Người muốn gặp không gặp được, ngày tháng vẫn cứ trôi qua như vậy.
Bắt đầu từ khai giảng năm lớp , Hứa Tư Tuệ vẫn luôn đeo kính, tiểu thuyết truyện tranh ngày thường hay xem cô đều nhét vào trong ngăn tủ. Mỗi ngày không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Tô Chỉ Dao cũng rõ ràng thu liễm đi nhiều, có đôi khi đi học nghe giảng còn nghiêm túc hơn Hứa Tư Tuệ.
Mọi người đều đang ra sức đi về phía mục tiêu của chính mình.
Lần nữa Cố Mộ Niên trở về là nghỉ đông.
Ngày Tết, Hứa Tư Tuệ mặc một chiếc áo lông vũ dài trắng ở dưới tầng của khu nhà chờ Cố Mộ Niên, gió lạnh mùa đông của thành phố phương Nam không lạnh thấu xương như phương Bắc, nó là cái cảm giác lạnh miên man lan vào trong xương cốt, lan ra vui vẻ nên sinh đau.
Trong tay Cố Mộ Niên xách theo cái hộp nhỏ đi xuống.
Hai người gọi taxi đến MacDonald.
Trong tay Hứa Tư Tuệ cầm ly cà phê nóng thổi cẩn thận, thường thường nhấc mắt nhìn Cố Mộ Niên vài lần.
Con người thật là kỳ quái, lúc không được gặp hận không thể bay đến gặp anh nói chuyện, chờ đến khi gặp được thật lại thành người câm.
Đây là lần đầu tiên hai sau khi gặp mặt nói thật lâu thật lâu, lâu đến mức bây giờ không còn gì để nói.
Hứa Tư Tuệ trong tối ngoài sáng vẫn nhận được tin tức: Anh không có bạn gái.
Cố Mộ Niên đưa điện thoại và cái hộp qua: “Quà tặng năm mới.”
Hứa Tư Tuệ ngẩng đầu, đè nặng thanh âm hỏi: “Cho em ư?”
Cố Mộ Niên cười: “Ừm, hiện tại em có thể mở ra ngay.”
Là một quả cầu thủy tinh, bên trong có một con mèo cam.
Màu sắc bên trong loé sáng theo động tác lắc lắc của Hứa Tư Tuệ, thật xinh đẹp.
“Cảm ơn đàn anh!”
Nói xong hai người đều yên lặng.
Đàn anh.
Hứa Tư Tuệ tự mắng mình một trận.
Cố Mộ Niên ngồi thẳng người, kéo ghế dựa về phía trước, nhìn Hứa Tư Tuệ: “Để lại về sau gọi là được.”
Hứa Tư Tuệ nhìn ý cười không ngăn được trong mắt người này làm trong mắt cô lên men.
Làm sao không sợ hãi, sợ xếp hạng của chính mình tụt xuống, sợ mình không thi được vào Đại học Nam Kinh, sợ mình không gặp được người mình muốn gặp.
Cô không dám hứa hẹn điều gì.
Nhưng mà cô cũng thật sự tận lực.
“Cố Mộ Niên.” Hứa Tư Tuệ nhìn lại: “Nói thật, em thật sự rất muốn đến Đại học Nam Kinh.”
Ngữ khí là sự nghiêm túc chưa bao giờ có.
“Xếp hạng hiện tại của em tiến bộ rất nhiều, mỗi ngày đều nghiêm túc nghe giảng bài, buổi tối cũng sẽ làm đề, em sẽ nỗ lực, anh đợi em.”
Hứa Tư Tuệ cảm thấy mình có chút ở phía trên, lời nói gì cũng có thể nói ra kiểu như vậy.
Cà phê này chắc là có cồn.
Ừm.
Cố Mộ Niên lẳng lặng nghe, đến cuối cùng phát hiện trong âm thanh của Hứa Tư Tuệ mơ hồ có chút nghẹn ngào, mới phát ra tiếng.
“Anh chấp nhận yêu xa.”
Hứa Tư Tuệ sửng sốt.
Cố Mộ Niên tiếp tục nói: “Không phải anh đã nói rồi à, không cần có áp lực quá lớn, ai nói nhất định phải đến cùng một trường Đại Học mới có thể nói.”
“Tiếp tục kiên trì, còn có một học kỳ, không phải em nói em thích Đại học Công thương Chiết Giang sao, anh nhìn điểm của em, chắc là vấn đề không lớn.”
“Tuệ Tuệ, em không cần vì anh mà thay đổi bất cứ quyết định gì của mình.”
Hứa Tư Tuệ từ chối theo bản năng: “Em không phải đặc biệt thích Đại học Công thương Chiết Giang.”
“Em cũng sẽ không bởi vì ai mà thay đổi quyết định của mình, em nghĩ là bởi vì… Em thích anh, chỉ muốn đến trường anh.”
Hứa Tư Tuệ cảm giác trong lòng mình có một người nhỏ đang nhảy loạn khoe khoang.
“Ừm, anh cũng thích em.” Cô nghe thấy anh nói.
“Em biết.” Một khắc anh cho em lá bạch quả kia, em đã biết.
Nhưng mà chính tai nghe thấy người mình thích nói cũng thích mình, loại cảm giác này vẫn là.
Rất sung sướng.
Qua đêm giao thừa, Hứa Tư Tuệ gửi đếm ngược cho Cố Mộ Niên trên Weibo.
“Ba. ”
“Hai.”
“Một.”
“Đàn anh, năm mới vui vẻ nhé!”
“Không cần trả lời, em đi làm đề [pháo hoa].”
Đang ở dưới lầu, Cố Mộ Liên cầm điện thoại gõ hàng chữ tiếp theo, im lặng nửa ngày lại đều xoá hết.
Cuối cùng trả lời một câu: “Được.”
Hai hạt mầm giống nhau đều đang từ từ nảy mầm trong lòng hai người.
Nắng vàng vừa vặn, còn chờ nảy mầm.
Không vội, chúng ta sang năm gặp.