Lúc buổi tối về nhà ăn cơm, cha Hứa nói cho Hứa Tư Tuệ một việc.
“Tuệ Tuệ à, đơn vị của cha cấp cho mấy căn nhà, ở bên gia viên Minh Đạt. Vốn là không định dọn đến đó, nhưng lại căn nhắc đến việc ở khu đó cách trường học của con gần hơn chút, con đi học cũng an toàn, ngày mai cha sẽ dọn qua đó.”
Mẹ Hứa gắp một miếng măng tre đặt vào trong chén cho Tuệ Tuệ: “Ngày mai tan học mẹ đến cổng trường đón con, đưa con đến tìm hiểu hoàn cảnh bên kia một chút.”
“Vâng.” Hứa Tư Tuệ đồng ý.
——
Sau khi làm xong bài tập, Hứa Tư Tuệ bắt đầu sắp xếp lại đồ vật của chính mình.
Bọn họ từng chuyển nhà rất nhiều lần, bởi vì nguyên nhân công việc của cha cô.
Ngôi nhà ở bây giờ cũng chỉ mới ở hai năm mà thôi. Đây là cha Hứa cố ý mua cho cô.
Cho nên đồ đạc cũng không tính nhiều, hai vali đã không còn thừa.
Đặt hết sách trên kệ xuống sàn nhà, Hứa Tư Tuệ nắm lấy cạnh bàn thở phì phò.
Thật sự rất nặng.
Ánh mắt không ngắm nhìn mà quét bàn học của mình, muốn nhìn xem còn có đồ vật gì hay không.
Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, ngừng ở trên nút chai ở phía sau.
Nơi đó có một quyển sách
Tất cả bên trong đều là về đồ vật của anh.
Hứa Tư Tuệ dừng trong chốc lát, vẫn rút vở từ kẽ hở ra, bỏ vào vali.
——
Khi tan học ngày hôm sau, mẹ Hứa quả nhiên đứng chờ cô ở cổng trường.
Nhìn thấy cô ra đến nơi thì vội phất phất tay.
Hứa Tư Tuệ đẩy xe chạy chậm đi qua.
Cặp sách vốn không nhẹ lắc qua lắc lại theo động tác của cô. Vô cùng buồn cười.
Cố Mộ Niên vừa lúc ở cạnh bồn hoa cách chỗ cô không xa nói chuyện với người khác.
Nhìn cô giống như một con chim cánh cụt nhỏ chạy như bay về phía một người phụ nữ, nhịn không được mà cười khẽ.
Cô gái nhỏ này.
Phương Diệc Chu bên cạnh nhìn thấy nụ cười nhu hoà của anh không khỏi ngẩn ra, sau đó nhìn theo tầm mắt của Cố Mộ Niên.
Nhìn thấy cũng chỉ là bóng dáng lưu lại của một đôi mẹ con.
“Anh nhìn gì thế?” Cậu ấy không hiểu.
Cố Mộ Niên thu hồi tầm mắt quét mắt nhìn cậu ấy một cái: “Nhìn chú đấy.”
Phương Diệc Chu càng không hiểu.
Năm phút sau.
Lâm Khanh Trạch thở hồng hộc chạy ra từ vườn trường, vừa chạy vừa ồn ào: “Mẹ nó lão tử thật sự không chịu nổi, Giang Dịch Hàm em ấy có việc gì hay không?”
Phương Diệc Chu đương nhiên sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội trêu chọc nào: “Hiếm có một cô gái khăng khăng một mực với cậu, cậu còn ở đây oán giận cái rắm ấy.”
Nói đến chỗ này, Lâm Khanh Trạch nghĩ đến lời nói vừa rồi của người kia.
“Lâm Khanh Trạch! Không phải anh nói anh thích em ba năm sao?!”
Nghĩ vậy, khoé miệng không nhịn được mà co rút.
Anh ấy thật sự là chưa từng nói như vậy.
Là vị anh trai bên cạnh này nói.
Nhưng mà cố tình anh ấy còn không thể oán giận điều gì.
Mẹ nó, ngày đó anh ấy không nên lắm lời.
Ba người cùng nhau về tiểu khu.
Gia viên Minh Đạt cách Tam Trung không xa, học sinh của khu này đều về nhà cùng nhau.
Cô Mộ Niên và hai người bọn họ không ở cùng một khu, vì thế sau khi ba người vào tiểu khu thì mỗi người về một nơi.
Khi đến dưới tầng nhà mình, anh cũng không vội vã đi lên.
Đi đến chỗ ghế dài, dựa lưng vào ghế châm điếu thuốc.
Nhìn một cột đèn đường trên đỉnh đầu, sáng loá mắt. Gió đêm hè khô nóng vô cùng, không biết có con gì bay tới bay lui trên ánh sáng chói lọi.
Bất tri bất giác, lại nhớ đến “chim cánh cụt nhỏ” sau khi tan học đưa lưng về phía anh.
Bóng dáng của cô bị không trung bao phủ toàn bộ. Lúc chạng vạng, ráng đỏ tụ lại bên nhau từng mảng một cách đó không xa, nhuộm năm màu trên không trung. Cũng vẽ viền vàng xung quanh vóc dáng nhỏ gầy của cô gái nhỏ.
Nghĩ nghĩ, lại vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái nhỏ thật sự.
Cố Mộ Niên cảm thấy thời gian nhìn đèn quá lâu, nên hoa mắt.
Không đợi dụi mắt, Hứa Tư Tuệ đã đi đến.
Giống như anh, cô gái nhỏ cũng là đầy mặt không thể tưởng tượng.
Cứu mạng?!
Làm sao lại gặp anh ở chỗ này?
Đứng cách Cố Mộ Niên ba bước xa, cô không xác định gọi một tiếng: “Đàn anh Cố?”
Cố Mộ Niên đang ngồi, bởi vậy còn phải giương mắt nhìn cô.
Ba giây sau, dập tắt điếu thuốc trong tay, “ừm” một tiếng.
Lại không nói gì khác.
“Nhà anh ở chỗ này sao?” Hứa Tư Tuệ hoà hoãn không khí.
Cô hiện tại vẫn còn đang trong tâm tình kỳ quái nửa kinh ngạc nửa kích động không thể hình dung.
“Ừm.” Nói xong anh đứng lên: “Em vừa mới dọn lại đây à?”
Trước kia chưa từng nhìn thấy cô bé này.
“Đúng vậy, hôm nay em chuyển đến đây.”
Cố Mộ Niên gật gật đầu, vừa định nói gì. Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của mẹ Hứa: “Tuệ Tuệ, lấy xong đồ thì nhanh chóng đi lên nhé.”
Anh nhìn Hứa Tư Tuệ trả lời “vâng”, sau đó nhanh chóng nói “tạm biệt đàn anh” với anh. Rồi cô như chạy trốn mà chạy vào thang máy.
Lúc này Cố Mộ Niên có chút trì độn, chờ bóng dáng cô bé biến mất mới hậu tri hậu giác mà nâng tay lên.
Sau đó cầm lấy cặp sách trên ghế dài, ném mấy điếu thuốc ở trong tay vào thùng rác cũng lên tầng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Tư Tuệ: Em ngốc.
Cố Mộ Niên: Anh ngốc hơn.