Dáng người cậu cao, khí chất lạnh lùng, đột nhiên lên tiếng đi tới trước mặt người khác, ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, không tự nhìn theo bóng lưng cậu, ngay cả Chúc Tinh Dao cũng nhịn không được nhìn qua.
Chúc Tinh Dao nhìn về phía Lục Tễ, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Có thể trước kỳ thi tháng không có thời gian, kỳ nghỉ Quốc Khánh cũng đã được sắp xếp đầy rồi, đợi có thời gian rồi lại nói.”
Lục Tễ lim khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Chu Nguyên cũng muốn đấm ngực giậm chân, người anh em à, cậu cứng rắn lên một chút đi!
Một đám quần chúng vây xem thỏa mãn một nửa, ít nhất… nam thần Lục Tễ hẹn nữ thần rồi! Đây là bằng chứng rành rành mà!
Lâm Giai Ngữ hoàn toàn ở ngoài tình huống, cô “À” một tiếng, trước tiên nhìn bốn phía không có giáo viên, mới từ trong túi lấy điện thoại di động ra đưa cho Giang Đồ: “Điện thoại của cậu hết pin sao? Muốn gọi cho ai vậy?”
Điện thoại di động đặt ở lòng bàn tay Giang Đồ, cậu trầm mặc một chút, cầm lấy điện thoại thấp giọng ừ một tiếng: “Gọi cho anh Lương.”
Chúc Tinh Dao mang theo cặp sách nặng trịch đi ra, cô cùng Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ vẫy vẫy tay, lôi kéo Lê Tây Tây đi.
Tiếp đó, Lục Tễ và Chu Nguyên, Hứa Hướng Dương cũng rời đi, bọn họ đi phía sau Chúc Tinh Dao, Hứa Hướng Dương còn hướng Lê Tây Tây gọi một tiếng: “Này, Lê Tây Tây có phải cậu có ý kiến gì với tớ phải không?”
Đi xuống tầng một, Lê Tây Tây mặt không thay đổi quay đầu lại: “Ồ, thì ra nam sinh các cậu cũng trí nhớ giây à?”
Hứa Hướng Dương: “…”
Cậu nhìn về phía Chu Nguyên và Lục Tễ.
Lục Tễ nở nụ cười, “Nữ sinh có đôi khi thật sự rất thù dai.”
Hứa Hướng Dương: “…”
Chu Nguyên vỗ vỗ bả vai cậu: “Lúc cậu học lớp Mười, cười cô ấy gái giả nam dậy thì không tốt, nữ sinh rất để ý chuyện này, đặc biệt là nữ sinh sân bay thật.”
Chu Nguyên nói xong, cảm giác bộ dáng của Lê Tây Tây giống như là muốn cầm đao giết người.
Cậu cười khan hai tiếng, bỏ chạy.
Hứa Hướng Dương: “…”
Chúc Tinh Dao vẻ mặt ngây ra mà nhắc nhở: “Tớ khuyên các cậu bây giờ ai cũng đừng nói gì cả, ai nói chuyện thì người đó sẽ nhanh chết đấy.”
Sau đó, cô kéo Lê Tây Tây đang tức giận giương nanh múa vuốt rời đi, tránh cho một hồi giết chóc.
Xem như là….. bồi thường cho việc từ chối lời mời của Lục Tễ đi.
Tầng .
Lâm Giai Ngữ cùng mấy bạn học ghé vào trên hành lang say sưa xem trò vui, cô còn cười ra tiếng, người dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên trên, cô nhìn thấy Lục Tễ híp mắt, vội vàng che miệng, xoay người qua chỗ khác.
Giây tiếp theo, điện thoại di động bị nhét vào trong lòng.
Giang Đồ xoay người rời đi, cô sửng sốt một chút, vội vàng hô: “Cậu gọi xong rồi sao?”
Giang Đồ đầu cũng không quay đầu lại: “Gọi rồi, bây giờ đi qua cửa hàng.”
Lâm Giai Ngữ “ồ” một tiếng, cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi một chút, sạch sành sanh nhỉ, cô nghi hoặc quay đầu nhìn dưới lầu, Giang Đồ đã xuống dưới lầu, bóng lưng cao gầy nhanh nhẹn, đang đi về phía nhà để xe.
—
“Thật sự sao, tối hôm qua Lục Tễ đã nói mời Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây cùng đi ăn cơm.”
“Mời hai người à? Đó không phải thực sự là một thực chuỳ sao!!”
()Nguyên văn là 实锤 /shíchuí/: thực chùy: Đây là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ sự việc nào đó đã có chứng cứ rõ ràng, không thể thay đổi tính xác định của sự việc đó được nữa.
“Điều này còn chưa tính sao? Cậu nói Lục Tễ theo đuổi Lê Tây Tây? Tớ chặt đầu cho cậu xem! Tuyệt đối là có ý với Chúc Tinh Dao nha! Mời Lê Tây Tây chỉ là thuận tiện thôi, cậu ấy cùng Chúc Tinh Dao quan hệ tốt như thế, dù sao cũng phải lôi kéo lấy lòng chứ?”
“Lục Tễ và Chúc Tinh Dao xứng đôi quá đi, có điều… Chúc Tinh Dao muốn đi du học có phải không? Còn chưa bắt đầu đã chuẩn bị khác nước sao?”
……
Ngày hôm sau, mọi người đang thảo luận chuyện tối hôm qua, trong lúc nhất thời, chuyện Lục Tễ theo đuổi Chúc Tinh Dao hình như đã biến thành sự thật trong mắt mọi người, lúc Chúc Tinh Dao nghe thấy những lời đồn đãi này, cả người còn có chút mơ màng.
Kỳ thi tháng sắp tới rồi, bọn họ làm sao còn có sức lực mà bát quái như vậy?
Lê Tây Tây nói: “Còn không phải bởi vì cậu và Lục Tễ đều nổi tiếng à, mọi người mới đặc biệt quan tâm, cậu nhìn người khác thử xem, nào có ai quan tâm mức độ đến mức độ như này? ”
Chúc Tinh Dao lặng lẽ viết chính tả từ đơn tiếng Đức, dừng bút một chút, bất đắc dĩ nói: “Tớ mới không muốn sự quan tâm kiểu này.”
Trên bàn đột nhiên có thêm một tờ giấy được vo lại.
Hai người ngẩng đầu.
Lê Tây Tây trực tiếp mở ra.
Hứa Hướng Dương: Tớ thu hồi mấy câu nói đó, xin lỗi, bạn học Lê Tây Tây.
Chữ viết tên này rất đẹp, thế nhưng mặt Lê Tây Tây trực tiếp đen lại, tối hôm qua cô mơ thấy cả đời mình cũng không có ngực, ngay lập tức xoạt xoạt liền trả lời mấy chữ: Cậu đi tiểu ra ngoài còn có thể thu hồi được không?
Gương mặt Hứa Hướng Dương đen sì, nữ sinh quả nhiên rất thù dai, đặc biệt nhất là Lê Tây Tây. Đi tiểu ra ngoài rồi cậu làm sao thu hồi được? Uống lại hả? Lớp trưởng Hứa từ trước đến nay có dũng khí nói nhân duyên đệ nhất tốt, cũng không ai dám xưng thứ hai, không có lòng người nào mà cậu không thể lôi kéo được, lần đầu tiên ở chỗ Lê Tây Tây thua trận, cậu bị cô ghi hận rồi.
Giờ nghỉ giữa giờ Trương Thịnh tận dụng thời gian lôi kéo mọi người đăng ký Đại hội Thể thao của trường, mọi câu chuyện ân oán triền miên trước kỳ thi tháng tạm thời ném sang một bên, càng đừng nói đến Đại hội Thể thao, người hưởng ứng lác đác vài người.
Chúc Tinh Dao chê cậu ta phiền, cậu ta vừa đến, chỉ nói: “Tớ đăng ký nhảy cao.”
Trương Thịnh gãi gãi đầu, nói: “Cái này Hạ Cẩn đăng ký rồi, năm ngoái cậu ấy đoạt giải nhất.”
Hạ Cẩn từ nhỏ đã bắt đầu nhảy múa ba lê, thân thể uyển chuyển, sức bật lại tốt, năm ngoái Chúc Tinh Dao cũng đăng ký nhảy cao, cô đạt vị trí thứ hai. Nếu Hạ Cẩn đã đăng ký, nên Chúc Tinh Dao liền đổi giọng:
“Vậy tớ đăng ký… nhảy xa đi.”
“…… Nhảy xa cậu ấy cũng đăng ký.”
“……”
Dù sao, cũng có liên quan đến nhảy, Hạ Cẩn toàn bộ ôm hết.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Vậy chạy mét đi.”
Nữ sinh học ban Khoa học Tự nhiên rất ít, một cái hạng mục ắt không thể thiếu, có trốn cũng không thể trốn thoát, không bằng nhân lúc còn sớm mà chọn sẽ dễ dàng hơn.
Trương Thịnh cảm thấy cô nể mặt mình như vậy, vui mừng khôn xiết liền cúi đầu viết, lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Đồ ngồi ở bàn sau của các cô, sắc mặt nhất thời thay đổi, cười nhạo nói: “Giang Đồ, cậu cũng đăng ký hai cái đi, nam sinh cao hơn một mét tám trong lớp không báo hai hạng mục đều không phải…”
“ và .”
Giang Đồ lạnh nhạt ngắt lời cậu ta.
Trong lòng Trương Thịnh cho rằng Giang Đồ sẽ từ chối, không nghĩ cậu đáp ứng sảng khoái như vậy, bị nghẹn một chút, sau khi viết tên cậu, nhỏ giọng mắng một câu rồi rời đi.
Chạy cự ly dài rất ít người báo danh, không nghĩ tới Giang Đồ đem hai cái khó nhất đều đăng ký.
Giang Đồ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười khanh khách của Chúc Tinh Dao, lần trước tiết thể dục kết thúc, cô cùng Lê Tây Tây tán gẫu về Đại hội Thể thao, cô quay đầu nói một câu: “Đồ ca, cậu có thể tham gia chạy đường dài, đến lúc đó tớ với Lê Tây Tây đi cổ vũ, đưa nước cho cậu.”
Không biết, đến khi đó cô ấy còn nhớ không?
Chúc Tinh Dao đương nhiên nhớ rõ, cô cũng không phải là con cá ký ức giây().
() Ký ức của cá vàng chỉ có có giây, sau s đó, nó không thể nhớ được bất cứ điều gì đã xảy ra trong quá khứ. Cho nên mọi người hay gọi là “não cá vàng” đó.
Cô cười lên vô cùng xinh đẹp, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại: “Đồ ca cố lên, đến lúc đó tớ cùng Lê Tây Tây đi cổ vũ, đưa nước cho cậu.”
Dù sao, cả lớp chỉ cậu chỉ cùng với cô và Lê Tây Tây là người quen thôi nha!
Giờ nghỉ giải lao, Giang Đồ tháo kính xuống để cho đôi mắt nghỉ ngơi, tay cậu đặt lên trên bệ cửa sổ, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô, cậu gật gật đầu, đây chính là điều cậu muốn, như có thể nắm lấy được thứ gì đó trong lòng bàn tay.
—
Vào cuối tháng , bởi vì phải nghỉ lễ Quốc khánh, tuần cuối cùng trường học không cho nghỉ, dùng các ngày cuối tuần để tổ chức kỳ thi tháng.
Hai ngày thi tháng kết thúc, còn lại hai ngày để nghỉ lễ Quốc Khánh, trường học đại phát từ bi, sau khi nghỉ lễ Quốc Khánh mới quay lại trường học công bố kết quả học tập, đám học sinh liền an tâm hưng phấn chờ mong kỳ nghỉ dài hạn nho nhỏ.
Một tuần đó Chúc Tinh Dao lại nhận thêm một phong thư của bạn học J.
Có lẽ là vì kỳ nghỉ Quốc Khánh không thể đưa thư, vì vậy cậu ấy đã viết nó trước? Lê Tây Tây nói: “Đúng nha, bạn học J có tâm biết bao nhỉ, hẹn cậu một bữa ăn cậu cũng không nguyện ý, vậy mà quay về còn có thể cao hứng viết thư.”
Chúc Tinh Dao giải thích: “Tớ là không có thời gian mà, hơn nữa buổi trưa mọi người không phải cùng nhau ăn cơm ở căn tin sao?”
Có vài lần, mọi người quả thật cùng nhau ăn cơm ở căn tin.
Lê Tây Tây nằm sấp trên bàn: “Cái này không tính nha, Tinh Tinh! Người ta muốn là một cuộc hẹn! Tốt nhất là kiểu một mình đấy!”
Chúc Tinh Dao: “Tớ thực sự không có thời gian.” Cô học xong cũng đã rất muộn rồi, cũng không để cho người ta chờ đợi mình, hơn nữa thư là thư, đọc thư lại không cần đối mặt với mặt cùng thần sắc của Lục Tễ, rất thoải mái, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Lê Tây Tây: “…”
Cô chỉ có thể nói, Lục Tễ có chút thảm.
Bạn học J chúc cô một kỳ nghỉ tốt đẹp.
Chúc Tinh Dao cõng một đống sách cùng hai lá thư chuẩn bị đi học tiếng Đức, cô đứng chờ tài xế đến đón, vài phút sau, vừa muốn lên xe, liền thấy Lâm Giai Ngữ được một nữ sinh dìu đi, khó khăn từ cổng trường đi ra.
Cô sợ hết hồn, vội vàng chạy tới: “Giai Ngữ, cậu làm sao vậy?”
Sắc mặt Lâm Giai Ngữ tái nhợt, trán còn toát mồ hôi lạnh, hẳn là rất đau, nữ sinh kia ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy vị cứu tinh: “A, Chúc Tinh Dao, xe nhà cậu có thể chở Lâm Giai một chút được không? Cậu ấy vừa rồi luyện nhảy cao, trật chân rồi… cũng không biết có nghiêm trọng hay không…”
Chúc Tinh Dao nhìn về phía Lâm Giai Ngữ, không nói hai lời liền đỡ lấy cô: “Chúng ta đến bệnh viện khám đi, ngộ nhỡ bị thương đến gân cốt thì rất phiền phức.”
Lâm Giai Ngữ nghĩ đến việc đến bệnh viện sẽ tiêu tốn một số tiền lớn, bất chấp đau, vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần đâu, đi tới ngõ Hà Tây bên kia có một phòng khám y tế, bên kia tiện nghi, hơn nữa… Tớ cảm thấy chắc là không sao, vừa rồi rất đau, hiện tại đỡ hơn một chút rồi.”
“Bên kia có thể chụp phim không?” Chúc Tinh Dao nhíu mày hỏi.
“…… Hình như không thể.”
“Vậy thì đến bệnh viện nhân dân đi.” Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói dối một chút: “Mẹ tớ là bác sĩ của bệnh viện, có thể giảm giá, không khác gì phòng khám.”
Lâm Giai Ngữ từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa từng đến bệnh viện lớn để khám bệnh, cô tin Chúc Tinh Dao.
HẾT CHƯƠNG .