Nhìn thẳng vào gương mặt của Tuệ Mai, Niên Ái có thể nhận ra chút ngạc nhiên vừa thoáng qua đến từ cô nàng.
Niên Ái quét mắt khắp người Tuệ Mai, chú ý thấy trên tay Tuệ Mai có mang theo một tập tài liệu gì đó.
Tuệ Mai đúng là có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Niên Ái nhưng cũng sớm ổn áp lại tâm tình, Tuệ Mai nhẹ cười:"Niên Ái cậu cũng đang ở đây à"
Niên Ái đáp lại:"Ừm, tớ đến cùng Định Ngôn ăn tối"
Niên Ái:"Sao cậu....."
Chưa kịp nói hết câu, Định Ngôn đã từng trong phòng bếp bước ra vừa đi vừa hỏi, chất giọng có hơi to:"Ai vậy em?"
Niên Ái xoay người lại phía sau phản hồi lại anh:"Là Tuệ Mai"
Cô vừa dứt câu Định Ngôn cũng đi đến, Tuệ Mai nhìn thấy anh, trên mạng hiện rõ sự phấn khởi.
Tuệ Mai:"Định Ngôn"
Gương mặt vốn có chút nét cười khi chạm mắt với Tuệ Mai ngoài cửa thì cũng tắt hẳn.
Thay vào đó là một chút lạnh nhạt, hờ hững.
Định Ngôn:"Cậu đến đây là gì?"
Câu nói của anh như vô tình đánh ngã sự phấn khởi vừa mới hiện lên trên mặt Tuệ Mai, cô ta e dè giấu giếm lại sự hương phấn ấy.
Tuệ Mai đưa tập tài liệu trên tay ra.
Tuệ Mai:"Tớ đến đưa tài liệu thí nghiệm cho cậu"
Định Ngôn vẫn khí chất lạnh nhạt như vậy, anh đưa tay nhận lấy:"Được rồi cảm ơn cậu"
Tuệ Mai khe khẽ:"Ừm, không có gì"
Định Ngôn nhìn vào tập tài liệu kiểm tra qua lại rồi giương mắt nhìn Tuệ Mai:"Được rồi, cậu về đi"
Nói rồi Định Ngôn nhẹ kéo Niên Ái lui vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Mặc dù không biết tại sao Tuệ Mai lại xuất hiện ở đây, cũng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì nhưng nhìn vào thái độ có nhiều phần lạnh nhạt của anh thì Niên Ái cũng đoán ra được phần rằng mối quan hệ này không đơn giản.
Niên Ái đưa mắt nhìn anh:"Có chuyện gì vậy?"
Định Ngôn như lãng tránh ánh mắt của cô, anh quay hướng đi về phòng để cất tài liệu trên tay:"Không có gì đâu, em ngồi đây đợi anh, anh vào trong cất tài liệu rồi ra gọt trái cây cho em"
Khi anh nói xong thì anh cũng đã đi đến cửa phòng và bước vào trong, Niên Ái nghe lời anh cẩn thận ngồi xuống ghế.
bg-ssp-{height:px}
Trong đầu Niên Ái suy nghĩ một vài chuyện về Tuệ Mai, cô nhớ mang máng hình như sau khi tốt nghiệp cấp Tuệ Mai cùng với gia đình bay ra nước ngoài để sinh sống.
Còn nhớ rất rõ Quang Vỹ từng nói với cô gia đình Định Ngôn và gia đình Tuệ Mai sớm đã cắt đứt quan hệ vậy sao bây giờ hai người còn gặp nhau? Có thể lý giải hai người họ gặp nhau là vì vẫn xem nhau là bạn bè chẳng hạn nhưng thái độ của Định Ngôn lạnh nhạt như vậy chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì mà cô không biết à?
Trong thời gian Niên Ái suy nghĩ Định Ngôn đã tranh thủ gọt trái cây rồi mang lên cho cô.
Khi đĩa trái cây được anh đặt xuống bàn phát ra âm thanh mới cắt đứt được dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu cô.
Định Ngôn hồi phục lại dáng vẻ ôn hòa lúc cùng cô ăn cơm, nhẹ giọng hỏi:"Em đang suy nghĩ gì vậy?, ăn trái cây đi"
Niên Ái thuận tay lấy một miếng lê cho vào miệng, vị lê thanh ngọt lan ra khắp khoan miệng.
Niên Ái nuốt xuống một cái rồi trả lời:"Em đang suy nghĩ về Tuệ Mai"
Nghe đến hai chữ Tuệ Mai dường như trong lòng anh rất khó chịu, Định Ngôn cầm lấy một miếng táo cắn xong rồi nói:"Cô ta có gì mà suy nghĩ"
Chú ý thấy thái độ anh nó cứ là lạ, Niên Ái bắt đầu có sự cẩn trọng hơn trong lời nói của mình:"Khi tốt nghiệp cấp em nghe nói gia đình cậu ấy đã bay ra nước ngoài sinh sống, bây giờ xuất hiện ở đây lại còn đưa tài liệu cho anh nên em có chút ngạc nhiên"
Niên Ái cố tình dừng lại một khoảng rồi nói tiếp:"Lẫn tò mò"
Nói xong từ cuối Niên Ái trộm liếc mắt sang nhìn thái độ của anh.
Nhìn thoáng qua trên gương mặt của Định Ngôn không có bất cứ biểu cảm gì cả điều này cũng khiến cho cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Định Ngôn:"Cô ta vừa về nước khoảng nữa tháng trùng hợp là học cùng ngành với anh nên mới đến đưa tài liệu cho anh"
Niên Ái:"À"
Vốn cô định sẽ không hỏi gì nữa vì cô cảm giác được Định Ngôn hoàn toàn không vui khi nói đến Tuệ Mai nhưng thật không ngờ anh lại chủ động nói tiếp.
Định Ngôn:"Em không tò mò tại sao anh lại lạnh nhạt với cô ta à?"
Anh đã hỏi như thế rồi thì cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, Niên Ái:"Tò mò, rất tò mò"
Niên Ái:"Tại sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy?"
Định Ngôn:"Em còn nhớ có lần em hỏi anh năm đó vì sao công ty ba mẹ anh lại xảy ra chuyện không?"
Niên Ái vừa gật đầu vừa trả lời:"Nhớ"
Định Ngôn hít một hơi thật sâu như để lấy thêm chút hơi sức để nói ra điều sắp nói vậy:"Thật ra cô ta và cả gia đình cô ta chính là nguyên nhân khiến ba mẹ anh phá sản".