Bọn người họ chuyển sự chú ý sang Đường Tiểu Dân và chiếc điện thoại Tiểu Dân đang cầm trên tay.
Tiểu Dân lướt lướt một lúc vui mừng hò reo.
Đường Tiểu Dân:"Aaaa Niên Ái năm nay lại tiếp tục đứng nhất giành được học bổng rồi."
Hạ Tâm Liên:"Thật sao, Niên Ái cậu giỏi thật đấy"
Lương Mỹ Kiều đắc ý:"Các cậu tỏ vẻ bất ngờ gì chứ tớ không cần xem cũng biết Niên Ái nhà chúng ta sẽ đứng nhất"
Niên Ái đỏ mặt có hơi ngại ngùng:"Các cậu quá lời rồi tớ cũng không giỏi đến mức đó đâu"
Mỹ Kiều:"Cậu khiêm tốn cái gì chứ mình giỏi thì mình nhận thôi tớ mà là cậu tớ sẽ treo cái bảng trước cửa kiến túc xá chúng ta khắc chữ QUÁN QUÂN MÙA CẦN TÌM ĐỐI THỦ MÙA SAU"
Tiểu Dân vừa nói vừa chỉ vào đầu của mình:"Các cậu thấy sao chứ tớ thấy chỗ này của Mỹ Kiều đúng là càng ngày càng không được ổn"
Nói rồi Tiểu Dân đi vào phòng tắm, Tâm Liên cười sặc sụa:"Hahah Tiểu Dân cậu nói đúng lắm tớ góp một vé đưa Mỹ Kiều đi bệnh viện nhé"
Lương Mỹ Kiều:"Các cậu.....!Niên Ái bọn họ bắt nạt tớ kìa"
Niên Ái phũ phàng:"Tớ cũng thấy họ nói đúng mà"
Mỹ Kiều cạn ngôn:"Các cậu đúng...đúng là cá bè một lứa mà"
Cứ như vậy mà năm qua năm tháng qua tháng bọn họ đã ở chung từ lúc năm nhất đến năm tình cảm còn thân hơn cả chị em một nhà.
Chọc ghẹo nhau là thế nhưng lúc nào cũng tương trợ lẫn nhau năm đó nếu như không có những người bạn cùng phòng tốt thế này thì Niên Ái tuyệt vọng thêm phần tuyệt vọng rồi.
Đêm trước kì nghĩ hè một ngày bọn người Đường Tiểu Dân, Lương Mỹ Kiều, Hạ Tâm Liên điều đã chuẩn sắp xếp hành lý sẵn sàng để hôm sau có thể lên máy bay trở về quê nhà.
Niên Ái đến gần nữa khuya mới về đến kiến túc xá cô vội vội vàng vàng mở điện thoại gọi cho bà chủ nhà năm ngoái, dù biết đã khuya lắm rồi nhưng cũng không còn cách nào khá vì thời gian ban ngày cô quá bận không thể liên lạc.
Niên Ái đang tìm số thì đúng lúc đối phương cũng gọi đến cho cô.
Niên Ái:[Alo, chị Trương ạ?]
Trương Thư Thuyên:[Đúng rồi, em còn nhớ chị không?]
Niên Ái:[Nhớ chứ ạ, em vừa định gọi cho chị đây]
Niên Ái:[Em định gọi cho chị hỏi thử chị còn căn trọ nào không? vì ngày mai em nghĩ hè rồi, kiến túc xá cũng không hoạt động nữa]
Trương Thư Thuyên:[Trùng hợp chị cũng gọi em nói về chuyện này, con gái của chị dự định hè sẽ về ngoại chơi nên cả gia đình chị điều sẽ về nhà ngoại ở hết hè, chị đang lo để nhà trên đây không an tâm muốn hỏi em hè này có thuê trọ không?]
Niên Ái mừng ra mặt:[Vậy thì tốt quá nhưng giá cả thế nào vậy ạ?]
Trương Thư Thuyên:[ triệu một tháng em thấy thế nào?]
Niên Ái có chút đắn đo:[Chị cũng biết hoàn cảnh em khó khăn triệu một tháng có hơi đắt đối với em....]
Trương Thư Thuyên:[Vậy triệu một tháng, chị cũng hiểu hoàn cảnh của em khó khăn chị cũng hiểu tính tình của em bao nhiêu năm qua nên mới có giá đấy không thể giảm được nữa]
Niên Ái:[Vâng ạ, mai em sẽ tranh thủ dọn qua nhà chị sớm nhất có thể]
Trương Thư Thuyên:[Ừ, ngày mai khoảng h chị lên máy bay em qua sớm chút để chị giao chìa khóa nhà với một số đồ dùng]
Niên Ái:[Vâng ạ, em cảm ơn chị]
Trương Thư Thuyên tắt máy, Niên Ái đặt điện thoại xuống bàn mở máy tính lên gửi file thuyết trình qua cho Trịnh Đông không tới p Trịnh Đông phản hồi qua gmail.
Trịnh Đông:[Bài viết rất hay, hình ảnh đồ họa cũng rất tốt]
Niên Ái:[Cảm ơn Trịnh Tổng]
Sáng hôm sau Niên Ái dậy từ sớm để dọn đồ đạc của mình.
Lương Mỹ Kiều và Hạ Tâm Liên đã đi trước còn Đường Tiểu Dân thì có chút lề mề nên đến giờ vẫn chưa ra khỏi cửa kiến túc xá.
Đường Tiểu Dân:"Niên Ái cậu cần tớ giúp gì không?"bg-ssp-{height:px}
Niên Ái:"Không cần đâu tớ tự làm được rồi"
Đường Tiểu Dân tiến lại sát bên cô lấy từ trong ví ra triệu đưa qua cho cô:"Niên Ái cậu cầm lấy đi"
Niên Ái ngạc nhiên:"Chuyện gì vậy?".
Đường Tiểu Dân:"Tớ biết cậu rất khó khăn nên cậu nhận lấy muốn mua gì mua, muốn ăn gì ăn"
Niên Ái kiên quyết không nhận:"Tớ không có thiếu tiền như vậy đâu tiền này cậu cứ cất đi tớ không lấy đâu"
Đường Tiểu Dân vẫn không lấy về:"Cậu ở đây một mình không tốt đừng để thiếu tiền"
Hai người họ cứ đẩy qua đẩy lại, đến cuối Niên Ái dứt khoát:"Cậu còn làm thế tớ giận cậu thật đấy"
Lúc này Đường Tiểu Dân mới thôi đưa tiền cho Niên Ái:"Được, vậy tớ không ép cậu nữa"
Đường Tiểu Dân nhìn điện thoại:"Hơi trễ rồi tớ đi trước đây, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé học kì sau gặp lại"
Niên Ái:"Được, cậu cũng nhớ giữ gìn sức khỏe"
Đường Tiểu Dân kéo vali qua bậc cửa, miệng trả lời Niên Ái:"Tớ biết rồi, tạm biệt"
Niên Ái:"Tạm biệt"
Cửa đóng sầm lại, không gian rơi vào tĩnh lặng chỉ có tiếng sột soạt dọn đồ của cô.
Niên Ái nhanh nhẹn chuyển hết đồ đạc của mình, nhìn ra cửa số ánh nắng sáng dịu nhẹ xuyên qua tán lá.
Niên Ái thở hắc ra một cái, một học kì nữa lại kết thúc mất rồi.
Niên Ái vừa xuống tacxi trước cửa nhà đã thấy Trương Thư Thuyên đứng ở đó đợi sẵn, cô kéo vali đến chỗ Trương Thư Thuyên.
Trương Thư Thuyên mừng rỡ:"Em đến rồi"
Niên Ái nhìn đồng hồ hiện h, cô vui vẻ:"Chị chờ em có lâu không?"
Trương Thư Thuyên đưa chìa khóa nhà cho Niên Ái:"Chìa khóa nhà đây, nhà chị không lớn chỉ có phòng em ở phòng nào cũng được phòng bếp và phòng khác tùy em sử dụng."
Niên Ái:"Vâng, em hiểu rồi"
Trương Thư Thuyên:"Vậy em vào nhà cất đồ đi, chị ra sân bay đây"
Niên Ái:"Tạm biệt chị"
Trương Thư Thuyên:"Tạm biệt"
Trương Thư Thuyên lên tacxi chiếc xe lăng bánh.
Niên Ái mở cửa vào nhà, nhìn sơ qua căn nhà rất đầy đủ tiện nghi.
Niên Ái lựa chọn ở phòng đầu tiên, cô mở cửa bước vào phòng sau đó dọn đồ của mình lên tủ quần áo.
Trong lúc xuống bếp lấy nước uống, Niên Ái nhận được cuộc gọi video của Lâm Mai Châu.
Niên Ái:[Alo Mai Châu]
Mai Châu nhìn thấy mặt cô thì khẩn trương:[Niên Ái hè này cậu có về không?].