảnh cáo ghê người nào đó.
An An ở lại Ý Hương Lan San mà người như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó khăn lắm mới chờ hát xong, cô lập tức vội vàng chạy về nhà Kế Siêu.
An An không dám đến cửa nhà, sợ bị An Quốc Hoành ở bên cạnh phát hiện.
Cô gõ cửa sổ, lần này phải chờ một lúc mới có người mở cửa.
Trong phòng không bật đèn, Kế Siêu chỉ thò đầu ra kéo cô vào.
An An nhảy vào nhà, còn chưa đứng yên được đã thầy Kế Siêu quay đầu đi, An An cảm thấy kỳ quái, cô vặn đầu Kế Siêu lại.
“Sao lại thế này?” An An hoảng sợ.
Mặt mũi Kế Siêu bầm dập, đôi mắt bị đánh sưng húp sắp không mở nổi.
Kế Siêu vẫn quay đi, lí nhí nói: “Bị người đánh.”
An An vặn đầu anh ta lại: “Bị ai đánh?” Đây là bạn của cô, người thân của cô, cô khó tránh khỏi đau lòng.
Kế Siêu lắc đầu nói: “Không biết, hôm nay bị người chặn lại trên đường về nhag…”
An An bỗng nhiên im lặng, đầu choáng váng, cô nghĩ đến La Khôn.
Người đàn ông kia dùng cách này nhắc nhở cô, làm cô ngoan ngoãn một chút.
Người đàn ông kia cũng không nói giỡn.
Nghĩ kỹ điều này, An An chỉ thấy lạnh cả người.
Lúc này, cô thật sự không đi được.
Ban đầu An An chỉ là châu chấu trong tay An Quốc Hoành, bây giờ, cô lại thành rối gỗ trong tay La Khôn.
An An ngồi ở mép giường, hai tay bụm mặt, bất lực cong lưng.
Trên eo cô vẫn còn vết bầm tím ghê người do La Khôn véo…
*
Dạo gần đây tâm trạng La Khôn không tồi, tuy rằng Lục Ngang bị thương nhưng lão già La Vận Hoa kia cũng ăn mệt lớn.
Anh ta đoạt hơn nửa mối làm ăn của lão, La Vận Hoa không dám hó hé gì, cho nên lúc ăn cơm, tâm trạng của La Khôn tất tốt, vung tiền khắp nơi.
Những cô gái nhận được tiền lập tức vui vẻ ra mặt.
An An ngồi bên cạnh, La Khôn bèn nhét thẳng tiền vào cổ áo cô.
An An xấu hổ cười, La Khôn thò qua nói: “Bên tôi có đồ tốt, buổi tối đến chỗ tôi.” Lại nói: “Cái kia chắc hết rồi chứ?”
Gần đây cơ thể An An không tiện, anh ta biết cô là lần đầu, chưa từng hầu hạ đàn ông, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình mềm mại kia, anh ta cũng không nỡ lăn lộn cho nên miễn cưỡng nhẫn nại.
Lúc này nghe anh ta hỏi như vậy, An An cứng người nói: “Vẫn chưa hết.”
“Vẫn chưa hết?” Sắc mặt La Khôn lập tức trầm xuống, anh ta hừ lạnh một tiếng.
An An gục đầu xuống.
Những người khác thấy thế bèn đề nghị: “Anh La, chúng ta đi tìm việc vui khác đi.”
“Việc vui gì hả?” La Khôn hỏi.
Người kia liền nói: “Anh La, nếu muốn làm lão già chết tiệt kia mất mặt thì sao không đến địa bàn của lão? Mấy nay lão đang tránh ở trong cái khách sạn suối nước nóng kia, chúng ta đi qua chọc lão, lại nói, anh Ngang đang bị thương mà…”
La Khôn đập bàn cười ha ha: “Cũng đúng, đi chọc lão già kia tức chết!” Anh ta quay đầu nhìn An An, không kiên nhẫn nói: “Cô đừng đi.” Cô không tiện, đi chỉ làm mất hứng.
An An cúi đầu, lại nói: “Anh La, tôi cũng muốn đi.”
La Khôn chỉ coi như cô muốn làm thân, bèn không có ý kiến nữa nữa, đoàn người mênh mông cuồn cuộn lái xe đến khách sạn của La Vận Hoa, cả đám diễu võ dương oai.
An An ngồi ghế sau, mí mắt giật liên hồi.
*
Khi Lục Ngang nhận được tin tức, anh vẫn đang dưỡng thương trong căn nhà cũ.
Di chứng của vết thương do súng gây ra đang từ từ hiện rõ, tuy cơ thể Lục Ngang tốt thì cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được.
Không có điều kiện chữa bệnh chính quy, không có hoàn cảnh dưỡng thương sạch sẽ, càng không có người chăm sóc.
May mắn không bị thương chỗ quan trọng nếu không anh coi như chấm hết.
Thật ra lúc sau La Hồng Thiến vẫn đến thêm lần nữa.
Đó là ngày hôm sau, khi Lục Ngang hoàn toàn không thể xuống giường được.
Đồng hồ sinh học của anh luôn luôn đúng giờ, đúng đến mức làm anh đau đầu.
Lúc ấy Lục Ngang thử động bả vai trước, không nhấc lên được, anh liền biết không xong.
Lục Ngang nhìn trần nhà, ánh mắt phóng không, đồng hồ tích tắc chuyển động, cũng không biết đã qua bao lâu, anh nghe thấy có người mở cửa đi vào sân.
Bước chân nhẹ, là con gái.
Người kia đặt đồ xuống, thế mà lại mở vòi nước, giặt quần áo bên cái ao.
Chiếc áo dính máu kia còn nổi trong chậu.
Ngày hôm qua An An giặt một nửa rồi để đó…
Lục Ngang ngẩn người, anh ngồi dậy, cơ bắp hiện rõ dưới lớp băng vài nhìn có vẻ dữ tợn.
Mặc quần áo xong, Lục Ngang chậm rãi đi ra bên ngoài, anh nhìn người đang đứng đó.
La Hồng Thiến lấy chìa khóa chỗ Mập Mạp.
Quần áo ngâm trong chậu nước, cô ta vừa mới vò được mấy cái thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
La Hồng Thiến quay đầu nhìn, thấy Lục Ngang đang đứng ở cạnh cửa.
Hiếm thấy anh ngẩn người như lúc này, trên người anh là bộ đồ ở nhà thoải mái, áo thun và quần thể thao.
Sắc mặt anh trắng bệch hiện rõ bệnh trạng, đến môi cũng không có chút máu.
“Để đó đi.” Khi đó Lục Ngang nói như vậy.
Cánh tay của La Hồng Thiến cứng đờ lại, cô ta đặt quần áo xuống, lấy đồ ăn sắp ra bàn.
Cô ta vẫn nói: “Anh Ngang, anh mau đến ăn cơm đi.”
Nhìn đồ ăn đầy bàn, Lục Ngang không nhúc nhích, anh chỉ nói: “Hồng Thiến, em không cần phải làm như vậy.
Vết thương của anh là chịu thay anh trai em, không liên quan gì đến em cả.”
Anh như vậy, mắt La Hồng Thiến lập tức đỏ lên, sau đó hấp tấp chạy đi.
Lúc sau trong nhà yên tĩnh lại, Lục Ngang chậm rãi đi qua, anh đi đến bờ ao giặt sạch bộ quần áo, treo lên dây phơi ở ngoài sân, quần áo bay trong gió, anh ngồi hút thuốc ở bậc thang…
La Hồng Thiến không đến nữa, những lần sau là Mập Mạp đưa cơm cho anh, hôm nay vẫn là Mập Mạp đến đón anh.
“Anh Ngang, em đến đón anh đi ngâm suối nước nóng.” Mập Mạp đi thẳng vào vấn đề.
“Suối nước nóng?” Lục Ngang nhíu mày.
Mập Mạp bĩu môi: “Anh La nói mọi người cùng đi.” Lại cười xấu xa: “Đi chỗ chú Ngũ, chọc cho ông ta khó chịu!”
Vài chiếc xe dừng ở đầu ngõ, Lục Ngang đi qua đó theo Mập Mạp, một chiếc xe giáng cửa xe xuống, La Khôn dò đầu ra gọi: “Anh Ngang.”
Lục Ngang hếch cằm, anh hơi khựng lại khi nhìn thấy cảnh trong xa.
An An ngồi bên cạnh La Khôn, cô cúi đầu, đang bị La Khôn ôm trong ngực.
Trong xe không bật đèn, Lục Ngang chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cô, cô không ngẩng đầu, không mở miệng, càng không nhìn anh.
Lục Ngang dời tầm mắt, nhìn sang bên cạnh.
*
Khách sạn đã sắp xếp từ trước, hai căn phòng tốt nhất để lại cho Lục Ngang và La Khôn, đối diện là cảnh núi rừng.
Thấy Lục Ngang đi một mình, La Khôn bèn hỏi anh có muốn em nào không, Lục Ngang lắc đầu, nói thôi.
“Vậy anh Ngang nghỉ ngơi cho khỏe.” La Khôn cười, anh ta ôm An An vào phòng bên cạnh.
Cô vẫn cúi đầu, tóc búi gọn lên để lộ chiếc cổ trắng nõn, yếu ớt lại tinh tế, một bàn tay là có thể nắm trọn.
Cửa phòng đóng lại, hai người cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Lục Ngang đứng ở hành lang, anh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng một lúc, cứ đứng như vậy một chốc, cuối cùng anh không đi vào phòng mà cắn điếu thuốc đi xuống dưới.
Một tên đàn em cười tủm tỉm đi thang máy lên tầng, anh ta cầm một chiếc túi, trong túi là một bọc trong suốt.
Lục Ngang nhìn sang, người kia liền gọi anh “anh Ngang.”
Lục Ngang dời mắt đi, thuận miệng hỏi: “La Khôn muốn à?”
Người kia chỉ coi như anh biết, vì thế nói: “Vâng, hàng tốt nhất, anh Ngang có muốn thử không?” Anh ta nói, đồng thời móc một bao nhỏ trong suốt ra.
Bên trong là bột phấn màu trắng.
Lục Ngang vươn ngón tay quệt một ít, anh chạm nhẹ đầu lưỡi sau đó phun ra, nói: “Độ tinh khiết cao.”
“Anh Ngang cũng biết hàng…” Người kia lập tức khen tặng.
Lục Ngang cười nhạt, nói: “Đưa tôi đi, lát nữa tôi đưa cho cậu ấy.”
“Vâng.” Người này không đoạt công lao với Lục Ngang.
Cầm túi trong tay, Lục Ngang cất vào túi, khóe miệng mím chặt.
*
Trong phòng, An An ngồi ở mép giường, La Khôn nói: “Cô cái kia… Cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”
An An liền nói: “Tôi cũng đi.”
“Hết rồi?” La Khôn liếc nhìn cô.
“Đúng vậy.” An An gật đầu.
Như vậy đúng ý La Khôn, anh ta cười ha ha nói: “Vậy được, đêm nay trở về liền làm cô!”
Anh ta véo eo An An.
Anh ta véo rất mạnh, vẻ mặt An An lại hờ hững không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
“Vậy cô mặc cái gì?” La Khôn hỏi thêm, lại cười nói: “Tốt nhất đừng mặc!”
An An trả lời thế này, cô nói: “Chờ lát nữa tôi tự đi mua.”
*
Đoàn người đã ăn cơm trước, cũng đã uống rượu xong, bây giờ tất cả kéo nhau đi ngâm suối nước nóng.
La Khôn có lòng diễu võ dương oai với La Vận Hoa, anh ta gọi rất nhiều phụ nữ đến đây để mua vui.
Trên người Lục Ngang có vết thương, anh một một mình một góc, lưng dựa vào vách ao, không có hứng thú với những thứ này.
Bên cạnh La Khôn cũng không có người, ai cũng biết hôm nay anh ta dẫn một cô gái đi cùng, còn là một cô gái rất xinh đẹp, cho nên không ai đến chọc anh ta mất hứng.
Lục Ngang hờ hững nhắm hai mắt.
Đã nghỉ ngơi nhiều ngày, anh không cần quấn băng vải nữa, có thể nhìn thấy cơ bắp kéo dài từ trên ngực, cũng nhìn thấy được vết thương kia.
Rất nhiều người phụ nữ lặng lẽ đánh giá anh, Lục Ngang lại chỉ nhắm hai mắt.
Bỗng nhiên, như có loại run rẩy vi diệu truyền đến, không khí náo nhiệt ở xung quanh chợt an tĩnh lại… Lục Ngang nghĩ đến gì đó, anh mở mắt ra nhìn sang.
Cách làn hơi nước mờ mịt, quả nhiên, anh vẫn nhìn thấy An An.
Không giống như lần trước, lần này cô mặc chiếc váy liền thân màu đen.
Màu đen này như dính phải yêu khí, bao bọc lấy cơ thể An An, khiến thân hình của cô càng thêm cân xứng, cánh tay nhỏ nhắn, đôi chân thon dài.
Cô bước xuống nước, như đóa hoa sen nở rộ yêu dã, cô chậm rãi tiến về phía anh.
Hơi nước giăng kín như sương mù, Lục Ngang không động.
An An chậm rãi đến gần hơn, lại đến gần hơn một ít.
Như vậy Lục Ngang có thể nhìn rõ ràng hơn, lớp trang điểm trên mặt cô vẫn còn đó, kẻ mắt màu đen, son môi diễm lệ.
Gương mặt này kinh diễm chúng sinh, cố tình khiến cho nét quyến rũ trên người càng thêm nồng đậm, như là nhất định phải câu hồn phách của ai đó.
Lục Ngang vẫn ngồi yên không động.
An An cong môi, cô bỗng cười với bọn họ, ý cười này kinh tâm động phách, làm người vô thức ngừng thở.
Lục Ngang nhìn cô, giây tiếp theo, An An lẻn vào trong nước, khi phá nước mà ra… Cô ngoan ngoãn dựa sát bên người La Khôn.
An An nghiêng người, Lục Ngang liền nhìn thấy phía sau lưng cô, nơi đó hoàn toàn lộ ra ngoài, hai chiếc dây áo màu đen tinh tế giao nhau, khiến sống lưng ấy tựa châu tựa ngọc…
Lục Ngang rũ mắt.
Bên cạnh, La Khôn ôm An An, tiếng hít thở của anh ta nặng nề hơn: “Mặc thành thế này, quyến rũ tôi à?”
An An cười hỏi lại: “Tôi đẹp không?”
Câu nói này rơi vào trong tai, Lục Ngang vẫn rũ mắt không nhìn.
“Chờ lát nữa là biết!” La Khôn véo mạnh cằm cô.
An An rũ mắt, cũng khẽ cười.
Nhiệt khí chậm rãi lượn lờ, Lục Ngang ngồi đó không nói gì, quanh thân là ồn ào náo động có vẻ như là thế giới khác đối với anh.
Hồi lâu sau, La Khôn quay sang nói: “Anh Ngang, đi đánh bài đi.
Tiết mục thường thấy sau khi ngâm nước nóng xong.
Anh ta nói xong liền đứng dậy dẫn đám Tiểu Mã đi lên tầng đánh bài.
An An bị anh ta ôm trong ngực, đương nhiên cũng đi theo bọn họ.
La Khôn không để cô mặc áo tắm dài, lúc này dáng người cô lỏa lồ trước mắt người khác, cái gọi là cảnh đẹp ý vui.
Lục Ngang đưa mắt nhìn sang, anh nói: “Thôi, anh ngồi chỗ này một lúc.”
“Cũng được.” Biết cơ thể anh không thoải mái, La Khôn cũng không tiếp tục mời gọi.
Anh ta ôm An An rời đi, An An vẫn im lặng đứng bên cạnh anh ta, cô không nhìn anh… Lục Ngang rũ mi mắt.
Cả ao không còn ai khác, Lục Ngang ngồi ở đó, xung quanh rất yên tĩnh, anh bỗng nhiên nghe thấy vẻ tiêu điều cùng lạnh lẽo của ban đêm, cùng với một chút bất đắc dĩ.
Có cô gái mơ ước Lục Ngang đã lâu đánh bạo đi đến, nói: “Anh Ngang, em xoa vai cho anh nhé?”
Lục Ngang chỉ lạnh lùng đáp lời: “Để tôi yên tĩnh một lát.”
Cô gái kia bị anh vô tình đuổi đi như vậy.
Trong ao an tĩnh trở lại, bóng đêm càng trở nên tiêu điều hơn, nó quanh quẩn trong lòng, không mấy dễ chịu.
Lục Ngang lẳng lặng ngồi chỗ đó, mĩ mắt vẫn gục xuống.
Bỗng nhiên, lại có người khác đến đây.
Lục Ngang ngước mắt nhìn.
Nhiệt khí giăng màn trước mặt, người kia không đi đến, chỉ đứng xa xa nhìn anh, cô nói: “Lục Ngang, đêm nay tôi phải ngủ với anh ta, rốt cuộc anh có muốn tôi không?”
Cô nhìn thẳng vào Lục Ngang, đồng thời hỏi anh như vậy.
Lục Ngang không nói chuyện, anh vẫn ngồi dựa vào vách ao.
Băng vải đã được tháo ra, từng khối cơ bắp nổi rõ, dữ tợn mà bừa bãi.
An An không được đáp lại, cô vội vã xoay người rời đi.
Nhìn vẻ kiều diễm phồn hoa trước mặt, mắt cô rưng rưng, cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Cô sợ La Khôn, sợ cực kỳ, ngay cả bây giờ đến được đây cũng là tìm cớ lừa dối.
Nếu Lục Ngang lại từ chối cô lần nữa, cô thật sự không đi được, không có cách nào.
Vội vàng bước đi vài bước, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên ở phía sau.
Lục Ngang ném áo tắm cho cô, anh lạnh giọng nói: “Đừng chạy loạn, ở đây chờ tôi.”
Trên đầu An An bị áo tắm che lại, cô luống cuống tay chân kéo xuống.
Lục Ngang đã tùy tay cầm khăn lông ở bên cạnh để lau tóc.
Anh đi dép lê, trên người là chiếc áo tắm giống áo cô đang mặc, dây lưng buộc lỏng lẻo bên hông.
Trên người Lục Ngang có vết thương nên lưng anh hơi cong xuống.
An An nhìn sang, đôi môi run rẩy, cô bỗng nhiên muốn khóc.
------oOo------