Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

chương 29: chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Qing Yun

Đó là lần đầu tiên An An cảm nhận được tư vị của hôn môi là như thế nào.

Thì ra một cái hôn là có thể làm người trầm luân đến như vậy.

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao nhau, không khí xung quanh cũng nóng lên, xao động theo, kêu gào theo.

Như là có một ngọn lửa đang hừng hực bò lên, thiêu đốt cả hai người họ.

An An đã quên mất mình từ cạnh cửa ngã xuống giường thế nào.

Cô bị Lục Ngang hung hăng dạy dỗ, cả người uể oải không có sức lực.

Hai chiếc chân trơn bóng run rẩy, đứng cũng đứng không vững, cô rầm rì hai tiếng, chỉ có thể treo trên người Lục Ngang.

Những con cá sung sướng chạy trốn trong người cô, hết con này đến con khác bơi đến mọi ngóc ngách.

Cô như bị đặt lên đám mây mềm xốp, tất cả cảm quan đều tê dại nhũn ra, bên tai vang lên ù ù, tất cả đều quá xa lạ, cho đến khi ngã xuống mép giường An An mới cảm thấy mình trở về nhân gian.

Sau lưng là đệm giường mềm mại, trước mặt là người đàn ông đang cúi người xuống.

Trong đêm tối, dáng hình anh vẫn hung hăng như cũ.

Anh vẫn còn đang hôn cô, trói buộc tay chân cô, hôn lên từng tấc da thịt.

Hôn chiếc môi mềm của cô, mút chiếc cổ mảnh khảnh của cô.

Nhiệt độ do nụ hôn mang đến càng trực tiếp, cũng càng nhiệt liệt hơn, giống như dã thú đáng sợ đang vận sức chờ phát động.

An An chỉ có thể thừa nhận, hoàn toàn không có lực đánh trả.

Những tình triều xa lạ ầm ầm dâng lên, An An đã không còn sức để kêu, cô khó chịu khẽ động.

Nhưng người cô bị Lục Ngang đè chặt, cô không thể động đậy được, chỉ có ngực nhỏ mềm mại là phập phồng khó nhịn.

Cơ thể thiếu nữ như tơ lụa, tất cả hương thơm cùng kiều mỹ đều nở rộ trong ban đêm yên tĩnh, nở rộ chỉ vì anh.

Có lẽ là biết sắp gặp phải thân mật nào đó, An An bỗng hơi sợ hãi.

Nhịp tim cô bắt đầu gia tốc, cô lặng lẽ nắm chặt khăn trải giường, mềm mại gọi tên anh: “Lục Ngang…”

Lục Ngang…

Lục Ngang không hôn cô nữa, anh vùi mặt vào cổ cô, vùng ngực cứng rắn của anh còn đang đè nặng lên người cô, tầm mắt của An An vẫn là mái tóc đen nhánh ngắn ngủn của anh.

Anh không có động tác khác, qua hai giây, Lục Ngang ngồi dậy nhìn xuống An An.

Trên trán An An có mồ hôi, tóc ướt dầm dề, sắc mặt ửng đỏ.

Đây là hơi thở của tình dục bị anh gợi lên.

Lục Ngang giơ tay gạt mái tóc thấm ướt của An An ra sau tai, cẩn thận chỉnh lại tóc cho cô xong anh liền ngồi dậy.

Anh ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cô, sống lưng vẫn hơi cong.

Đột nhiên gông cùm xiềng xích biến mất, An An nằm đó, trong mắt hơi mờ mịt.

Cô thoáng ngồi dậy.

“Lục Ngang.” Cô vẫn gọi anh như vậy, trong lòng đột nhiên sợ hãi khó hiểu.

An An nắm dây lưng của anh.

Lục Ngang xoay người sờ đầu cô, anh nói: “Anh đi ra ngoài mua bao thuốc lá.”

An An giật mình, cô buột miệng thốt ra: “Anh không… Không làm à?” Nói xong lời này, chính mặt cô lại đỏ trước.

“Ừ.” Lục Ngang hàm hồ đáp lại, anh đứng dậy cầm ví tiền ở mép giường nhét vào túi áo tắm.

Lúc này An An mới chú ý tới cái ví tiền này, nó giống cái ví cô nhìn thấy ở nhà La Khôn như đúc.

Lúc ấy Lục Ngang nhận một chiếc ảnh chụp trong tay La Hồng Thiến, anh đã cẩn thận bỏ ảnh chụp vào chiếc ví này.

An An biết, đó là bức ảnh chụp chung của anh và cô gái kia.

An An ghen tỵ liếc nhìn ví sau đó lại nhìn Lục Ngang.

Cô nắm chặt khăn trải giường, Lục Ngang mở cửa rời đi.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, người này cũng đi rồi.

Trong phòng quay về an tĩnh, An An ngồi ở mép giường, cô ngồi một hồi lâu mới đứng lên đi vào phòng vệ sinh.

An An đứng trước gương.

Lớp trang điểm của cô hơi nhòe, bởi vì đã khóc cho nên kẻ mắt cũng bị nhòe đi, son môi thì bị Lục Ngang ăn mất rất nhiều… Cô bị anh hôn choáng váng, cô bị anh làm cho mắt mơ màng, thanh âm kiều mị.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không chạm vào cô.

Đạp đất thành Phật, tứ đại giai không, đại khái chính là Lục Ngang.

Sao anh không đi làm hòa thượng đi?

Có lẽ anh không nỡ đi làm hòa thượng, nói không chừng đang một lòng chờ cô nàng Tiểu Tĩnh đã chia tay kia quay lại… Thật là đáng ghét!

An An bực bội.

*

Chỗ này là khách sạn nghỉ phép, tất cả phương tiện đều đầy đủ hết.

Lục Ngang đi xuống dưới nhà mua thuốc lá, anh mua thêm vài món quần áo sạch sẽ, nghĩ giây lát cuối cùng còn mua thêm thuốc trầy da và nước tẩy trang.

Bỏ hết mọi thứ vào túi nilon, anh xách trong tay chậm rãi quay về.

Lục Ngang đứng dưới nhà hút hết hai điếu thuốc, hóng gió lạnh một lúc mới xoay người lên tầng.

Trong lúc chờ thang máy, Lục Ngang bất ngờ gặp phải đám La Khôn.

Bọn họ vừa đánh bài xong, tất cả đương nhiên kéo nhau về phòng tiến hành tiết mục còn lại.

La Khôn cũng ngạc nhiên: “Anh Ngang, lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng đi ra ngoài mua đồ?”

Lắc nhẹ cái túi trong tay, Lục Ngang bất đắc dĩ: “Con gái mà, luôn phiền toái như vậy.”

“Anh đúng là chiều cô ta.” La Khôn cười.

Lục Ngang cũng cười, anh vẫn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cô ấy quá nhỏ, dù sao cũng phải nhường một chút, nếu không cũng không chịu nổi vài lần lăn lộn.”

Hai chữ ‘Lăn lộn’ này khó tránh khỏi ái muội, rốt cuộc là lăn lộn như thế nào mà có thể lăn lộn đến mức làm cô gọi tên anh mãi không thôi… Nghĩ đến cảnh tượng An An đứng ở bể tắm nước nóng, nghĩ đến lời lẽ thô tục mà gã đàn em đến báo lại, La Khôn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Đang lúc ngẩn người, Lục Ngang bỗng nhiên chủ động nhắc tới chuyện lúc trước: “Khôn Tử, có đồ của cậu đang ở chỗ anh, anh quên không mang đến cho cậu.”

La Khôn đang lúc nghi hoặc không hiểu, anh ta chợt nhớ ra, quay sang nhìn Lục Ngang, Lục Ngang lại chỉ thản nhiên như không.

La Khôn bèn nói: “Bây giờ em không cần dùng, hay là anh Ngang cho cô ta thử xem?”

“Anh thích người tỉnh táo một chút, nếu không làm cũng không thú vị.” Lục Ngang vẫn thản nhiên như vậy, hoàn toàn nhìn không ra có gì khác thường cả.

La Khôn cũng cười theo.

Thang máy chạy lên trên, hai người chia tay ở cửa phòng.

Lục Ngang mở cửa trước, La Khôn mượn cơ hội liếc nhìn vào trong.

Trong phòng xám xịt không nhìn thấy An An, nhưng có mùi vị bay ra, là mùi làm chuyện đó.

La Khôn quay về phòng của mình, anh ta gọi điện thoại cho ai đó.

Chẳng mấy chốc đã có người gõ cửa phòng anh ta.

“Anh La.” Cô gái kia cười nũng nịu.

La Khôn dùng sức véo eo cô ấy.

*

Lục Ngang đóng cửa phòng, anh đứng ở cạnh cửa chốc lát mới im lặng đi vào.

Trong phòng vẫn tối om, phòng tắm truyền ra tiếng nước xôn xao.

— An An đang tắm rửa.

Cửa phòng tắm đóng chặt, bên dưới truyền ra ánh đèn vàng ấm, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, mùi hương sạch sẽ tươi mát.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt, an bình, yên tĩnh.

Lục Ngang dừng lại, anh treo quần áo sạch ở cạnh cửa sau đó bật đèn hành lang đi ra ban công hút thuốc.

Khi đi qua quầy bar, Lục Ngang dừng bước, trên quầy bar là một ít đồ dùng dành cho người trưởng thành được khách sạn chuẩn bị trước, có dịch bôi trơn, tinh dầu, bao cao su.

Anh cầm cái hộp nhỏ kia lên xem, bên trong có tổng cộng ba cái.

Lục Ngang bỏ hộp vào túi, anh kéo cửa ban công đi ra ngoài.

*

Hôm nay An An vội vàng đi theo La Khôn đến đây, cô không mang theo cái gì cả, chỉ có duy nhất bộ quần áo kia thì đang ở trong phòng thay đồ.

Lau khô nước trên người, cả người cô trơn bóng như một con cá.

An An gạt chiếc váy đen lộ lưng ở bên cạnh, cuối cùng cô vẫn cầm áo tắm mặc lên người.

Đi ra khỏi phòng tắm, cô thấy đèn hành lang đã bật lên, ánh đèn buông xuống, cạnh cửa phòng tắm có một chiếc túi nilon.

An An cầm lên xem, bên trong là nội y sạch sẽ, còn có cả một cái váy ngủ.

Nước tẩy trang cũng có, suy xét đặc biệt chu đáo.

An An thò đầu ra nhìn.

Trên ban công, Lục Ngang đang đưa lưng về phía cô hút thuốc.

Có lẽ là vì bị thương cho nên bờ vai của anh hơi chùng xuống, dáng người cao lớn cũng thon gầy hơn.

An An không nhìn anh nữa, cô lại nhìn cái túi nilon kia.

Cô cầm túi nilon, nghĩ đến ví tiền, nghĩ đến dáng vẻ im lặng không nói một lời của Lục Ngang vừa rồi, An An lại thấy giận — ai cần anh quan tâm?

Cái túi nilon này bị An An treo về chỗ cũ.

Cô không mặc quần áo anh mua, cũng không tẩy rửa lớp trang điểm, An An bình tĩnh tự nhiên đi ra phòng tắm.

*

Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, Lục Ngang quay đầu lại, nhìn thấy An An đã đi ra, cô mở tivi, ngồi xếp bằng ở chỗ đó nhìn tivi chằm chằm, cô coi anh như không tồn tại.

Vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo kia.

Đang giận anh đây mà.

Lục Ngang xoay đầu dập tắt điếu thuốc, khóe miệng hãy còn ý cười, bấy giờ anh mới đi vào phòng vệ sinh.

Anh đóng cửa lại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tivi bên ngoài, nghe không rõ đang nói cái gì, chỉ biết rất ồn ào, rất khó nghe.

Lục Ngang lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, anh ném nó lên bồn rửa tay.

Khép bồn cầu, Lục Ngang ngồi xuống chậm rãi châm điếu thuốc.

*

Đêm khuya, chương trình ca nhạc đang phát lại, giám khảo nói lời dỗ ngọt, thí sinh bán thảm rơi lệ, trên sân khấu dưới khán đài hòa thuận vui vẻ.

An An nhìn một lát, tầm mắt vô thức nhìn về phía phòng vệ sinh.

Hơi nước mát lạnh, An An vẫn bắt giữ được mùi thuốc lá của Lục Ngang.

Mùi thuốc lá và bạc hà lạnh lẽo này quá đặc thù, cả đời cô cũng không quên được.

Cho nên, người này vừa tắm rửa vừa hút thuốc?

An An chỉ thấy khả nghi, cô không cam lòng lại nhìn thêm cái nữa.

Cho đến khi chương trình tìm kiếm tài năng ca hát này sắp sửa kết thúc thì tiếng nước trong nhà tắm mới dừng lại.

Khi Lục Ngang đi ra, trên người anh đã thay áo thun vào quần dài.

Áo thun mềm mại dán sát vai lưng anh, lúc này An An mới xác định đúng là Lục Ngang gầy hơn trước một ít.

Xương bả vai của anh hiện rõ, sắc mặc cũng hơi trắng bạch.

Nhìn thấy anh như vậy, cô lại bất giác mềm lòng, nhưng nghĩ đến cái ví tiền kia, An An lại thấy hơi bực bội.

Cô không nói với anh lời nào, người này cũng không để ý đến cô.

Lục Ngang ngồi trên sô pha lau tóc, tóc anh ngắn cho nên anh chỉ dùng khăn lông xoa tùy tiện mấy cái rồi ném ở một bên.

Ánh đèn đánh lên người, bóng dáng anh vẫn gầy như vậy.

Trong lòng An An chua xót, cô dày vò một lát, cuối cùng vẫn chủ động hỏi anh: “Anh bị thương nặng như thế mà nhà họ La không cho anh ăn cơm à?”

Dưới ánh đèn, Lục Ngang quay đầu sang.

Chùm sáng đánh lên mặt anh, cũng khiến đường nét trên mặt Lục Ngang nhu hòa hơn rất nhiều.

An An nhìn sang bên, cô lẩm bẩm: “Dạo này La Hồng Thiến không mang cơm cho anh nữa à?”

“Mang.” Lục Ngang hờ hững đáp.

An An nắm chặt tay, cô quay đầu đi không nói chuyện.

Không biết vì sao, Lục Ngang đột nhiên cười.

Nhận thấy ý cười của anh, An An càng bực mình hơn.

Không biết thí sinh trong tivi đang hát ca khúc rock and roll gì, chỉ thấy gào rống mãi không ngừng, ồn ào làm cô đau đầu.

An An khó chịu đi tắt tivi.

Cô nằm đưa lưng về phía anh, nhắm mắt muốn ngủ.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Lục Ngang đột nhiên nói: “Nhưng anh không ăn.”

An An lập tức xoay người, cô bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt bỗng dưng đỏ lên, đến cái mũi cũng cay cay.

Lục Ngang ngồi dựa vào sô pha, bỗng nhiên nói: “An An, hát một bài đi.” Anh nói chuyện hiếm khi nhu hòa thế này.

“Dựa vào cái gì?” An An oán hận cãi anh: “Em rất đắt!”

Lục Ngang lại cười, anh hỏi: “Em muốn bao nhiêu?”

“Anh không trả nổi!” An An miệng lưỡi sắc bén.

Lục Ngang liền đưa ra điều kiện: “Anh đưa em đi Bắc Kinh, em hát cho anh nghe, thế nào?”

An An ngơ ngác nhìn anh.

*

An An đi sao?

An An đương nhiên không đi.

Không chỉ có không đi, cô còn không biết xấu hổ tiến lên ôm lấy Lục Ngang lần nữa, cũng không biết xấu hổ tuyên bố: “Anh đã làm như vậy với em, em mới không đi.”

Anh làm gì cô?

Anh hôn cô, sờ soạng cô, dạy dỗ cô, cho cô một bài học.

Đương nhiên, anh không ăn cơm La Hồng Thiến mang tới.

Cô đã từng nói, anh ăn một lần, cô sẽ hận anh nhiều thêm một chút.

Cho nên anh không ăn.

Lục Ngang ngồi dựa vào lưng ghế, An An ôm anh, cái trán chống vai anh, khóe miệng cong cong, trong lòng ngọt ngào làm cô muốn cười, đáy mắt lại vẫn đỏ hoe.

Cô nói: “Lục Ngang, em không quan tâm anh đang làm gì, không quan tâm trước đây anh ở với ai, bây giờ em chỉ muốn ở bên anh.”

Lời tỏ tình nóng cháy như vậy, làm người nghe chỉ muốn rơi lệ.

Mấy năm nay, Lục Ngang một mình đau khổ bước đi dưới địa ngục Vô Gian, anh không dám bước sai nửa bước, anh luôn là người lạnh nhạt, chỉ duy mình An An đánh bậy đánh bạ đụng vào uy hiếp của anh.

Khi đó anh vừa kết thúc nhiệm vụ, vốn nên nhanh chóng che giấu tung tích nhưng cấp trên tìm được anh, nói, Lục Ngang, cậu đi thử cái này đi.

Là thật sự không có cách nào mới làm anh đi mạo hiểm.

Nhưng anh có thể thử thế nào được?

Đơn giản chính là tiếp tục gạt người, tiếp tục bước đi, tiếp tục bạt mạng, tiếp tục dày vò.

Anh không dám chạm vào bất cứ điểm nguy hiểm nào, thế nhưng cố tình gặp phải một kẻ làm trời làm đất là cô.

Cô gái hơi sơ ý một chút là giận dỗi, lại cũng sẽ nói ra lời âu yếm nóng cháy như vậy.

Lục Ngang lại muốn hút thuốc.

Anh cuộn ngón tay, sờ lên đầu cô.

Lòng bàn tay người này thô ráp mềm ấm… An An ngẩng đầu, không quên hung tợn cảnh cáo anh: “Anh đừng mong đưa em đi, em không đi đâu cả.”

Lục Ngang liền cười.

Anh thở dài bất đắc dĩ: “Chỉ em nói nhiều.”

Mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần mềm lòng, mấy phần thỏa hiệp, An An cũng cười.

Cô ôm cổ Lục Ngang, tiến đến hôn anh.

Môi cô mềm mại, đầu lưỡi cũng nho nhỏ, nhẹ nhàng quét qua môi anh.

Lục Ngang bắt được cằm cô, lòng bàn tay dùng sức lau kẻ mắt của cô, anh hỏi: “Không khó chịu à?” — cô đúng là kiêu căng, vừa không vui là lập tức muốn dậm chân đối nghịch với anh, mặt nặng mày nhẹ với anh cũng không chút do dự.

An An rầm rì nhắc lại chuyện cũ: “Dù sao em xấu như vậy, anh quản em?”

Lục Ngang bị cô chọc cười.

Anh cười nhẹ, nói: “Đi rửa đi.” Vẫn là giọng điệu ra lệnh như cũ, làm người nghe đỏ mặt tim đập nhanh.

Lỗ tai An An dần đỏ lên, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thèm để ý đến anh.” Nhưng nói xong, An An vẫn xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Lúc nãy người này mân mê trong phòng vệ sinh rất lâu, cũng không biết ở trong này lén lút làm gì.

Cô nhìn khắp nơi, không phát hiện ra điều gì khác thường.

An An rút bông chấm nước tẩy trang, cô nhìn vào gương, bắt đầu lau lớp trang điểm trên mặt đi.

Bỏ đi lớp trói buộc này, An An cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, dẫn đến hô hấp cũng thoải mái thanh tân.

Khi tiện tay ném bông vào thùng rác, cô chợt khựng lại, cúi người nhìn xuống…

An An chưa từng làm chuyện này, cũng chưa từng thấy phía dưới đàn ông là thế nào, nhưng cô gái phòng bên buôn bán da thịt, ngày nào cô ta cũng quét ra một đống đồ vật, An An đã từng nhìn thấy.

Phòng tắm cách âm không quá tốt, phòng La Khôn ở bên liên tục truyền ra tiếng rên đau đớn của phụ nữ, kêu đến tê tâm phế liệt, nghe rất đáng sợ.

Nếu không phải Lục Ngang, bây giờ người trong đó chính là cô.

Lục Ngang đưa cô đi từ chỗ La Khôn, lại không giống những gã đàn ông xấu xí đó tùy tiện đạp hư cô.

An An dời tầm mắt.

Khoảnh khắc này, cô không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, cô lại rút thêm tờ khăn giấy nghiêm túc lau vệt nước trên mặt.

Lục Ngang mua nội y sạch sẽ và váy ngủ cho cô, An An cầm lấy thay lên người.

Là váy ngủ vải cotton, hoa văn hình ô vuông, là thẩm mỹ của những anh chàng thẳng tính.

An An không quá thích, nhưng mặc vào rất mềm mại.

Đi ra phòng tắm, Lục Ngang đang hút thuốc ở bên ngoài.

An An đi qua kéo cửa tiến đến ôm lấy anh từ phía sau.

Cô vùi mặt vào lưng anh, tham lam hít thở.

Lục Ngang hơi nghiêng người, anh vòng tay qua vai An An kéo cô đến bên cạnh.

Trời nổi gió, anh chắn hết gió lạnh thay cô.

“Lục Ngang.”

“Hửm?”

“Sau này em đi theo anh nhé?” An An cần phải xác nhận lại.

“Ừ.”

“Không được đổi ý.”

“Không đổi.”

Anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đây là lời hứa của anh.

Được đến những lời này, An An yên tâm dựa vào vai anh.

Ngồi cùng chờ anh hút xong điếu thuốc, An An bỗng nhiên ngẩng mặt nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Lục Ngang, cảm ơn anh.”

Lục Ngang không trả lời, anh chỉ ôm lấy cô, cánh tay đặt lên vai cô, ngón tay hơi lạnh chậm rãi mơn trớn chiếc cổ bóng loáng của cô.

An An lại muốn hôn anh.

Anh không làm với cô, không sao cả, tương lai còn dài mà… Ai kêu cô thích anh như vậy…

An An đứng bên cạnh Lục Ngang, cô duỗi tay ôm eo anh.

Gió núi phất phơ, Lục Ngang cũng ôm lại cô.

An An thành kính hôn bờ vai của anh.

Cô chờ mong, một ngày nào đó có thể hôn khắp mọi nơi trên cơ thể người đàn ông này.

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio