Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh» thế tiến công thứ tư: Nhu, Khóc.
Tuy rằng phong trào có bạn gái dã man như sử tử Hà Đông cũng phố biến một thời, nhưng dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài. Nam nhân, lúc mới bắt đầu thì lời ngon tiếng ngọt, sau lưng thì luôn đồng dạng chạy đi tán tỉnh đóa hoa khác, nhượng ngươi nổi máu sư tử Hà Đông dùng mọi thủ đoạn kéo hắn về nhà, nhưng như thế vẫn chưa xong, ngươi vẫn luôn phải thấp thỏm lo lắng nam nhân thường không chung tình, ít khi chịu vì ngươi mà buông tha những bụi hương hoa khác.
Tuy vậy cũng có kẻ chung tình, ngươi chỉ phải ngày đêm cầu nguyện để chính mình gặp gỡ những người đó, chuyện đó cũng tùy thuộc vào vận số hên xui của ngươi.
Nhưng thôi, nói trở lại chuyện chính.
Phàm là nam nhân, trong tiềm thức đều hi vọng tìm được một nữ tử ôn nhu khéo hiểu lòng người hướng hắn rộng mở đại môn, không nói đến chuyện trong lúc hắn đang theo đuổi ngươi hay nói thích ngươi ở tính tùy hứng, thích tính trẻ con của ngươi, thích ngươi đanh đá, thích ngươi ngỗ ngược...
Bọn họ nói như thế, ngươi cũng không nên ngốc nghếch tin %, nam nhân khi đang mù quáng trong tình yêu, thường hay nói dối.
Nhớ lấy, mến nhau dễ dàng, nhưng chung sống khó. Kích tình nên sản sinh tình yêu, nhưng muốn duy trì tình yêu, nhất định phải là nhu tình, như vậy, mới được chung tình.
Kết hợp "Nhu" cùng "Kiều", "Hờn" mới có thể cùng đối phương chung sống trường kỳ. "Kiều" là nuông chiều, "Hờn" là điều hòa, về phần "Nhu", đó là lắng nghe.
Nhu tình tựa thủy, ruột mềm trăm chuyển, nhu có thể khắc cương... Dù sao, thử nghĩ hắn trở về sau một ngày mỏi mệt, lại còn muốn hắn tốn tâm tư tìm hiểu tính tình ngươi hoặc nghĩ cách tạo niềm vui cho ngươi, lúc đầu có thể hắn cảm thấy mới mẻ, thú vị, nhưng sau một thời gian, hắn sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho dù miễn cưỡng tiếp tục, trong lòng hắn cũng không khỏi phát sinh bất mãn.
Ai nói hồ ly tinh không quyến rũ, dễ thương? Ngươi có thể khiến nhân xoay như chong chóng, làm theo mọi yêu cầu của ngươi, người biết lắng nghe, giải tỏa nỗi niềm của đối phương, ngươi biết cách trở thành một tâm nhân tri kỷ trong lúc đối phương phiền não, ưu sầu, biết chịu đựng khi đối phương tâm tình bực bội, uất ức, càu nhàu, tất cả những điều đó sẽ nhượng hắn lưu luyến ngươi không rời.
Chú ý: Cho dù có được đối phương ôn nhu săn sóc ra sao đi nữa cũng chớ quên thân phận của ngươi là hồ ly tinh, không nên dễ dàng bị lạc chính mình. Hồ ly tinh thiên tính ích kỷ, giả dối, thiện biến thiện nguy, vĩnh viễn nhớ rõ mục tiêu của ngươi là làm cho đối phương vì chính mình nhảy núi đao, xuống chảo dầu.
Nói đến "Khóc", cái này là vũ khí tối thượng sát thương mà nữ nhân dùng để đối phó với nam nhân.
"Khóc" kết hợp với "Hờn" là vũ khí hạng trung bình của hồ ly tinh, tính công kích và lực sát thương đều đứng ở thứ hạng cao trong bảng xếp hạng.
Đầu tiên phải chú ý, không thể lạm dụng. Cùng với "Kiều", đều là trong trường hợp vạn bất đắc dĩ hoặc giả trong trường hợp trọng đại mới sử dụng. "Khóc" chẳng hề là linh đan diệu dược, lần đầu tiên đối phương sẽ đau lòng thương tiếc, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...Lệ của nữ nhân là trân châu, nhưng nếu trân châu quá tràn trề, sẽ trở thành những hạt thủy tinh tầm thường vô giá trị.
Tiếp theo: Tư thái.
Vô luận ra sao, tuyệt đối không thể rối bù gào khóc như bị bệnh tâm thần! Chẳng lẽ ngươi định dùng cái mặt nước mắt nước mũi tèm nhem đó bay tới dụ dỗ hắn?
Ngươi có thể không tiếng động rơi lệ, có thể nhỏ giọng nghẹn ngào, có thể điềm đạm đáng yêu thút tha thút thít, có thể ủy khuất thương tâm rơi lệ... Bất luận trường hợp nào, tình cảnh gì, thế nào cảm động nam nhân, thế nào rơi lệ. Vẫn là một câu, phương pháp tùy ý tuyển, thủ đoạn tùy ý đổi, kết quả mới là tối trọng yếu.
Tô Tô nghĩ đến bạc tóc, cố dặn lòng "Bình tĩnh, phải bình tĩnh", vùi đầu run tay tiếp tục đếm lông...
Đúng, ngươi không có xem sai, quả thật là đếm lông.
Ngọc tỳ bà giảng," 'Nhu' trong khi huấn luyện mấu chốt chính là nếu có thể bảo trì bình thản, có siêu phàm nhẫn nại, tại bất cứ tình huống gì đều có thể nhẫn nhịn không bùng nổ, như cũ bảo trì lời nói, thần thái ôn nhu."
Vì thế Tô Tô nhận mệnh đếm lông cho một con thỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, đây là nhiệm vụ Mị Hỉ phân phối cho nàng.
Theo lời hắn nói thì, cố gắng, cần cù, chịu khó, không ngại phiền toái phức tạp có hiệu quả rất tốt để tu thân dưỡng tính. Dứt lời, mỉm cười đưa cho nàng một con thỏ, bảo nàng đếm xem trên người nó có bao nhiêu lông? = =
Tô Tô hít sâu một hơi mỉm cười, tiếp nhận, hừ, cố tình chơi ta sao, dưỡng cái gì tính, lão nương còn chưa có xuất gia a!
"Đại nương! Thái độ ngươi có điểm hằn học a." Con thỏ hoạt bát nói.
Tô Tô sửng sốt. Cứng ngắc cúi đầu đối diện với cặp mắt đỏ rực của con thỏ.
"Đừng tưởng rằng nhìn ta như vậy, ta liền lùi bước." Con thỏ kiên trinh bất khuất giảng giải, "Còn nữa, thân là giống cái, ngươi như vậy sờ lỗ tai một giống đực là quá thất lễ, phải ôn nhu đem ta ôm vào trong ngực, đó mới là cách làm chính xác."
"À... Thật có lỗi." Tô Tô cứng ngắc đem con thỏ ôm vào trong ngực, trong lòng không ngừng nói với chính mình, nơi này là động yêu, cho nên chuyện một con thỏ có thể nói chuyện, cũng là chuyện bình thường, rất rất bình thường, bình thường, phi thường bình thường.
"Cám ơn." con thỏ tao nhã đặt móng vuốt lên cổ tay Tô Tô, nói, "Bây giờ ta có chút đói, đào cho ta một cây củ cải."
"Được..."
Cây củ cải tới tay, con thỏ vừa gặm vừa nói. "Tính ngươi cũng không tệ."
"...Cám ơn."
Nó thật lòng khích lệ, "Cá tính ôn tồn như vậy, phi thường thích hợp làm con
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện
hỏ."
"... Cám ơn."
"Đợi lát nữa đếm lông xong hãy giúp ta một lần nữa chải chuốt cho đẹp đẽ, mỗi ngày cứ cách một canh giờ ta đều chải chuốt bảo dưỡng da lông, chỉ tại đã có hẹn với hai vị này tới đây giúp ngươi cho nên ngươi phải biết điều một chút với ta."
"Ta sẽ làm cho ngươi trở thành một con thỏ tuấn mỹ nhất…"
"Cám ơn, ngươi cũng là một con hồ ly rất dễ thương."
"... Đừng khách sáo."
Ngoại trừ Mị Hỉ thường làm khó dễ, Ngọc tỳ bà áp bức, tổng thể mà nói, kiếp sống tu luyện của Tô Tô cũng không chịu quá nhiều nỗi khổ da thịt.
Bất quá đối với nàng mà nói, tinh thần của nàng bị chà đạp hơn nỗi đau thân thể mấy chục lần. Trình độ Thương ngữ của nàng đã tiến bộ rất nhiều dưới sự giáo huấn như nhồi cho vịt ăn của hai người kia, chí ít cũng thường xuyên không phải dựa vào đoán mò mới hiểu. Tô Tô chỉ có thể thầm cảm khái trong lòng, nếu năm đó nàng đạt được hiệu suất như vậy khi thi vào trường cao đẳng, tiến thẳng vào trường Thanh Hoa Bắc Đại cũng không là vấn đề. =.=
Mắt thấy thời gian xuất sư chỉ còn thừa lại một tháng, Trụ vương nhưng thật ra uy phong, kéo dài thời gian không trực tiếp đánh tới nội thành Tô thị. Để ngày xuất sư có thể thuận lợi câu dẫn Trụ vương, Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ đã sớm nghĩ mang nàng đi nghiên cứu địa hình.
"Khi không ta tự dưng xuất hiện, không phải trở thành người khả nghi?"
"Yên tâm, ta và Mị Hỉ sẽ tạo ra một thân phận cho ngươi." Ngọc tỳ bà suy nghĩ một chút, "Chi bằng, người làm nữ nhi của tộc trưởng Tô thị đi, được chứ? Ta nhớ được hắn cũng có một nữ nhi, đến lúc đó Tô thị chiến bại, tết sẽ hiến nữ nhi cho Đế Tân, ngươi liền thay thế nàng theo Đế Tân hồi Triều Ca."
"Ta thay thế nàng, vậy còn nàng..."
Mị Hỉ nói, "Ngày mai ngươi theo chúng ta đi Tô Hộ thăm dò địa hình, sau một tháng ngươi phải tìm cơ hội gặp gỡ Trụ vương, phải nhượng hắn đem ngươi đến Triều Ca."
Tô Tô không thể chối từ,"Được."
Ngọc tỳ bà đứng dậy, "Ngươi cũng biết rõ thời gian của chúng ta cấp bách, tối nay Tô Tô ngươi không cần hồi phòng, ở lại đây thâu đêm luyện tập đi. Hiện tại pháp lực ngươi mất hết, dù cho là phàm nhân cũng có thể dễ dàng đả thương ngươi, cho nên ngươi phải cố gắng thêm, dù sao những kỹ năng đó tương lai sẽ giúp cho ngươi giữ mệnh."
"Vâng, ta biết rõ."
"Quyết định như vậy đi, ban đêm ngươi đừng lên mặt đất chạy lung tung, bằng không bị các tiểu yêu khác thái bổ thì đừng oán ta không có nhắc nhở ngươi."
Tô Tô cẩn thận dè dặt hỏi, "Thái bổ?"
Mị Hỉ nhếch miệng phô ra hàm răng nanh sáng lấp lánh, "Chính là đem ngươi luyện thành thuốc bổ, ăn luôn."
Tô Tô: "…"
Đêm khuya ở lăng mộ so với ban ngày cũng không có quá nhiều bất đồng, Tô Tô một mình một người luyện tập một canh giờ, cảm thấy vô vị, dựa người ngồi xuống cạnh một lăng mộ, cuộn người nhắm mắt muốn ngủ một hồi...
"Này!" Thiếu niên thô bạo đẩy đẩy vai nàng.
Tô Tô cực độ khó chịu, rồi lại không có năng lực phản kháng, giờ phút này bị cơn buồn ngủ áp đảo, nàng chỉ có thể buồn bực đem mặt càng chôn ở giữa hai cánh tay, lẩm bẩm, "Có chuyện gì mau nói."
Mị Hỉ nhếch môi, không lên tiếng.
Hắn cũng không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ muốn chạy về xem nàng, nhưng thấy nàng, lại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ phải buồn bực đứng yên tại chỗ một hồi, rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tô Tô mịt mờ mờ mịt cảm giác được hắn, nhưng vẫn mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
Mị Hỉ ở một bên nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói, "Tô Tô, có phải ngươi không nguyện ý dụ hoặc Trụ vương."
Nàng cau mày, "Ta cũng đã sớm nói không nguyện ý, cứ cho là ta thành công dụ dỗ Trụ vương hoàn thành nhiệm vụ diệt thế, đến lúc đó Nữ Oa lại như thế nào hết lòng tuân thủ lời hứa, chúng ta sẽ bị xử tử..."
Mị Hỉ cau mày: "Lời nói này không được tái nói ra, nếu bị người khác nghe được dèm tấu lên Nữ Oa, ngươi đó là xúc phạm..."
"Sợ cái gì? Biết rõ trước mắt là tử lộ lại phải tiếp tục bước tới. "Tô Tô mặt chôn tại hai cánh tay mơ hồ không rõ lẩm bẩm, "...Thực nghĩ muốn ly khai nơi này..."
Mị Hỉ cúi đầu nhìn nàng.
Tô Tô không nói gì nữa, nàng rụt rụt bờ vai càng thêm thu nhỏ chính mình, suy nghĩ chậm rải bị buồn ngủ chiếm đoạt...
Mị Hỉ trong lòng lo lắng vô cùng, hắn nhíu lại mi nghiêng đầu liếc Tô Tô một cái. Thật lâu sau, không tự giác duỗi tay ra... Day day, chạm nhẹ một chút lỗ tai Tô Tô...
Chỉ một chút, lại giống như bị hỏa thiêu rụt lui trở về.
Mị Hỉ kinh ngạc nhìn tay mình lom lom, lập tức oán hận đứng dậy, nắm chặt quyền, phẩy tay áo rời đi.