Edit/Beta: Bo
Diệp Nam Đình cũng tiến lên đuổi theo bước chân của Hạ Chuẩn, thanh âm nhẹ nhàng phiêu phiêu, nói: "Ngày mai? Tôi đây không muốn chờ đến ngày mai, tôi bảo đảm hôm nay sẽ khiến cho anh khóc lóc quỳ xuống cầu xin tôi."
Nam nhân nghe được cậu nói sửng sốt một chút, thời điểm hắn phản ứng lại , Diệp Nam Đình đã tới rồi trước mặt hắn rồi.
Nam nhân không thấy rõ động tác của Diệp Nam Đình, liền cảm giác cánh tay đau nhức vô cùng, đã bị Diệp Nam Đình khoá trụ cánh tay đè ở trên tường.
"Phanh!" Một tiếng.
Diệp Nam Đình thanh âm vui sướng, nói: "Đừng phân cao thấp a, thả lỏng đi, nếu không cánh tay sẽ đứt đấy."
Nam nhân đau đến trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nói: "Diệp Nam Đình cậu điên rồi, cậu muốn làm gì?"
"Tý nữa anh sẽ biết." Diệp Nam Đình khống chế được nam nhân, trực tiếp đem nam nhân áp vào cửa phòng.
cửa phòng "Phanh" một tiếng liền đóng lại.
Diệp Nam Đình động tác cực nhanh, đem nam nhân đẩy mạnh vào phòng, đem trói lại, sau đó ném ở trên giường
Nam nhân tức giận đến trên trán đầy gân xanh , bất quá đôi tay bị quần áo cột phía sau lưng, căn bản không thể thoát được, chỉ có thể tức giận hô to: "Diệp Nam Đình, cậu bị điên rồi."
"Chửi giỏi lắm." Diệp Nam Đình vỗ nhẹ hai cái, nói: "Lời này sớm đã có người nói với ta, người kia cùng anh lớn lên giống nhau như đúc."
Nam nhân cũng mặc kệ Diệp Nam Đình nói cái gì, hắn hiện tại chỉ nghĩ cách thoát khỏi trói buộc.bg-ssp-{height:px}
Nam nhân trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng đỏ bừng bừng. Không biết là do tức giận hay không, hay bởi vì dược hiệu càng ngày càng phát tán.
Diệp Nam Đình nhặt lên cái ví nam nhân vừa đánh rơi,liền mở ra, bên trong có không ít tiền, thẻ ngân hàng, đương nhiên còn có giấy chứng nhận.
Diệp Nam Đình cau mày, không vui nói: "Nguyên lai anh thật sự tên là Hạ Chuẩn, không chỉ cùng hắn lớn lên giống nhau như đúc, tên cũng giống nhau."
Hạ Chuẩn bị trói ở trên giường, tức giận đến cả người run run, nói: "Cậu trước đem tôi thả ra."
Diệp Nam Đình lắc lắc đầu, thong thả chớp chớp mắt, bộ dáng thoạt nhìn phi thường vô tội , nói: " không được, chờ một chút."
"Chờ cái gì?!" Hạ Chuẩn hiện tại đã không còn phong độ khi xưa , nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiện tại lập tức đem tôi thả ra."
Diệp Nam Đình hảo tâm giải thích, nói: "Tôi đang đợi dược hiệu phát tác a."
Cậu nói, móc ra di động,hướng Hạ Chuẩn quơ quơ, sau đó bắt đầu cầm ở trong tay đùa nghịch.
Hạ Chuẩn trong lòng lộp bộp, có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên liền nghe Diệp Nam Đình nói: "Anh nói ngày mai muốn trả thù tôi, tôi sao có thể ngồi chờ chết a? Đành phải đánh đòn phủ đầu, chỉ có thể bắt được nhược điểm của anh ở trong tay, mới có thể an tâm, đúng hay không? Đây cũng là anh bức tôi, không trách tôi được."
"Cậu......" Hạ Chuẩn bị hắn tức giận đến nói không ra lời.
Diệp Nam Đình nói: "Đừng nóng lòng, chờ một lát. Đợi chút dược hiệu hoàn toàn phát tác , tôi giúp anh cởi quần áo, quay cái video, anh cần phải hảo hảo biểu diễn đấy."