Tối nay là mồng một, không có trăng.
Bầu trời tối đen hết sức mau, từ Phân Cung lâu khởi giá hồi Long Đức điện, chỉ mới đi được nửa đường, cảnh chiều hôm liền đã áp trầm xuống.
Một bức tường bằng mộc đàn rất nặng và một tấm màn dày ngăn cách tẩm cung với thế giới bên ngoài, trời vừa tối, đèn đường ven cung đình một chiếc lại một chiếc cháy sáng lên, hoàng cung ngủ say dưới ánh đèn đuốc sáng trưng trong bóng tối, ngoài cung điện, cung nhân tay cầm đèn, cung kính hỏi thăm đế vương có muốn thắp đèn trong tẩm cung hay không.
Bởi vì sắc trời đã âm u, thêm bị bức tường mộc đàn và tấm màn ngăn cách ánh sáng, giờ phút này trong nội cung tối đen, làm nhân xem không rõ phân minh.
Đế Tân đang muốn hạ lệnh để cung nhân thắp đèn, một đôi tay nhỏ bé non mềm đột nhiên che lại miệng hắn, môi thiếu nữ ghé vào lỗ tai hắn, thổ khí như lan, "Bệ hạ... không cần thắp đèn đâu."
Có lẽ là hắc ám mang đến ảo giác, giờ phút này âm thanh của thiếu nữ so với ngày thường khàn và nhỏ hơn một chút, lộ ra một cỗ thành thục mềm mại đáng yêu.
Đế Tân hỏi, "Vì sao?"
m thanh hết sức mềm mại đáng yêu trả lời, "Tô Tô mới vừa khóc, sắc mặt khó coi... Tô Tô...Tô Tô không muốn bệ hạ thấy bộ dáng xấu này của Tô Tô, huống chi... huống chi..." m cuối tựa ngượng ngùng đến cực điểm, dừng lại, sau đó thân thể mạt nhuyễn ngọc ôn hương mượn bóng tối, to gan lấn đèn gần hắn, hai tay gầy nhỏ ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại như rắn quấn lên người hắn...
"Tô Tô?" Lời nói vừa xuất khẩu, đôi môi hắn liền bị thiếu nữ lấy môi phong giam.
"Bệ hạ..." Nàng khí tức không ổn trong khi hôn hít nỉ non, "Bệ hạ... Hư, không cần nói gì."
Đế Tân màu mắt chuyển sâu, hai tay ôm chặt thiếu nữ đang cố gắng dụ dỗ hắn, phản bị động vi chủ động xoay người đặt nàng nằm lên cái bàn kỷ trà, bàn tay to thăm dò vào sâu bên trong quần áo nàng, da thịt mềm nhuyễn như mỡ đông, trơn tru đầy xúc cảm.
Hắn cười nhẹ, "Nữ nhân Ký châu đều có làn da mềm mịn như thế này sao?"
Thiếu nữ thẹn thùng trả lời, "Ta... ta không biết."
Ta lồi! Ngươi cho rằng làn da nộn này tự nhiên mà có sao, ta phải chịu khổ một ngày một đêm, mới bị gặm ra được như vậy a.
Cặp mắt đại nương ngụy trang Kitty ngây thơ giờ phút này đã hoàn nguyên thành màu hổ phách, mượn hắc ám che dấu, mái tóc dài che lại cặp tai nhọn lông xù, khuôn mặt cũng dần dần hoàn nguyên hồi thục nữ bản sắc.
Đế Tân hai tay nhẹ vồ về thân thể thiếu nữ tóc dài, đầu ngón tay vừa mới chạm được gò má nàng, chỉ thấy nàng thân thể run lên một cái, lập tức bắt lấy tay hắn đặt lên ngực nàng.
Bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng bộ ngực nàng không tính quá nhỏ, nhưng thật là vẫn là..."Ngực ngươi không quá đẫy đà, sau này phải hảo hảo bồi bổ."
"Vâng... Ta sẽ nỗ lực học tập các tỷ tỷ khác." Thanh âm nhu thuận hư hư thực thực theo ra từ trong hàm răng cắn chặt.
Hoàn toàn bị làm hư là Đế Tân đại nhân, bởi vì bên cạnh ngươi đều là Pamela Anderson, ngươi liền cho rằng tất cả giống cái trước ngực đều có hai quả bóng đá sao.
(Pamela Anderson: cô đào Hollywood có bộ ngực vĩ đại, các bạn cứ google là ra cả đống hình của cô này hà ^^)
"Bệ hạ." Một âm thanh vang lên phá vỡ giây phút dây dưa của hai người, cung nhân cung kính cúi người quỳ phục ngoài tấm màn, "Long Đức điện đã tới giờ thắp đèn."
Tô Tô trong lòng chợt lạnh, hiện giờ không có lý do gì để thoái thác, ngoài màn đèn đuốc sáng trưng, chỉ cần nàng bước ra bị trí hiện tại một bước, tất nhiên...
Đế Tân hai tay vòng qua dưới nách đem thiếu nữ nhẹ ôm vào trong ngực, chuẩn bị bước ra ngoài...
"Bệ hạ." Tô Tô hít sâu một hơi, dù sao trước sau gì cũng chết, bây giờ nếu nàng thẳng thắn nhận tội có lẽ sẽ được khoan hồng, nói không chừng có cơ hội được giảm nhẹ tội.
Đế Tân cúi đầu, "Chuyện gì?"
"Kỳ thật ta..."
"Bệ hạ, bệ hạ!" Ngoài bức màn nổi lên một trận hỗn loạn ồn ào náo động cắt ngang lời nói của Tô Tô, "Yêu quái! Phân Cung lâu, Cự Khuyết điều tra ra yêu quái!"
Đế Tân nhanh chóng vén màn lên, "Yêu quái giờ phút này còn tại Phân Cung lâu sao?"
"Vâng! Văn thái sư đang cùng yêu quái đấu pháp!"
Tô Tô kinh ngạc bấu chặt lòng bàn tay, "Bệ hạ...thật sự...thật sự...có yêu quái sao?" m thanh khiếp đảm vô cùng, sung mãn ý lại.
Đế Tân chỉ vội vàng nói, "Ngươi cứ đợi ở chỗ này đừng đi ra, ta sẽ sai cung nhân hộ tống ngươi hồi Thọ Tiên cung."
"Vậy còn bệ hạ?"
"Ta đi Phân Cung lâu." Đế Tân lời ít mà ý nhiều, đem ngoại bào choàng lên thân thể quần áo không chỉnh tề của Tô Tô, sau đó vén màn bước ra, một bên cung nhân sớm đã dẫn ngựa tới chờ.
Giọng nói lo lắng của thiếu nữ từ bên trong truyền ra, "Bệ hạ ngài nhớ cẩn thận một chút."
Đế Tân "n" một tiếng, phi thân lên ngựa, một tiếng thấp quát, thúc ngựa biến mất sau góc cung điện.
Đế Tân đi rồi, cung nhân tay cầm đèn khom người bước vào trong.
Hắn mới vừa vào cung không lâu, vô cùng tò mò Tô nương nương bị xầm xì là yêu nghiệt này, đuôi mắt không để lại dấu vết lén lút liếc nhìn về hướng nàng, chỉ mơ hồ trông thấy một thân ảnh hết sức nhỏ ằm nghiêng trên bàn, trên người khoác ngoại bào của bệ hạ, chỉ lộ ra khuôn mặt, mơ hồ nhìn thấy một đầu tóc đen như mây...
"Tùy tiện để đó đi." Thanh âm biếng nhác nói.
Hắn cung kính "Dạ" một tiếng, buông xuống đèn, cẩn thận cúi đầu chắp tay một đường lui ra. Trước khi ra ngoài, hắn ma xui quỷ khiến ngẳng đâu, Tô nương nương nửa khuôn mặt lộ ra ngoài ngoại bào, dưới ánh đèn chiếu rọi, một đôi mắt phảng phất trong hắc ám trong suốt sáng lên.
Hắn chỉ thấy một trận da đầu run lên, đôi tay cơ hồ bóp chặt với nhau!
Mắt người dưới ánh đèn àm thế nào có khả năng là màu này, này…này rõ rang chính là yêu quái! Bệ hạ …là bị yêu quái mê hoặc sao.
"Còn không lui xuống sao?"
Hắn giật mình, kinh hoàng gấp rút lui về phía sau, lúc đi cũng bởi vì quá mức kích động, liên tục ngã nghiêng ngã vẹo.
Tô Tô đem ngoại bào của Đế Tân như bùa hộ mệnh bao quanh ở thân thể, được rồi, cả đầu cũng bao lại như vậy mặc dù có chút khoa trương, bất quá cũng không phải không làm được đi = =!
Tại thời điểm tuyệt vọng có được một đường sinh cơ, Tô Tô nới lỏng thở phào một hơi,
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện
nhưng nghĩ lại, lúc này yêu quái mạo hiểm xâm nhập hoàng cung, cũng chỉ có Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà.
Trong lòng càng nổi lên nóng ruột, yên lặng khẩn cầu bọn họ có thể thuận lợi thoát thân.
~~o~~
Lúc này chạy tới Phân Cung lâu, vừa nhìn thấy Văn Trọng quyết đấu với Mị Hỉ, Đế Tân thở ra một hơi, buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
Lúc này người kia....ít ra được an toàn.
Mị Hỉ thở dốc, trong lồng ngực khí huyết bốc lên, kiếm Cự Khuyết quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn đứng cách Phân Cung lâu mấy chục thước, dựa vào yêu thể, hắn là không cách nào đấu thắng.
Văn Trọng ngồi xuống, Hắc Kỳ Lân hướng Mị Hỉ rít gào, roi tiên màu vàng trong tay hắn rạng rỡ, bay thẳng đến Mị Hỉ!
Đột nhiên roi tiên hóa thành một đôi giao long, gào thét bốn phương, thanh thế làm cho người ta sợ hãi!
Mị Hi rứt linh vũ, năm ngón tay bấm quyết, chỉ thấy một đầu hỏa điểu chói mắt phóng lên cao. Gầm một tiếng điếc tai, cuối cùng đụng vào giao long, đáng tiếc dưới lực ảnh hưởng của Cự Khuyết, uy lực suy giảm năm thành công lực.
Song phương ngự thú giao đấu không thấy máu tươi!
Một đôi giao long cuốn lấy đầu hỏa điểu, mãnh liệt khí kình giữa không trung chấn động tung ra, trong khoảng khắc, hỏa điểu thét một tiếng, bị đôi giao long xé nát tại chỗ!
Mị Hỉ khóe môi nở nụ cười, giơ lên một tay chậm rãi gấp lại năm ngón tay, Văn Trọng trong lòng biết có bẫy, hai tay hướng hậu vừa thu lại, muốn kéo kim tiên về—
Ai biết, vừa mới động, giao long tiên lại phảng phất như bị điểm huyệt, muốn động lại không thể! Chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện đầu hỏa điểu mới vừa bị xé nát hóa thành những chấm sáng nhỏ, bám vào trên đôi giao long!
Chỉ thấy một ngón tay của Mị Hỉ lại thu!
Tức thì nghe một tiếng nổ mạnh khủng khiếp, đôi giao long phẩng phất như bị nắm trong một bàn tay vô hình, bị bẻ gẫy thân thể!
Tâm tư thật ác độc. Văn Trọng dồn lực hóa phép, đôi giao long vốn đã gãy bỗng nhiên uốn éo quỷ dị, bay ngược mấy chục thước xông lên ráp liền thân thể!
Mị Hỉ nhíu mi, nghĩ tái làm phép, ngực tê rần! Cũng tại Cự Khuyết làm uy hiếp pháp lực của chúng yêu tiêu hao đến mức khó có thể gánh vác đấu pháp cỡ lớn như vậy.
"Yêu nghiệt to gan! Lại dám ở hoàng thành giương oai!" Hoàng Phi Hổ nổi giận quát một tiếng, tay cầm kim thương xuất hiện sau lưng Mị Hỉ.
Mị Hỉ đuối sức vì trận đấu pháp lực, xoay người không kịp trở tay, lãnh trọn một kích này, kim thương mãnh liệt chém vào vai trái hắn.
Mị Hỉ kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải bắt lấy kim thương chém sâu tận xương, dùng lực đẩy!
Hoàng Phi Hổ chỉ thấy kim thương như phảng phất đánh vào tường đồng vách sắt! Bị luồng khí cường đại đẩy hồi, phản chấn lùi lại mấy bước!
Mị Hỉ che vai trái chân lùi về sau mấy bước, đôi giao long xảo quyệt lại phá vỡ chướng bích, lao thẳng tới Mị Hỉ!
Mị Hỉ cắn răng biến thân, lúc đó mỗi đầu giao long nhanh chóng phân thành hai, một đầu giao long trong lúc hắn phân thân không kịp tấn công, hàm răng bén nhọn cắn phập một cái trên lưng hắn!
Sau lưng Mị Hỉ thoáng chốc da tróc thịt bong, hắn nhịn đau dồn khí tung vọt, năm ngón tay đánh một chưởng về hướng thiên linh cái của giao long!
Giao long bi thảm rống một tiếng! Lập tức hình rồng tan rã trên không trung!
Bất quá giây lát, sau khi giao long biến mất, tại chỗ Mị Hỉ đứng cũng đã mất tung tích của hắn.
Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, lại để nghiệt súc trốn thoát.
Hoàng Phi Hồ gãi gãi đầu, thu kim thương, theo Văn Trọng bẩm rõ đầu đuôi sự việc với Đế Tân.
~~o~~
Thọ Tiên cung.
Giờ phút này Tô Tô rối bời, mới rồi từ Phân Cung lâu truyền tới một tiếng bạo vang khổng lồ, đến tột cùng bên kia đã xảy ra chuyện gì?
Mang tâm trạng lo lắng bất an, đợi được một lúc, trong không khí đột nhiên tản mát ra một cỗ dày đặc mùi máu tươi.
Tô Tô ngước mắt nhìn quanh, xung quanh cũng không có một bóng người, "Mị Hỉ? Mị Hỉ là ngươi sao?"
Trong phòng vẫn là một mảnh yên lặng, lúc mùi máu tươi lại thoáng đi một ít, Tô Tô vội vàng nói, "Mị Hỉ, đừng trốn tránh, ta biết là ngươi đang ở đây."
Trên xà nhà không khí bỗng nhiên vặn vẹo, thiếu niên gấp chân ngồi trên xà nhà, bím tóc thật dài cùa hắn rũ xuống, buông tới mắt cá chân, y phục cơ hồ bị nhuộm bằng máu, một sợi máu đỏ thẫm tích tích rơi xuống từ đầu ngón tay...
Tô Tô trừng to mắt, nhìn hình dạng này của người thiếu niên, chấn kinh ngược lại nói không ra lời.
Hắn còn có thể nở nụ cười, "Thế nào. Không phải ngươi muốn ta ra?"
"Mị Hỉ..." Tô Tô không biết rõ giờ phút này trong lồng ngực là tư vị gì, "Mị Hỉ, ngươi xuống đây, cho ta xem thương tích của ngươi thương ra sao đi?"
Hắn nhẹ "Xì" một tiếng, "Ngươi không có pháp thuật, nhìn có ích lợi gì, tối đa rớt vài giọt nước mắt không đáng tiền thôi."
"Đừng cậy mạnh." Tô Tô nhíu mày, gầm lên, "Nếu như mới vừa rồi ta không gọi ngươi ra, có phải ngươi liền quyết định như vậy đi hay không?"
"Ta..." Thiếu niên nghẹn lời một chút, thẹn đỏ mặt, ấp úng thế nào cũng nói không nên lời, hắn chỉ là nghĩ trước khi đi, ẩn thân nhìn trộm nàng một cái, xác định nàng hiện tại không sao, liền hảo.
Như vậy bẽ mặt lại buồn cười tâm tình... Thiếu niên cau mày, chỉ bỏ lại một câu, "Ngươi cho rằng ta rảnh như ngươi sao? Ta đi về trước."
"Mị Hỉ!"
Thiếu niên lại không thèm quan tâm đến lý lẽ, phất tay áo, biến mất trên trên xà nhà...
Tô Tô đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau cúi người, ngón trỏ vươn ra, chạm nhẹ lên giọt máu mà Mị Hỉ lưu lại.
Trước mắt lại hiện ra thái độ động tình mới vừa rồi của thiếu niên, Tô Tô nhẫn không được nâng tay vỗ trán.
Thật lâu sau, nàng thở ra một hơi.
Thực phải... hao tổn tâm trí a.