Nhìn thanh xuân của mình, sao lại chán?, đúng thế có ai mà chán ghét cái con người mà bản thân đã dùng bao nhiêu tâm trí của tuổi xuân để đánh đổi cơ chứ.
Đừng nói là hỏi một lần, dù có hỏi đi hỏi lại một trăm một nghìn lần cô cũng sẽ chắc chắn nói ra hai từ Không Chán.
Như mất hết sự nhẫn nhịn trong lòng, Định Ngôn chống người ngồi dậy.
Nói là ngồi dậy nhưng nữa thân vẫn gắn xuống giường, chỉ có nữa thân trên là cách giường chống tay, đôi mắt đen láy sâu thẳm đã mở ra, tròng mắt đỏ lên vì vừa tỉnh ngủ.
Giọng vẫn khàn, Định Ngôn:"Nếu anh là thanh xuân vậy thì em sẽ là niên thiếu"
Định Ngôn:"Của nhau"
Dứt câu, anh tiến đến chiếm lấy môi cô.
Đôi môi khô được anh ấp ủ trở nên mọng nước, cơn mộng mị từ đó cũng được anh khiêu khích.
Có lẽ vì màn đêm buông xuống khiến cho con người dần trở nên khó kiểm soát hơn những tham vọng sâu thẳm trong con người bình thường của họ.
Bọn họ cứ thế tan vào nhau, tạo nên cái thứ tình yêu cháy bỏng đầy ướt át nhưng lại khiến cho đôi nam nữ cảm thấy hạnh phúc cô cùng.
Không phủ nhận một điều rằng cả hai đã từng có ý định buông bỏ nhau, nghĩ rằng đối phương sẽ có thể tìm được một người mới thích hợp hơn mình nhưng rồi cái thứ được gọi là duyên phận đã cho họ thêm một lần rồi lại một lần đến với nhau.
Con người mà, đâu ai sẽ biết trước được điều gì vậy nên hãy cứ tiếp tục bước đi, dù lựa chọn có là gì đi chăng nữa, chỉ cần bản thân hài lòng và cảm thấy không hối hận thì chắc chắn đó là một lựa chọn đúng đắn.
Sáng Hôm Sau
Những ánh nắng đầu tiên của mặt trời vào ngày mới lúc nào cũng dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều so với các buổi còn lại trong ngày.
Niên Ái từ từ tìm lại được thần thức, mắt cô hé mở ra nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường cũng đã gần giờ.
Niên Ái ngồi dậy vươn vai một cái, dưới eo truyền đến một âm thanh rất giòn tai làm cho cô thay đổi biểu cảm.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết đêm qua cô đã chọc trúng chỗ nào của anh mà anh lại hành cô đến gần sáng khiến cho Niên Ái hiện tại vẫn cảm thấy cơ thể như muốn rã ra vậy.
Miễn cưỡng bước xuống giường, vừa mở cửa phòng đã thấy bóng dáng của anh trong nhà bếp.
Niên Ái không chào hỏi mà trực tiếp vào nhà vệ sinh.
Nhìn vào gương, những vết tím đỏ hiện lên từ cổ xuống dưới khiến cho Niên Ái rất đau đầu.
Mấy lần trước rõ ràng còn cho cô mặt mũi nhưng lần này lại muốn cô đạp đổ mặt mũi à?, càng nhìn càng bất mãn Niên Ái cố gắng hết sức dùng kem che khuyết điểm để che đi các dấu vết đó.
Vì tay nghề makeup của Niên Ái rất yếu nên dặm một lúc cô bắt đầu chán nản, cô hùng hồn mở tung cánh cửa nhà vệ sinh đi ra thẳng phòng bếp.
Trên người chỉ mặt một cái đầm hai dây màu trắng, mặt hiện lên nét u ám buồn bực rõ thấy, Định Ngôn đang dọn thức ăn sáng ra bàn thì cô đi đến.
Niên Ái hét to tên anh:"TRẦN ĐỊNH NGÔN"
Niên Ái cố nhướng cổ lên cho anh thấy mấy cái thành quả đáng tự hào của anh mà cô xem như thảm họa:"Anh nhìn xem, mấy cái vết tích của anh ấy"
Niên Ái:"Đáng tự hào không?"
Định Ngôn mỉm cười:"Tự hào, rất tự hào"
Niên Ái bất mãn:"Anh còn da......"
Chưa kịp nói hết câu, anh đặt lên môi cô một nụ hôm rồi dứt ra:"Chào buổi sáng"
Lại là cái kiểu gì nữa đây? bá đạo tổng tài à? Niên Ái như không quen với cái kiểu con người này của anh.
Cô lùi lại mấy bước, một tay đưa lên môi mình giữ chặt, tay còn lại chìa về phía Định Ngôn.
Niên Ái lấp bấp:"Anh...anh...anh...anh...."bg-ssp-{height:px}
Niên Ái:"Anh học cái kiểu này ở đây thế?"
Định Ngôn điềm nhiên đáp lại:"Tiểu thuyết"
Tiểu thuyết? cô viết mấy cái bá đạo này khi nào chứ? Niên Ái phản bác:"Em có viết mấy cái này sao?"
Định Ngôn:"Ai bảo là em viết, anh đọc cái khác"
Cạn ngôn với hàng ngàn cách đối phó của anh, Niên Ái bó tay chịu trận trở vào phòng tắm giải quyết cái hậu quả ở trên người cô.
Sau khi đã thành công khiến cho mấy cái vết trên người tàn hình, Niên Ái cẩn thận lựa chọn thêm một bộ đồ rất kín đáo rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Đến nhà bếp, cô kéo ghế ngồi xuống lấy phần thức ăn của mình.
Định Ngôn không nói gì, nhìn bộ đồ cô lựa chọn cùng với sự biến mất của những dấu vết kia đã đủ thấy cô rất kĩ lưỡng rồi.
Định Ngôn uống một ngụm nước:"Có muốn đến viện nghiên cứu xem một chút không?"
Đột nhiên anh lại ngỏ ý mời cô thì Niên Ái cũng không muốn từ chối, đối với mấy chuyện nghiên cứu cũng rất thú vị.
Niên Ái gật đầu:"Ừm"
Dùng xong bữa sáng, Định Ngôn dẫn cô đến phòng nghiên cứu như lời đã hứa.
Niên Ái nhìn xung quanh, tuy nói là viện nghiên cứu y dược nhưng rất khác so với sự tưởng tượng của cô.
Nơi đây có bầu không khí trong lành chứ không phải là cái sự lẫn lộn của nhiều mùi thuốc men trộn lại.
Đến phòng nghiên cứu riêng dành cho nhóm Định Ngôn, anh nắm lấy tay nắm cửa ấn xuống mở ra.
Các đồng nghiệp của anh dường như đã tới rất đầy đủ, chú ý thấy dường như cái người tên Bùi Lãnh kia cũng đã ở đây từ trước.
Định Ngôn nắm tay cô bước vào trong, mọi người dùng đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn hai người họ.
Một số lại giống như Bùi Lãnh hôm qua, phấn khích đến không chịu được mà đặt ra mấy câu hỏi.
Một người trong số họ ngước mắt về phía cô, khuôn giọng nghe qua rất vui vẻ, đôi khi còn nhầm tưởng là đang chọc ghẹo:"Định Ngôn, ai thế?"
Như được mở đường, mấy người kia cũng hùa theo.
"Đúng thế, là ai đấy? team chúng ta đâu có con gái"
"Lại là chuyện gì đây? Định Ngôn cậu muốn làm gì đó?"
"Nhìn xinh thế này chắc không phải là người kiểm định nào đó chứ?"
"Sao tôi cứ thấy cô ấy quen quen ấy nhỉ?, như đã gặp ở đâu rồi thì phải?"
Bùi Lãnh đi đến chỗ hay người họ:"Chuyện này thì tôi biết này"
Cậu ta chìa tay về phía Niên Ái:"Cô gái này tên là Niên Ái"
Bùi Lãnh:"Và cũng là bạn gái của Định Ngôn"
Đám người họ lại bắt đầu xôn xao.
"Bạn gái á?"
"Không phải nói bạn gái cậu ấy ở Hà Xuyến sao?"
"Các cậu quan tâm bạn gái người ta ở đâu làm gì?, quan trọng là Định Ngôn đích thân dẫn bạn gái đến đó"
"Cậu nói tớ mới để ý đấy, hiếm thấy à nha"
Nghe những lời bàn tán cộng thêm những biểu cảm ngỡ ngàng đến ngạc nhiên từ những bạn học của Định Ngôn dường như anh rất ít khi đưa bạn đến nơi học tập làm việc và đặc biệt là nữ thì lại càng không.
Niên Ái bước lên một bước, tự động chào hỏi:"Chào mọi người, em là Niên Ái"
Niên Ái nhìn anh:"Là bạn gái của Định Ngôn".