Niên Ái gương mặt biểu hiện một nét chán ghét cộng thêm chút thất vọng nhìn Đoàn Lập, anh ta cũng ngạc nhiên khi thấy biểu cảm của cô.
Niên Ái nhìn anh ta khoảng chừng s rồi kéo tay Định Ngôn bỏ đi.
Đoàn Lập đằng sau nhìn cô hét toáng lên:"Nhưng mà tôi yêu em mà?"
Niên Ái sựng lại, giọng nói lạnh nhạt:"Yêu sao? đây là tình yêu của anh sao? cưỡng ép tôi? chiếm đoạt tôi? tình yêu của anh từ khi nào lại trở nên như vậy? anh từ từ mà suy nghĩ đi"
Niên Ái bỏ mặt Đoàn Lập ở đó chết đứng, cô kéo tay Định Ngôn đi về hướng cửa của kiến túc xá.
Niên Ái không giận chỉ là cảm thấy hụt hẫng, người mà cô luôn hết lòng kính trọng lại có thể đối xử với cô như thế hỏi trên đời này có ai gặp phải loại chuyện như thế này mà không hụt hẫng.
Trong suốt năm qua rõ ràng là cô vẫn sống lương thiện tích cực làm việc tích cực học tập bán mạng kiếm tiền nhưng đến cuối cùng cô vẫn có cảm giác bản thân mình rất thất bại.
Dù cô đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào thay đổi được suy nghĩ của ba mẹ, dù cô có nổ lực cách mấy thì vẫn không thể hoàn thiện ước mơ và bây giờ kể cả người cô kính trọng cũng không thể tôn trọng lại cô dùng cách hèn hạ để ép buộc cô.
Niên Ái tự hỏi trong lòng rốt cuộc là bản thân đã sai ở đâu?
Cô không trách ba mẹ, không trách Đoàn Lập càng không trách cuộc sống này quá khắc nghiệt, người cô duy nhất muốn trách chính là bản thân cô, đến bao giờ cô mới có được chút thành tựu đây?.
Đến cửa kiến túc xá Niên Ái nhìn Định Ngôn gượng cười một cái như trấn an anh:"Được rồi, đến đây thôi anh về nghĩ ngơi đi"
Định Ngôn không phản ứng gì cứ chăm chăm nhìn cô, Niên Ái kéo vali vừa xoay lưng lại chuẩn bị đi vào trong thì Định Ngôn bắt lấy tay cô.
Định Ngôn:"Cùng anh đến một nơi được không?"
Niên Ái thắc mắc:"Đi đâu á??"
Định Ngôn:"Nhà của anh"
Nói rồi anh kéo vali cô đặt lại vào trong xe, trên đường đi anh vẫn luôn giữ im lặng không nói gì cả Niên Ái cũng không muốn nói gì thêm có lẽ hiện tại im lặng là tốt nhất đối với cả hai, nói nhiều sai nhiều nói ít sai ít tâm trạng của cô không hoàn toàn được gọi là tốt nhỡ đâu lại nói gì sai khiến anh phải giận thì sinh thêm chuyện.
Đến trước cửa căn hộ mà Định Ngôn đang ở, trong lúc anh mở cửa Niên Ái có nhìn xung quanh cô rất đánh giá cao khu chung cư này tuy không phải gọi là sang trọng hay đắt đỏ gì nhưng vệ sinh, trật tự, trị an ở đây nhìn sơ qua cũng đã thấy rất tốt.
Định Ngôn mở cửa:"Vào nhà đi"
Niên Ái gật đầu, Định Ngôn đi phía trước, cô đi theo phía sau trong nhà chỉ có một đôi dép anh lấy cho cô mang còn bản thân thì đi chân trần.
Định Ngôn để tạm chìa khóa lên bàn:"Em ngồi xuống trước đi, anh vào trong lấy nước cho em"
Niên Ái:"Được"
Niên Ái đi đến tấm rèm ngay phòng khách rồi kéo nó ra, ánh sáng ban trưa len lỏi vào phòng.
Căn hộ này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn gồm có phòng ngủ phòng bếp phòng khách và phòng vệ sinh.
Cô rãi bước xung quanh nhìn một thoáng rồi ngồi xuống sofa vừa đúng lúc anh ra đến.
Định Ngôn đưa ly nước sang cho cô, Niên Ái niềm nở nhận lấy cô đưa lên uống vài ngụm rồi đặt xuống bàn, Niên Ái giọng ôn nhu:"Căn hộ này của anh cũng được lắm đấy"
Niên Ái:"Nhìn không gian rất khoáng đãng thoải mái"bg-ssp-{height:px}
Niên Ái:"Trị an khu này cũng không tồi chút nào"
Niên Ái:"Lúc trước em tìm trên mạng cũng thấy khu nhà này nhưng do giá thành có hơi cao nên em cũng không cân nhắc gì nhiều đến nó nữa.."
Niên Ái luyên thuyên trước mắt anh mấy câu chủ yếu cũng chỉ nói về căn nhà, cô nói được một lúc thì phát hiện anh không hề để tâm đến những lời cô nói chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào cô.
Niên Ái:"Định Ngôn, anh có nghe em nói gì không vậy?"
Niên Ái còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả Định Ngôn đã lao đến đặt môi anh lên môi của cô.
Nụ hôn này quá là bất ngờ khiến cô trở tay không kịp, Niên Ái theo phản xạ tự nhiên mà đẩy anh ra, Định Ngôn dùng tay kéo cô lại với sức của anh thì cô cũng chỉ có thể ngồi im mà thôi.
Niên Ái trợn tròn mắt nhìn anh, người đàn ông trước mắt của cô vậy mà lại không mang cho cô cảm giác sợ hãi giống như Đoàn Lập khi nảy, nụ hôn của anh vừa dịu dàng vừa chiếm đoạt.
Niên Ái choàng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.
Không biết từ khi nào ý nghĩa của hai chữ Hạnh Phúc được hình thành trong chính suy nghĩ của cô, Niên Ái luôn cố gắng nổ lực để tìm kiếm thứ gọi là hạnh phúc nhưng hiện tại cô đã biết hạnh phúc là gì rồi, chính là Định Ngôn, anh ấy chính là hạnh phúc của cả cuộc đời cô.
Được một lúc Định Ngôn tha cho đôi môi của cô sau đó thì ôm chặt lấy cô, cơ thể nhỏ bé Niên Ái nằm gọn trong vòng tay của anh.
Niên Ái cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, đôi khi còn run nhẹ lên.
Dường như anh đang sợ hãi, sợ hãi một điều gì đó mà cô không thể biết được, dường như anh rất bất an, bất an như sợ mất một thứ gì đó rất quan trọng rất quý giá.
Niên Ái nhẹ giọng:"Anh sao thế?"
Định Ngôn thì thầm vào tai cô:"Để anh ôm em thêm chút nữa được không?"
Niên Ái ôm chặt lại anh:"Được, cả đời này của em tùy ý để anh ôm"
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, Niên Ái có thể nghe được nhịp thở của Định Ngôn.
Anh không nói gì chỉ ôm cô như vậy.
Niên Ái cô chưa từng trãi qua tình trường niên cửu gì cả nhưng đối với cô thời gian yêu nhau thật ra không quan trọng, quan trọng hai người đối đãi với nhau thế nào, tốt với nhau ra sao hay là cùng nhau trãi qua những gì.
Những câu chuyện mà cô cho là tầm thường của các cặp tình nhân trên thế gian này sao bây giờ lại quá đỗi ngọt ngào như vậy? Nó làm cô mê muội không cách nào thoát ra cũng như làm cô có thêm dũng khí bước tiếp cuộc đời này.
Đoàn Lập thì đã sao? gia đình thì đã sao? không thể mở nhà sách thì đã sao? Thế giới của cô đang ôm cô vào lòng cô còn muốn đòi hỏi gì nữa?
Lề Của Tác Giả: xin lỗi các đọc giả rất nhiều vì gần đây tình trạng sức khỏe của mình không được ổn định nên hai hôm mình vẫn chưa ra chap mới, mong đọc giả thông cảm cho mình nhé!.