Bọn họ trở về nhà sau khi đã ghé qua siêu thị mua đầy đủ các thực phẩm cần thiết cho bữa tối.
Niên Ái xắn tay áo lên đi thẳng vào phong bếp rồi bày biện tất cả thực phẩm ra bàn, cô bắt đầu sơ chế.
Giống như lần trước ở nhà ba mẹ của Định Ngôn, anh cũng rất nhiều lần muốn vào phụ giúp cho cô nhưng Niên Ái điều không cho.
Vì hôm nay tan làm có hơi trễ vậy nên khi hoàn thành xong bữa tối cũng đã hơn giờ tối.
Định Ngôn tuy không nhúng tay vào phần cô nấu ăn nhưng khi dọn thức ăn lên bàn thì anh vẫn phụ một tay vào giúp cô.
Ngồi xuống ghế, Niên Ái chuyền cho anh bát cơm:"Này, cơm của anh"
Định Ngôn nhận lấy bát cơm:"Niên Ái anh hỏi em cái này nhé"
Niên Ái vừa đặt bát cơm của mình xuống bàn:"Hửm? anh muốn hỏi gì?"
Định Ngôn:"Em học nấu ăn ở đâu vậy?"
Còn tưởng là chuyện gì, ra là muốn hỏi cô về việc này.
Niên Ái đưa mắt nhìn anh mỉm cười:"Lúc trước khi học năm nhất em có đi bưng bê cho một quán lẩu"
Niên Ái:"Bà chủ quán lẩu đó đã dạy em"
Định Ngôn:"À"
Định Ngôn:"Có thể dạy em nấu ra những món ngon thế này thì chắc tay nghề của bà chủ đó không tệ ha"
Niên Ái:"Đương nhiên, quán lẩu của bà ấy là ngon nhất khu đó luôn ý"
Định Ngôn háo hức:"Vậy khi nào rảnh chúng ta cùng đến đó để anh nếm thử tay nghề của quán được không?"
Niên Ái đảo mắt sang hướng khác, cô gắp cho anh một ít thức ăn bỏ vào bát:"Cảm thấy ngon thì ăn nhiều một chút"
Niên Ái thu tay lại, mắt hiện lên nét buồn phiền:"Còn về chuyện đi ăn thì chắc không được đâu"
Niên Ái:"Bà chủ quán ấy mất rồi"
Định Ngôn kinh ngạc:"Mất rồi?"
Niên Ái:"Ừm, bị đột quỵ mất rồi"
Định Ngôn:"Tiếc quá nhỉ?"
Niên Ái rũ mắt xuống:"Đúng thật rất đáng tiếc"
Nhận thấy sắc mặt cô có phần không tốt, Định Ngôn cũng không muốn nói thêm về chuyện này.
Anh chủ động gắp trả cho cô một ít thức ăn:"Bảo anh ăn nhiều thì em cũng phải ăn nhiều vào"
Định Ngôn:"Đừng để nữa tháng sau anh gặp lại em trong bệnh viện đấy"
Câu nói đùa của anh như phá tan bầu không khí lúc này, Niên Ái thu lại tâm trạng không vui bắt đầu trở nên hoạt bát niềm nở như lúc bình thường.
Niên Ái:"Anh có thể nào đừng nhắc đến quá khứ không?"
Niên Ái:"Chuyện đã lâu thế rồi mà"
Niên Ái:"Bây giờ sức khỏe của em rất tốt đấy nhé"
Nói đến đây Niên Ái chợt nhận ra từ lúc hai người bắt đầu hẹn hò yêu đương, số lần cô phải đến bệnh viện đúng là giảm rất đáng kể.
Mà cũng đúng thôi, với sự chăm sóc tận tình của anh, Niên Ái có muốn nằm viện cũng khó.
Định Ngôn bật cười:"Tiểu cô nương em có khí phách lắm"
Niên Ái nhíu mày:"Cái gì mà Tiểu Cô Nương"bg-ssp-{height:px}
Niên Ái:"Sao anh cứ thích gọi em bằng những cái tên kì lạ vậy?"
Định Ngôn giả vờ ngơ ngác:"Có sao?"
Định Ngôn:"Anh nhớ ngoài Tiểu Ái Ái, Ái Ái, Tiểu Nha Đầu, Tiểu Cô Nương ra thì anh đâu có gọi em bằng cái gì kì lạ đâu nhỉ?"
Còn không thừa nhận là kì lạ? mấy cái anh liệt kê ra chắc là bình thường? Niên Ái dù bất mãn ngút trời nhưng lời đến miệng cũng chỉ có thể thốt lên từ:"Mặt Dày"
Không lấy đó làm xấu hổ, ngược lại anh còn tự hào hơn:"Quá khen"
Cạn lời với anh, Niên Ái không thèm nói nữa tập trung vào ăn uống.
Không hiểu sao cái bộ dạng bất mãn chán không thèm nói này của cô trong mắt Định Ngôn lại rất đáng yêu, có thể trước nay Định Ngôn rất ít thấy cô giận dỗi vậy nên đôi khi cô giận dỗi là anh như không thể kiềm chế chỉ muốn lao đến véo má cô một cái.
Niên Ái không phải là người có ngoại hình quá nổi bật nhưng cô rất biết cách ăn mặc, Niên Ái biết được điểm mạnh điểm yếu của mình nằm ở đâu thế nên cứ vậy mà vận dụng vào cách phối đồ.
Điều này vô thức khiến cho Niên Ái trở nên nổi bật rất nhiều trong mắt những người xung quanh.
Đó là trong mắt người khác còn với Định Ngôn, giữa Niên Ái hiện tại và Niên Ái năm lớp không khác biệt gì cả, vẫn là cô gái hoảng loạn tìm chỗ trốn khi vô tình chạm mắt anh ở trong lớp học, vẫn là cô gái bị sự mặt dày của anh đả kích không muốn nói chuyện.
Vẫn là cô gái mà anh dốc lòng dốc sức bảo vệ thời thiếu niên và cũng có lẽ là cả đời này.
Mắt nhìn vào Niên Ái đang ăn, lòng nghĩ ngợi đến nổi bật cười ra thành tiếng.
Niên Ái mặc dù chăm chú vào mấy đĩa thức ăn trên bàn cũng có thể nhận ra được.
Niên Ái:"Anh cười gì đấy?"
Định Ngôn vẫn còn vương vấn lại nụ cười vừa rồi:"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ đến những chuyện trước kia rồi cảm thấy buồn cười thôi"
Niên Ái:"Những chuyện trước kia?"
Định Ngôn:"Ừm, những chuyện trước kia"
Niên Ái khó hiểu:"Những chuyện trước kia là những chuyện gì?"
Định Ngôn cố tình không nói, anh hỏi sang chuyện khác:"Ăn xong chưa"
Cũng vừa đúng lúc cô buông đũa xuống cầm lấy ly nước lên uống, Niên Ái gật đầu.
Nhận được câu trả lời từ cô Định Ngôn bắt đầu đứng lên dọn dẹp, Niên Ái uống nước xong cũng phụ giúp anh một tay.
Vừa phụ Niên Ái vừa muốn hỏi chuyện lúc nảy:"Này, anh đừng đánh trống lảng đấy chứ?"
Niên Ái tò mò:"Nói em nghe đi, rốt cuộc là vì chuyện gì mà bật cười thế"
Định Ngôn mang bát đi rửa, trong lúc rửa cũng đối đáp cô vài điều:"Chẳng phải anh nói rồi sao? là nghĩ về những chuyện trước kia"
Niên Ái không cùng anh rửa bát, cô ngồi trên bàn chống tay lên càm ngẫm nghĩ:"Ai không biết anh nhớ về những chuyện trước kia, nhưng cụ thể là chuyện gì mới được chứ?"
Như thách thức, Định Ngôn nâng giọng:"En đoán thử xem"
Niên Ái bắt đầu đoán:"Gia đình à"
Không thấy phản ứng của anh, Niên Ái lại tiếp tục nói:"Nếu không là gia đình vậy là nghĩ về chuyện của em rồi"
Định Ngôn nhẹ mỉm cười, nhìn biểu cảm của anh Niên Ái chắc chắn bản thân đã đoán đúng nhưng chuyện gì về cô mà khiến cho anh nghĩ đến là bật cười nhỉ? Niên Ái bắt đầu mơ hồ về quá khứ, có phải là cô đã làm trò khùng điên gì trong mắt Định Ngôn rồi không.
Sở dĩ Niên Ái cảm thấy hứng thú với việc này vì Định Ngôn xưa nay luôn là người nghiêm túc, đây là lần đâu tiên Niên Ái nhìn thấy Định Ngôn nghĩ ngợi một chuyện gì đó rồi bất giác bật cười, nó như gợi lên sự tò mò vô hạng của cô.
Trong lúc Niên Ái đoán già đoán non thì Định Ngôn cũng đã rửa bát xong, anh mở tủ lạnh lấy một chai nước sau đó vặn nắp trúc gần hết chai nước vào cổ họng của mình.
Anh tiến đến chỗ cô, giọng điệu ấm áp lại có chút khàn khàn:"Muốn biết anh nghĩ chuyện gì không?"
Niên Ái liên tục gật đầu, Định Ngôn lại sát gần cô hơn, ghé miệng vào tai cô, thì thầm:"Anh sẽ nói em nghe, trên giường".