Chuyện Giang Đồ và Trương Thịnh đánh nhau được Tào Thư Tuấn đè ép xuống, đều sắp thi đại học rồi, huống chi Giang Đồ vẫn còn là thủ khoa cấp tỉnh đợt thi dự bị, vào lúc này cũng không thể bị xử lý kỷ luật được. Thế nhưng phía bên nhà Trương Thịnh không chịu bỏ qua, nói rằng con trai bị đánh thành như vậy, làm thế nào cũng phải giáo huấn đứa đánh người kia một trận.
Trong văn phòng, hiệu trưởng và chủ nhiệm Lưu cùng với Tào Thư Tuấn đều ở đây, đứng trước mặt bọn họ là Trương Thịnh và bố mẹ cậu ta, một mình Giang Đồ mặt không chút biểu cảm đứng bên cạnh, hình thành một đường tam giác.
Bố Trương rất phẫn nộ: “Là cậu ra tay trước đúng không?”
Giang Đồ: “Đúng thế ạ.”
Chủ nhiệm Lưu trừng mắt nhìn Giang Đồ, vội vàng nói: “Ngài bình tĩnh một chút, Giang Đồ nhân phẩm lẫn học lực đều ưu tú, sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay đánh người.”
“Đánh người trước mà còn có lý à?” Mẹ Trương hỏi ngược lại.
Giang Đồ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Vậy hai cô chú đã hỏi qua Trương Thịnh làm chuyện gì chưa ạ?”
Vết thương trên mặt Trương Thịnh vẫn chưa lành, sắc mặt cậu ta đỏ lên, càng khó coi hơn, cậu ta nói: “Cậu có chứng cớ gì không? Tối như thế làm sao cậu biết là tôi?”
Giang Đồ bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười vô cùng châm chọc: “Vậy cậu có chứng cớ chứng minh không phải là cậu?”
Bố Trương tức giận chỉ vào Giang Đồ, nói với hiệu trưởng: “Thầy xem, thầy xem đi, thái độ của cậu ta này? Không ghi lại xử phạt lỗi lầm thì tuyệt đối không được! Còn phải bồi thường tổn thất tinh thần và chi phí thuốc men nữa.”
“Vậy Trương Thịnh đã làm ra hành động quấy rối đối với cháu, có phải cậu ấy nên bị nhà trường đuổi học đúng không ạ?”
Chúc Tinh Dao đứng ở cửa văn phòng lạnh lùng nói, bên cạnh cô là Chúc Vân Bình.
Giang Đồ bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô, ngây ngẩn cả người, Chúc Tinh Dao bĩu môi với cậu, giống như oán giận cậu một mình gánh vác mọi chuyện, không nói cho cô biết.
Chúc Tinh Dao cùng Chúc Vân Bình đi vào văn phòng, Chúc Vân Bình nhìn về phía bố Trương: “Nghe nói con gái tôi ở trong lớp học bị người ta quấy rối, người này là con trai ông, chuyện này không thể cho qua như vậy được, hai người cũng không muốn tôi báo cảnh sát chứ?”
Chúc Vân Bình nhìn về phía Trương Thịnh, dù sao Trương Thịnh cũng mới mười tám tuổi, vừa nghe thấy báo cảnh sát phòng tuyến tâm lý lập tức sụp đổ một góc, bị ông nhìn chằm chú một lúc, vội vàng cúi đầu xuống.
Bố Trương và mẹ Trương phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn nhau, bố Trương hỏi Trương Thịnh: “Quấy rồi? Có ý gì?”
Trương Thịnh không có nói thật, cậu ta chỉ nói vì nữ sinh mà đánh nhau, cũng không nói nữ sinh này chính là Chúc Tinh Dao, cũng không nói cậu ta thừa dịp lúc đấy mà chiếm tiện nghi nữ sinh. Con người bao giờ cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, Trương Thịnh có thể mua giày thể thao mấy ngàn tệ, Chúc Tinh Dao có thể đặt đàn cello theo yêu cầu trị giá hơn trăm vạn tệ, điều kiện nhà Chúc Tinh Dao tốt hơn nhà bọn họ, nếu thật sự là đúng như Chúc Tinh Dao nói, vậy bọn họ đương nhiên sẽ không có phần thắng.
Trương Thịnh cúi đầu, không nói một lời nào.
Tào Thư Tuấn thở dài: “Đề nghị của tôi là hòa giải, dù sao không bao lâu nữa các em ấy cũng phải thi đại học, đừng để trạng thái tâm lý làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.”
Bố Trương còn muốn để Giang Đồ chịu phạt một trận, Chúc Vân Bình lạnh lùng nói: “Nếu như vậy thì báo cảnh sát ngay đi.”Giang Đồ ra mặt vì con gái ông mà chẳng cần lý do gì, cho nên ông phải che chở cho thiếu niên này, hành vi của Trương Thịnh thật sự quá đáng, bị đánh cho nhớ đời.
Cuối cùng, việc này lấy lớn hoá nhỏ, hòa giải rồi.
Đi ra khỏi văn phòng, Giang Đồ nói với Chúc Vân Bình: “Cảm ơn chú.”
Chúc Vân nhìn cậu thiếu niên cao hơn ông một chút, lần trước ở bệnh viện ông có ấn tượng rất sâu về cậu, ông vỗ vỗ bả vai cậu: “Chuyện này chú nên cảm ơn cháu, thằng nhóc kia nên đánh một trận, chẳng qua phụ huynh như chúng ta ra tay thì không tốt…”
Chúc Tinh Dao vội la lên: “Bố ơi!”
Giang Đồ suýt bị xử phạt vậy mà ông còn còn đùa được.
“Được rồi, các con lên lớp đi, sau này có chuyện gì thì gọi cho bố mẹ xử lý có biết chưa?” Chúc Vân Bình nói xong liền cảm giác có gì đó không ổn, Giang Đồ vừa nhìn biết ngay là đứa trẻ trưởng thành sớm. Bố mẹ nợ nần cờ bạc, vay nặng lãi thì sao có thể là bố mẹ tốt được? Giang Đồ hình như không có cảm giác gì, đi cùng với Chúc Tinh Dao.
Chúc Vân Bình vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Đinh Du: “Không có việc gì, chính là con gái quá xinh đẹp lúc nào cũng bận tâm, dù sao cũng có nhiều nam sinh nhớ nhung, chỉ sợ gặp phải loại người như Trương Thịnh…” Ông bỗng nhiên nghĩ đến Giang Đồ, luôn cảm thấy cậu nhóc kia có phải thích khuê nữ nhà mình không, bằng không làm sao còn vì cô động thủ đánh người chứ, ông thở dài, “Nhà chúng ta đang nuôi một hồng nhan họa thủy.”
Trên đường đi, Giang Đồ và Chúc Tinh Dao trầm mặc, Chúc Tinh Dao nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn tối hôm qua thì có hơi xấu hổ, lúc đi ngang qua phòng y tế, cô mới quay đầu hỏi: “Sáng nay cậu đi tiêm uốn ván chưa?”
“Chưa tiêm.” Cậu nói, “Buổi trưa tớ đi tiêm, cậu yên tâm đi.”
Chúc Tinh Dao “À” lên một tiếng: “Vậy tớ đi với cậu nhé.”
Giang Đồ dừng lại, nói: “Được.”
Buổi trưa, Chúc Tinh Dao không đi cùng, bởi vì sáng sớm Trương Thịnh bị người ta trùm đầu đánh trong nhà vệ sinh, Lê Tây Tây nói người đánh cậu ta là Lục Tễ. Buổi trưa tan học, cô đã bị Lê Tây Tây thần bí kéo đến một căn cứ bí mật, sân thượng tòa nhà thí nghiệm.
Nếu ở đây không có tiết thì rất ít người, trước đây bọn Lục Tễ, Hứa Hướng Dương thi đấu thường xuyên ở đây, Chúc Tinh Dao đứng ở cửa sân thượng nói: “Cho nên, bình thường cậu cùng Hứa Hướng Dương đến đây hẹn hò đúng không?”
Lê Tây Tây đỏ mặt: “Không có, thỉnh thoảng mới đến một lần thôi, được chưa?”
Chúc Tinh Dao hỏi: “Vậy cậu kéo tớ đến đây làm gì?”
“Là tớ bảo cậu ấy dẫn cậu đến.”
Lục Tễ vẫn luôn dựa vào góc tường đi ra, cậu đút tay vào túi quần nhìn cô.
Chúc Tinh Dao kinh ngạc nhìn cậu, Lê Tây Tây nháy nháy mắt: “Tớ xuống lầu chờ cậu.”
Gió trên sân thượng hơi lớn, thổi mái tóc hai người, đồng phục của Chúc Tinh Dao phồng lên, cô đi ra ngoài, đứng sát vào tường, ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Tại sao cậu đánh Trương Thịnh, nếu bị giáo viên bắt được thì phải làm sao?”
Lục Tễ đứng bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô cười: “Nhìn cậu bị khi dễ, tớ sao thể thờ ơ được chứ?”
Cậu ta còn muốn nói, cậu là bạn gái tớ, tất nhiên tớ phải bảo vệ cậu rồi.
Thế nhưng, hình như Chúc Tinh Dao cho rằng bị chủ nhiệm Lưu tách rời chính là bị ép chia tay, dường như cô thật sự nghĩ hai người đã xa nhau rồi, nhưng bọn họ chưa từng nói lời chia tay.
Chúc Tinh Dao bỗng nhiên không biết nói gì, Lục Tễ nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước vài bước, cô hoang mang nhìn bốn phía, “Cậu làm gì thế?” Nếu như bị chủ nhiệm Lưu bắt được thì làm sao bây giờ?
Hai người đi vòng qua bên tường khác, nơi đó vậy mà đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy hộp cơm dùng một lần, là của quán cơm lần trước tổ chức sinh nhật cho cậu.
Lục Tễ buông tay cô ra, mở hộp cơm ra, ngẩng đầu nhìn cô: “Đã lâu không cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong rồi xuống nhé? Cậu lại nói thêm một câu, “Buổi sáng tớ không có tiết học nên đến nội thành mua về.”
Chúc Tinh Dao ngồi xuống, cô nhắn tin cho Giang Đồ: “Đồ ca, cậu có thể tự mình đi tiêm uốn ván được không?”
Một lát sau.
Giang Đồ nhắn lại cô: “Được.”
Hai mươi phút sau, Chúc Tinh Dao xuống lầu trước, Lê Tây Tây từ phòng thí nghiệm chạy ra kéo cô lại, lúc hai người đi vào phòng học, hai ngón trỏ của Lê Tây Tây hướng vào nhau, cười tủm tỉm hỏi: “Các cậu ở trên lầu có kiss không?”
Chúc Tinh Dao sửng sốt, lắc đầu.
Cô với Lục Tễ cũng chỉ có hôn nhau một lần ở bệnh viện, là cậu lén hôn cô.
Lê Tây Tây trợn tròn mắt: “Các cậu còn chưa hôn nhau sao?”
Chúc Tinh Dao lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đã hôn rồi.”
Lê Tây Tây “wow” một tiếng: “Tớ đã nói mà, làm sao có thể không có chứ!”
Chúc Tinh Dao há miệng, không biết nói ra cảm giác quái dị trong đáy lòng kia, cô cảm thấy khó nói. Bởi vì cô lại nhớ tới cái đụng chạm bất ngờ vào tối hôm qua, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút xấu xa, hôn hai nam sinh, cô biết không nên thế này, đáy lòng cô có rất nhiều sự mơ hồ cùng bối rối, chỉ có thể tự mình giấu diếm.
Trương Thịnh bởi vì chuyện này mà trạng thái tâm lý không được tốt, tạm thời về nhà nghỉ ngơi một thời gian, không một ai thông cảm cho cậu ta, dù sao ở trong lớp học chiếm tiện nghi của nữ sinh bị đánh vài trận vẫn còn nhẹ.
Góc bảng đen từ hơn ngày đã biến thành hơn ngày, thỉnh thoảng mọi người sẽ thảo luận thi vào trường nào, học chuyên ngành gì, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương là chuyên ngành máy tính tại Thanh Hoa, Lê Tây Tây đã có tiến bộ hơn trong việc học, cô ảo tưởng khi thi đại học sẽ phát huy hơn bình thường đỗ vào Bắc Đại Thanh Hoa, Lâm Giai Ngữ nói muốn thi vào trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, về sau nói không chừng làm giáo viên dạy học, Chu Nguyên vẫn chưa suy nghĩ xong, Đinh Hạng muốn thi vào trường cảnh sát.
Có vẻ như mọi người đều phải trưởng thành trong một đêm, chọn xong chuyên ngành tốt là có thể tự quyết định vận mệnh của mình.
Chúc Tinh Dao hỏi Giang Đồ: “Còn cậu thì sao?”
Giang Đồ: “Còn chưa nghĩ kỹ, phương diện về nghiên cứu đi.”
Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt, nghiên cứu? Nhà khoa học sao?
Bảy ngày trước kỳ thi tuyển sinh Đại học, trường học chuẩn bị phòng thi, thí sinh được nghỉ.
Giang Đồ giúp Lâm Giai Ngữ chuyển sách về nhà, bố mẹ Lâm không ở nhà, Lâm Giai Ngữ đi theo phía sau cậu nói: “Giang Đồ, cậu nhất định có thể thi đậu vào Thanh Hoa, nếu thật sự thi đậu cậu không định thổ lộ với Chúc Tinh Dao sao? Cậu xem chúng ta sắp thành hộ phá dỡ rồi, bố mẹ tớ cũng đi xem nhà để chuẩn bị mua nhà mới rồi, mẹ cậu nói trả nợ xong còn có thể mua một căn nhà nhỏ…”
Lâm Giai Ngữ trong nhà không có nợ nần, tiền đến tay có thể mua một căn nhà có điều kiến tốt ở tiểu khu.
Giang Đồ đặt sách lên bàn trà, quay đầu nhìn cô: “Sau đó thì sao?”
Lâm Giai Ngữ lỹ lẽ hùng hồn: “Cậu không có nợ nần, cho dù điều kiện trong nhà không tốt lắm nhưng ít nhất cũng không có gánh nặng gì, diện mạo đẹp trai trình độ học vấn cao, sau này tiền đồ rộng mở, nếu như Chúc Tinh Dao yêu thích cậu, cô ấy sẽ không để ý mấy việc đó.”
Giang Đồ trầm mặc một chút, cậu thừa nhận lời nói của Lâm Giai Ngữ khiến cậu rất động lòng, nếu thật sự không còn gánh nặng nữa thì tốt rồi.
“Chờ thi đại học xong rồi nói sau.”
Chờ khoản tiền phá dỡ di dời phát xuống, tất cả cát bụi lắng xuống rồi nói.
Giang Đồ xoay người rời đi, Lâm Giai Ngữ hồi tưởng lời cậu nói, lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc là có ý nghĩ đó hay là không đây?
Buổi tối, hai gia đình cùng nhau ăn cơm, đương nhiên không bao gồm Giang Cẩm Huy, bố Lâm cảm thán: “Qua một thời gian, chúng ta đã ở đây hơn nửa đời người, nơi này phải tháo dỡ, ngẫm lại vừa vui mừng vừa thương cảm.”
Giang Lộ hiện tại đã lên lớp , vóc dáng đã cao lên một chút, cậu nhóc gặm đùi gà nói: “Tháo dỡ mới tốt ạ, từ lâu cháu không muốn ở chỗ này rồi, mùa đông vừa lạnh vừa ẩm ướt, ảnh hưởng không ít sự trưởng thành của cháu.
“Chuyển nhà rồi sẽ không còn tiệm net đen nào thu nhận em đâu.” Lâm Giai Ngữ nói ra hiện thực tàn khốc.
“Hả?” Giang Lộ ngơ ngác, “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Giang Đồ lạnh lùng: “Vậy thì càng tốt.”
Giang Lộ buồn bã không thôi, cậu nhóc quay đầu hừ một tiếng: “Dù sao thi đại học xong anh cũng phải tới Bắc Kinh học Đại học Thanh Hoa, đến lúc đó em muốn đi đâu lên mạng, chơi đến mấy giờ, anh cũng quản không được.”
Tiếng nói vừa dứt, bị Giang Đồ vỗ một cái vào sau gáy.
Thi Đại học Chúc Tinh Dao cùng Lâm Giai Ngữ và Đinh Hạng được phân đến cùng một điểm thi, một mình Giang Đồ ở một tòa giảng dạy khác.
Rất nhiều gia đình và học sinh gửi gắm vận mệnh vào kỳ thi tuyển sinh đại học, thực ra Giang Đồ cũng vậy, ngày đầu tiên thi đại học thậm chí là ngày thứ hai kết thúc kỳ thi, cậu đều cảm thấy mình đi lên được vài bước, cách ngôi sao rất gần.
Thế nhưng số phận luôn thích trêu đùa với người.
Ánh mặt trời mãnh liệt của tháng , bức tường gạch đỏ ngõ Hà Tây được chiếu rọi đỏ rực, giống như sắp nứt ra.
Một thiếu niên cao gầy mặc đồng phục học sinh lao ra đầu ngõ Hà Tây chật hẹp, cậu không đeo kính, trên đầu trên cổ đều có vết thương, quần áo đầy vết bẩn, cả người chật vật không thôi nhưng cậu không để ý tới những cái này, xông đến trước một chiếc xe cảnh sát, chống trước cửa xe, mắt đỏ au nhìn cảnh sát, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không nghe rõ: “Làm ơn, đưa cháu đến phòng thi…”
Cảnh sát giật mình: “Cháu như vậy nên đến bệnh viện trước đi?” Lại nhìn thấy trong tay cậu cầm giấy chứng nhận dự thi, không nói gì liền kéo cậu lên xe.
Xe cảnh sát chạy nhanh trên đường, không ngừng bấm còi để phía trước nhường đường.
Xe vừa đến cổng trường, Giang Đồ lập tức nhảy xuống, cậu chạy nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào cổng trường, cả khuôn viên trường im ắng, không có một bóng người, tất cả mọi người đều đang thi. Giáo viên coi cổng quay đầu lại hét lên: “Chạy nhanh lên! Vào muộn quá thời gian sẽ không vào phòng thi!”
Giang Đồ dường như luôn chạy đua với thời gian, với số phận.
Lần thứ nhất là đêm đón năm mới đã bỏ lỡ buổi diễn tấu của Chúc Tinh Dao.
Nhưng sau đó Chúc Tinh Dao đã bù đắp cho sự tiếc nuối đó.
Lần này cậu không biết mình sẽ bỏ lỡ những gì, cậu cũng không dám nghĩ đến.
Cậu chạy tới phòng thi, vịn cửa thở dc, cả người mồ hôi như mưa, còn trộn lẫn một ít máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên sàn nhà, tí tạch dường như có thể phát ra âm thanh.
Tất cả thí sinh ngẩng đầu nhìn cậu, thầy giám thị sửng sốt, nhìn thấy bộ dáng Giang Đồ càng sợ hết hồn, nhìn lên xem thời gian, thầy vội vàng đi qua, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận thi, thấp giọng nói: “Mau mau mau! Vào đi!” Cậu học sinh này vào trễ vài giây thì sẽ không được vào phòng thi nữa.
Làm sao thành bộ dáng này? Bị tai nạn xe hay bị người ta cướp? Bị thương thành bộ dáng này còn thi thế nào đây?
Giang Đồ yết hầu lăn lộn, liều mạng nuốt xuống hết thẩy tất cả cảm xúc, bước chân cậu cứng ngắc đi về phía chỗ ngồi của mình.
Chỗ ngồi Giang Đồ hàng cuối cùng ở tổ bốn, cậu ngồi xuống, cả người giống như sợi dây căng đến cực hạn, lại ra sức ép chế liền cảm thấy nứt toác, suy sụp.
Trên đầu cậu còn đang chảy máu, thoạt nhìn trạng thái cả người trông rất tệ, giơ tay đè lên bài thi, ngón tay đều run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Thầy giám thị nhìn dáng vẻ kia của cậu sợ xảy ra chuyện gì, tới gần hỏi thăm hai lần.
Giang Đồ rũ mắt xuống, trong cổ họng khô như bị lửa thiêu rụi, cậu nói: “Không có việc gì ạ.”
Không biết có phải là ảo giác của thầy giám thị hay không, thầy cảm thấy mắt thí sinh này ẩm ướt.
Đầu Giang Đồ ong ong, cầm bút lên, dường như cái gì cũng không nghe thấy, âm thanh kết thúc phần thì nghe môn tiếng Anh vang lên.
Tất cả các âm thanh dừng lại, chỉ có âm thanh sột soạt của thí sinh làm bài kiểm tra.
Bài thi của cậu trống không, đầu óc trống rỗng, cả người ngơ ngác.
Giang Đồ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, trong đầu còn quanh quẩn câu nói kia “Chỉ cần các người ký tên thế chấp, cậu ta có thể đi thi.”
Cậu cụp mắt xuống, hít sâu một hơi, cầm bút bắt đầu trả lời câu hỏi.
……
Tôi đã nếm trải những đau khổ chua xót của thế gian..
Nhân gian này, tôi không đến cũng tốt.
HẾT CHƯƠNG .