Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bo
☆, chương bạch nguyệt quang
Diệp Nam Đình cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm mà ăn đĩa đồ ăn trước mắt, nói: “Tôi muốn lên giường với anh? Cũng phải xem xem anh dám không đã ? Tôi cảm thấy anh hiện tại chắc chắn vẫn còn một chút bóng ma tâm lý.”
Bóng ma tâm lý……
Hạ Chuẩn bị một câu của cậu làm cho âm trầm, nhớ lại chuyện tốt đêm hôm qua, hắn thật sự thiếu chút nữa lưu lại bóng ma tâm lý.
Hạ Chuẩn đen mặt nói: “Diệp Nam Đình, cậu đừng khinh người quá đáng.”
Diệp Nam Đình nhàn nhạt nói: “Khi dễ người rất mệt, anh cho rằng tôi muốn sao? Nhưng mà thật ra nhìn khuôn mặt của anh tôi lại nhịn không được muốn khi dễ, anh nói xem phải làm sao bây giờ? ”
Hạ Chuẩn: “……”
Diệp Nam Đình nhìn hắn câm nín không nói ra lời, nhịn không được liền cười, nói: “ đùa anh thôi.”
Hạ Chuẩn cảm giác hắn sắp bị Diệp Nam Đình chọc đến phát bệnh tim, vừa rồi đúng là gặp quỷ, thế nhưng nhìn Diệp Nam Đình đến say mê, còn đột nhiên rung động với cậu ta, cũng không biết trúng tà gì.
Hạ Chuẩn thật sự không muốn cùng Diệp Nam Đình nói thêm một câu nào nữa, dứt khoát cầm đũa lên ăn . Giữa trưa hắn cũng chưa kịp ăn cơm, bởi vì công việc quá bận , Sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Đến bây giờ mới có cái bỏ bụng, cả ngày cơ hồ nước miếng cũng chưa uống qua, thật sự có chút đói bụng, tốt xấu ăn một chút để lót dạ.
Hạ Chuẩn vừa mới cầm đũa, cúi đầu vừa vặn liền nhìn thấy tất cả món ăn trước mặt mình tất cả đều do Diệp Nam Đình cố ý gọi cho hắn, đích xác phi thường hợp khẩu vị của Hạ Chuẩn, lại làm Hạ Chuẩn có chút nuốt không trôi.
Hạ Chuẩn nheo nheo mắt, đem đũa bỏ xuống, chỉ là ánh mắt âm trầm bất định nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Đình.
Diệp Nam Đình chú ý tới hắn ánh mắt, nói: “Tôi nói anh người này a, ngồi ở đó làm gì vậy? Chơi trò thay đổi sắc mặt à? Không định ăn uống? Mau ăn đi. Hay là anh không đói?”
Hạ Chuẩn nói: “Cậu rốt cuộc sao lại biết ta thích những món này.”
“Đã nói là đoán.” Diệp Nam Đình có lệ nói.
Hạ Chuẩn cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Diệp Nam Đình nhướng mày, nói: “Vậy được rồi, cùng anh nói thật vậy. Ta cùng một người trước kia nhận thức nhau…… Anh...., lớn lên đặc biệt giống hắn, tên còn giống nhau. Hắn thích ăn đồ ngọt, không nghĩ tới anh cũng thích.”
Hạ Chuẩn nghe xong lại cười lạnh một tiếng, lặp lại nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Diệp Nam Đình nói: “Nói qua loa với anh thì anh không tin, nói thật với anh, anh cũng không tin. Anh người này a, quả nhiên cùng hắn ta giống nhau như đúc, tôi hoài nghi anh chính là hắn cải trang, cố ý đuổi theo trêu đùa của tôi.”
“Tôi trêu đùa cậu?” Hạ Chuẩn mí mắt nhảy nhảy, cho tới nay, rõ ràng đều là Diệp Nam Đình trêu đùa hắn.
Diệp Nam Đình bị Hạ Chuẩn trừng mắt, ngược lại cười rộ lên, nói: “Anh nhìn xem, ngay cả trừng mắt cũng giống nhau như đúc. Nói thật với anh , tôi đặc biệt thích chọc hắn trừng mắt, cảm thấy rất có ý tứ.”
Hạ Chuẩn: “……”
Hạ Chuẩn trong đầu bỗng nhiên có một ý nghĩ, Diệp Nam Đình hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với hắn, chẳng lẽ đều bởi vì hắn cùng tên kia trong miệng của Diệp Nam Đình giống nhau?
Hạ Chuẩn đau đầu, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở thành thế thân cẩu huyết trong lời đồn. Đừng có xem thường người khác như thế!
Diệp Nam Đình híp mắt cười rộ lên, nói: “bộ dáng xụ mặt cũng rất giống.”
Hạ Chuẩn: “……”
Diệp Nam Đình lại nói: “Hay tôi kể cho anh nghe một chút chuyện ngu xuẩn khi còn nhỏ của hắn cho anh nghe một chút ? Thế nào? Cùng anh chia sẻ một chút, xem có giống anh không?”
Hạ Chuẩn lãnh đạm nói: “Tôi không có hứng thú.”
Diệp Nam Đình lộ ra một bộ “ta thực mất hứng” , nói: “Nhược điểm của anh còn ở trong tay tôi, cho nên thái độ không cần phải ương ngạnh như vậy, chỉ là cùng anh tâm sự giải buồn mà thôi.”
Lại là giải buồn……
Hạ Chuẩn nghe thấy cái này từ liền đau đầu, Diệp Nam Đình thật đúng là đem hắn trở thành sủng vật, tên gì mà Hạt Thông?
Diệp Nam Đình đã cười tủm tỉm bắt đầu kể chuyện xưa, nói: “Tuy rằng chúng ta là đối thủ một mất một còn, nhưng bọn ta là cùng nhau lớn lên, việc người khác cũng không hề biết, đánh chết bọn họ cũng không dám nghĩ như vậy.”
Đại ma đầu Diệp Nam Đình thế nhưng là thanh mai trúc mã của đại hiệp Hạ Chuẩn cùng nhau lớn lên, chỉ sợ nói cho ai nghe, ai cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.
Hạ Chuẩn là sư huynh của Diệp Nam Đình, hai người khi còn nhỏ cùng thuộc một môn phái, sau lại đã xảy ra một chút mâu thuẫn, làm hai người đường ai nấy đi, càng đi càng xa.
Diệp Nam Đình nói: “Hắn thích ăn ngọt, không chịu được khổ, không thể ăn cay. Ăn một chút cay đều có thể làm hắn mặt ủ mày chau cả ngày, nếu ăn cay quá nhiều, trên người liền nổi sởi, cực kỳ khó chiều.”
Hạ Chuẩn một chút cũng không muốn nghe Diệp Nam Đình nói hươu nói vượn, chỉ là khi nghe Diệp Nam Đình nói chuyện, trong lòng Hạ Chuẩn lộp bộp một tiếng.
Hạ Chuẩn yêu thích đồ ngọt, điểm này không ai biết. Người khác càng không biết, Hạ Chuẩn đối ớt cay dị ứng, thực ra chỉ là dạ dày không thoải mái, ăn nhiều liền toàn thân dị ứng, thậm chí xuất hiện tình trạng hô hấp không thông.
Hạ Chuẩn nhất thời không nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Nam Đình, bên trong tất cả đều là tìm tòi nghiên cứu.
Diệp Nam Đình lại nói: “Hắn khi còn nhỏ rõ ràng so với tôi cao hơn nửa đầu, lại ngốc như heo, luôn bị sư phụ răn dạy. Lại còn nhát gan, đặc biệt sợ tiếng sét, chỉ cần một tiếng sét nhỏ, nhất định liền chui vào trong ổ chăn của tôi trốn, y chang một tiểu cô nương.”bg-ssp-{height:px}
“Sao cậu biết hắn sợ tiếng sét nói không chừng chỉ là không thích tiếng sét.” Hạ Chuẩn bỗng nhiên nói.
Diệp Nam Đình kỳ quái nhìn hắn, nói: “Vậy anh sao lại biết hắn không thích tiếng sét, mà không phải sợ tiếng sét?”
Hạ Chuẩn nói: “Cậu là muốn tranh cãi với tôi?”
Diệp Nam Đình nói: “Tức giận cái gì, tôi chỉ là không ngại học hỏi kẻ dưới mà thôi.”
Hạ Chuẩn cau mày chần chờ một chút, nói: “Sét đánh khó nghe như vậy, ai lại thích.”
Diệp Nam Đình trên dưới đánh giá hắn một chút, hỏi: “Cho nên anh cũng không thích tiếng sét?”
Hạ Chuẩn không thích tiếng sét, đối với tiếng sấm chán ghét tới cực điểm. Hắn đối với âm thanh có chút mẫn cảm, cho nên cực kỳ ghét những thứ ầm ĩ, âm thanh của sét làm hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, đau đầu cực kỳ.
Hạ Chuẩn không trả lời Diệp Nam Đình, trên mặt biểu tình thực lãnh đạm, bất quá trong lòng hắn có chút phức tạp. Theo như lời Diệp Nam Đình, thế nhưng thật sự hắn và tên kia đặc biệt giống nhau.
Nếu nói là Diệp Nam Đình cố ý điều tra hắn, diễn trò lôi kéo làm quen, kia thì lòng dạ cậu ta cũng quá sâu. Nhưng đây lại là bí mật Hạ Chuẩn, người khác căn bản không có biện pháp biết, Diệp Nam Đình từ nơi nào biết được?
Hạ Chuẩn đang tự hỏi bản thân, Diệp Nam Đình cũng rơi vào trầm tư.
Người nam nhân trước mắt cùng đối thủ một mất một còn của cậu thật là quá giống nhau, ngay cả một ít thói quen nhỏ cũng đều giống nhau như đúc, làm Diệp Nam Đình không thể không hoài nghi, hắn chính là Hạ Chuẩn nguyên bản.
Chẳng lẽ Hạ Chuẩn cũng xuyên qua tới, lại không có ký ức?
Diệp Nam Đình tính toán dò xét Hạ Chuẩn, nói: “ Hắn khi còn nhỏ thật sự đặc biệt đặc biệt gian nan. Hắn hay bị sư phụ trách phạt, thường xuyên không cho hắn ăn cơm, làm hắn đói bụng. Tôi thấy hắn đáng thương, liền sẽ trộm cho hắn một ít ăn. Mỗi lần hắn hận không thể một bên ăn một bên khóc, còn một bên nói tôi thiện lương, còn nói chờ hắn trưởng thành muốn cưới tôi làm vợ. Tôi nói với hắn, tôi là nam a, hắn không thể cưới tôi, hắn liền nói tôi lớn lên so với mấy tiểu sư muội còn xinh đẹp hơn, còn lợi hại hơn nữa, cho nên trưởng thành nhất định phải cưới tôi.”
Diệp Nam Đình nói nửa ngày, ngẩng đầu vừa thấy, Hạ Chuẩn giống như căn bản không nghe thấy, đang xuất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Nam Đình vỗ vỗ cái bàn, nói: “Hạ Chuẩn? Ngẩn người làm gì vậy, tôi đang kể chuyện xưa cho anh a!”
Hạ Chuẩn nghe được thanh âm rốt cuộc hoàn hồn, nói: “Cậu nói cái gì?”
Diệp Nam Đình: “……”
Thật là mệt mỏi, lúc này đến phiên Diệp Nam Đình hết chỗ nói rồi.
Diệp Nam Đình không vui nói: “Tôi nói nhiều như vậy, Anh thế nhưng không nghe.”
“Không nghe thấy.” Hạ Chuẩn nói: “Cậu nói lại một lần.”
Diệp Nam Đình lập tức nói: “Không nói, như vậy rất mệt, còn bắt tôi kể hai lần.”
Năm đó Diệp Nam Đình cùng sư huynh Hạ Chuẩn đều còn nhỏ, Hạ Chuẩn nói trưởng thành muốn cưới cậu, Diệp Nam Đình nói không được, bất quá Hạ Chuẩn quyết tâm muốn cưới hắn, còn nói nếu Diệp Nam Đình không đáp ứng, chính mình về sau sẽ không ăn cơm. Cuối cùng Hạ Chuẩn tuyệt thực hai ngày, tâm Diệp Nam Đình điều mềm nhũn liền ngây ngốc đáp ứng hắn.
Nhiều năm trôi qua, Diệp Nam Đình vẫn nhớ chuyện này, còn cảm thấy đặc biệt mất mặt, cũng phỉ báng lúc nhỏ lại ngu ngơ như vậy, tất cả đều là do Hạ Chuẩn lây bệnh, cũng ngây ngốc như hắn.
Diệp Nam Đình nhớ tới liền cảm thấy xấu hổ, bưng lên ly lên uống.
Hạ Chuẩn cũng bưng ly lên nhấp một ngụm, bộ dáng có chút thất thần.
Hạ Chuẩn đã có một giấc mộng hoang đường, mơ thấy khi còn nhỏ luôn có một tiểu nam hài xinh đẹp cùng hắn ở bên nhau, chính hắn còn nói trưởng thành muốn cưới cậu, cả đời cũng chỉ thích một mình cậu.
Bất quá chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi, nhưng Hạ Chuẩn lúc nào cũng có thể nhớ từng chi tiết trong mơ một cách rõ ràng, tiểu nam hài kia có đôi mắt màu hổ phách, làm hắn nhịn không được trong lòng rung động.
Hạ Chuẩn là Hạ gia gia chủ, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực, hắn tai tiếng quả thật không ít, nhưng thật sự bên cạnh Hạ Chuẩn chưa từng có ai, không ai nghe nói Hạ Chuẩn đã từng công khai người yêu.
Mọi người đều đồn rằng, Hạ tiên sinh kỳ thật trong lòng sớm đã có nốt chu sa trong lòng, bởi vì tình cảm sâu nặng vô cùng, nên không muốn cưới người ta về tay.
Sau khi Thích Tĩnh Văn vừa vào showbiz, lập tức bạo hồng , bị điều tra ra người phía sau lưng rót tiền là Hạ Chuẩn. Trong lúc nhất thời, cơ hồ mọi người đều minh bạch, Thích Tĩnh Văn chính là nốt chu sa trong lòng Hạ Chuẩn.
Hạ Chuẩn cũng không phải không nghe nói qua lời đồn này, lại không để ý cho lắm. Hắn tai tiếng đã đủ nhiều, lười đi giải thích, qua một đoạn thời gian tự nhiên liền quên lãng. Hắn đối Thích Tĩnh Văn rất tốt, là bởi vì Thích gia cùng Hạ gia quan hệ khá tốt, nên hắn mới ra tay giúp đỡ , nhưng nếu nói bạch nguyệt quang……
Hạ Chuẩn cảm thấy bạch nguyệt quang gì đó nghe thực buồn cười.
Chỉ là nhắc tới “Bạch nguyệt quang” , Hạ Chuẩn ức chế không được, liền nghĩ tới giấc mộng kỳ quái kia, còn có nam hài trong giấc mơ.
Chính hắn đã hứa hẹn, trưởng thành sau này nhất định sẽ cưới cậu.
Chính mình miên man suy nghĩ , Hạ Chuẩn liền dùng tay đè xuống thái dương. Hắn bỗng nhiên phát hiện, chính mình vì cái gì nhìn Diệp Nam Đình lại cảm giác giống như đã từng quen biết, chỉ sợ là bởi vì đôi mắt của Diệp Nam Đình,đôi mắt màu hổ phách, cực kỳ giống đôi mắt tiểu nam hài trong giấc mộng.
Thời điểm Hạ Chuẩn phục hồi tinh thần, liền hoảng sợ, phát hiện đối diện là khuôn mặt tràn đầy ý cười của Diệp Nam Đình, đang tò mò nhìn hắn.
Hạ Chuẩn lãnh đạm nói: “Nhìn cái gì?”
Diệp Nam Đình chỉ chỉ trên đồng hồ trên tường, nói: “Là anh nhìn chằm chằm vào tôi a, nhìn mười lăm phút, tôi chỉ là muốn xem anh định nhìn đến bao lâu , đôi mắt không chớp , ánh mắt còn đặc biệt thâm tình, anh thật sự sẽ không bị tôi mê hoặc?”
…..................