.
Đến ngày tổ chức hôn lễ, Hà Vân Khai theo trình tự điền vào giấy đăng ký khách mời, mang theo thiệp mời và một hộp kẹo cưới, ngồi cùng một bàn với Chu Trách.
Cô mặc một bộ váy trắng, nắm tay ba bước về phía chàng trai trong tấm ảnh năm đó, trên màn hình lớn đang phát một đoạn video ngắn.
Là vào lễ Giáng sinh năm đó, chàng trai ôm bó hồng lớn tỏ tình với cô: “Lương Nguyệt Minh! Anh thích em!”
Trong video, cô nhận lấy bó hoa giữa những tiếng reo hò, trên lễ cưới, cô ôm lấy chàng trai giữa câu “Anh yêu em” của người ấy.
Hà Vân Khai lặng lẽ chứng kiến hết thảy, cho đến khi cô khoác tay chồng mình tiến về bàn tiệc dưới sân khấu, cầm ly rượu lên rồi uống cạn.
Có lẽ cô đã thấy, đứng ở xa mỉm cười.
Anh đứng dậy rời khỏi tiệc rượu, Chu Trách đuổi theo ra ngoài, “Tao đưa mày về khách sạn.”
“Không cần, tao muốn đi dạo một mình.”
Hà Vân Khai đi theo con đường trải dài cây ngô đồng, giọng hát từ một tiệm cắt tóc bên đường truyền ra.
“Em mời tôi đến, tôi thực sự tham dự, thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em.”
Anh đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao.
Không biết hôm ấy ánh mặt trời có rực rỡ như nay không, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh.
Giọng hát kia vẫn còn tiếp tục.
“Thiệp cưới của em là thiệp mời của tôi, em mời tôi nâng ly, tôi chỉ có thể đáp lại sự suy sụp của mình.”
Hà Vân Khai thích Lương Nguyệt Minh đã mười năm, ngoài anh ra, không ai tin cả.
Chờ đến mây tan thấy trăng sáng.
Mặt trăng của anh, mãi mãi không đáp xuống.
– Hoàn toàn văn –