Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

chương 5: 5: giới hạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Mai Châu há hốc mồm ngạc nhiên:"Cậu nói cái gì? cãi nhau cơ á?"

Lê Niên Ái gật đầu, Lâm Mai Châu lại hỏi:"Tại sao lại cãi nhau?"

Lê Niên Ái:"Cậu có nhớ lúc trước tớ có nói tớ muốn làm nhà văn nhưng chắc gia đình không đồng ý không?"

Lâm Mai Châu:"Tớ còn nhớ"

Lê Niên Ái chần chừ:"Lúc...lúc sáng anh trai tớ có đề cập đến vấn đề này, tớ không giấu nữa đành nói ra ba mẹ phản đối rất kịch liệt..."

Lê Niên Ái ngập ngừng:"Sau đó mình quá nóng giận bỏ ra ngoài, anh trai mình đuổi theo trong lúc mình không kiểm soát mình đã nói mình rất hận anh ấy"

Lê Niên Ái trầm mặc xuống, có vẻ rất hối hận vì dù sao Kiệt Tâm trước giờ vẫn luôn đối xử tốt với cô vậy mà cô lại không phân biệt được đúng sai cứ hậm hực đổ lên đầu anh trai mình.

Lâm Mai Châu bất lực:"bà cô của tôi ơi, bà bao nhiêu tuổi, còn anh trai của bà bao nhiêu tuổi rồi tại sao bà có thể nói ra được như vậy thế?"

Lê Niên Ái oan ức:"tớ cũng không cố ý, chỉ là tớ không thể kìm chế nổi nữa lúc đó nếu tớ không nói thì chắc đập đầu vô tường chết mất"

Lâm Mai Châu vỗ vai Lê Niên Ái:"Tớ hiểu, nếu như đổi lại là tớ thì tớ cũng sẽ nổi điên lên mất nhưng sau này cậu nhớ giữ kẻ dù sao người ta cũng lớn tuổi cậu làm như vậy thì khác gì mấy đứa hỗn hào bất kính"

Lê Niên Ái:"Tớ hiểu mà"

Lê Niên Ái nhớ ra gì đấy, giọng cao hơn một tone:"À mà này, cậu có biết Trần Định Ngôn không?"

Lâm Mai Châu nghiền ngẫm một lúc:"Trần Định Ngôn.....!tớ có biết, là bạn thân của Nhất Trung đúng không?"

Lê Niên Ái gật đầu sau đó lại hỏi:"Cậu thấy cậu ấy thế nào?"

Lâm Mai Châu như hiểu ra gì đó:"Này này này đừng nói với tớ là cậu thích cậu ta nhé"

Lê Niên Ái phủ nhận:"Không có, chỉ là cậu ấy giúp tớ vài lần nên tớ muốn hỏi về cậu ấy chút thôi"

Lâm Mai Châu tỏ ra thái độ không tin tưởng hỏi lại:"Cậu chắc không đấy?"

Lê Niên Ái khẳng định:"Chắc"

Lâm Mai Châu thở phào ra:"Ha vậy thì tốt, cậu tốt nhất là đừng dính vào người như Định Ngôn"

Lê Niên Ái thắc mắc:"Tại sao vậy?"

Lâm Mai Châu nói một tràn:"Đúng thật là cậu bạn Định Ngôn kia có ngoại hình khá ổn học lực rất tốt nhưng gia cảnh của cậu ta thì có chút thảm"

Lê Niên Ái tò mò:"Thảm sao?"

Lâm Mai Châu:"Đúng đấy, nhà cậu ta vỡ nợ tận mấy chục tỉ bạc cũng gần năm rồi nhưng vẫn không có giấu hiệu khá lên chút nào, cậu ta thực ra lớn hơn chúng ta tuổi do năm lớp gia đình cậu ta xảy ra chuyện vậy là cậu ta nghĩ một năm để ở nhà phụ việc gì đó"

Lâm Mai Châu:"Hên là cậu không thích cậu ta, nếu lỡ sau này vướn vào nhà cậu cũng không khá giả gì không khéo lại bị cuốn theo"

Lê Niên Ái không phục:"Theo tớ nếu như thật sự thích nhau thì nên đồng cam cộng khổ ở bên nhau, sống chết có nhau tiền bạc đến lúc đó thật ra cũng không quan trọng đâu"

Lâm Mai Châu ngạc nhiên:"Lê Niên Ái tớ phát hiện ra cậu sau khi lên cấp thay đổi không ít nha, lúc trước cậu thực dụng cả trường ai không biết bây giờ giả bộ cảm thán gì chứ"

Lê Niên Ái minh bạch:"Lúc đó tớ chỉ mới là học sinh cấp tầm nhìn hạn hẹp bây giờ có tầm nhìn khác rồi nên tính cách cũng khác"

Lâm Mai Châu:"Cậu mà thay đổi nhanh vậy thì đâu có cãi nhau với gia đình"bg-ssp-{height:px}

Lê Niên Ái:"Chuyện này với chuyện gia đình tớ đâu có giống nhau"

Lâm Mai Châu chịu thua:"Được được được cậu đã trưởng thành, bây giờ cho tớ sửa lại cậu không phải tâm hồn già nua mà cả não cũng già rồi"

Lê Niên Ái cù lét Lâm Mai Châu:"Cậu mới già nua đấy"

Lâm Mai Châu vừa cười vì nhột vừa nói:"haha Được rồi tớ chịu thua, tha tớ"

Sau đó, Lê Niên Ái về nhà.

Đến cửa cô ngập ngừng mấy giây rồi mới mở cửa bước vào, căn nhà yên ắng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Niên Ái lê chân chậm vào trong miệng khẽ nói mấy chữ lễ phép.

Lê Niên Ái:"Thưa ba mẹ con mới về"

Lê Mạc Mạc Minh chỉ gật đầu, bà Lệ Chi từ trong bếp bước ra đưa mắt nhìn cô:"Về rồi à, vào trong ăn cơm đi"

Lê Niên Ái:"Vâng ạ!"

Và như thế căn nhà lại trở về hiện trạng lúc đầu, không lạnh lẽo cũng không ấm cũng hạnh phúc thật sự.

Những cơn mưa phùn lất phất của mùa đông làm cho Niên Ái cực kì khó chịu.

Nếu như là mưa của mùa hạ thì sẽ mang theo khí trời thanh mát còn mưa mùa đông thì không khác gì đổ nước lạnh vào tảng băng.

Một học kì trôi qua, sau khi biết kết quả điểm thi tính đi tính lại thì Niên Ái chỉ được tổng phẩy trung bình là . học sinh tiến tiến xếp hạng của lớp.

Niên Ái sau khi biết kết quả cũng không lộ ra biểu cảm gì, mang giấy xét điểm về nhà thì bị mắng một trận như tát nước vào mặt, cô cũng không thèm đôi co vì vốn sức lực của cô chỉ tới đó học ngày học đêm thì vẫn chỉ đến đó thôi.

Nếu như lúc này ai đó đọc được tâm tư của Niên Ái thì chắc chỉ muốn xuyên qua không gian để tát cô một cái thật đau thôi.

Đâu ra cái lý lẽ "Dù cho có cố gắng thế nào thì cũng đến đó thôi" nhưng thật ra trên đời này có rất nhiều người như vậy, tư chất vốn đã không thông minh nên luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng nhưng một khi đã đến giới hạn thì không thể nào cưỡng cầu thêm được.

Niên Ái chính là loại người đó, ai bảo cô không cố gắng cô cực kì không phục nhưng hỏi cô tại sao không giỏi thì cô chỉ có thể thở dài trả lời một câu "Tư chất không thông minh, cố gắng đến giới hạn vậy nên chỉ có thể tới đó mà thôi"

Dù tư chất không thông minh, học hành cũng lẹt đẹt nhưng Niên Ái tự tin khẳng định với tất cả người trên thế giới này về mảng Văn Học cô không hề thua kém bất cứ ai trên đời này.

Điểm văn của Niên Ái lúc nào cũng ở ngưỡng ., ., . và vậy nên con người ai mà chẳng có ưu và nhược điểm khi đánh giá đừng quá đánh đồng người khác dù ở khía cạnh này Niên Ái thật sự tệ hại nhưng ở khía cạnh khác thì cô chính là một viên bảo thạch sáng đẹp rực rỡ giữa không gian..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio