Niên Ái tối mặt lại, gõ chữ nhanh như bay:[Thanh Luyến cậu hiểu nhầm tớ rồi, chuyện không giống như cậu nghĩ đâu]
Thanh Luyến:[Không giống tôi nghĩ là không giống thế nào? tình tứ như thế chẳng lẽ lại muốn nói hai người không hề yêu nhau]
Niên Ái:[Tớ không phủ nhận điều này]
Niên Ái:[Cái tớ muốn nói là tớ không hề ở sau lưng cậu lén lút quyến rũ người mà cậu thích]
Thanh Luyến:[Không lén lút quyến rũ chứ còn là gì?]
Thanh Luyến:[Rõ ràng là tôi thích Định Ngôn trước, cậu cũng thừa biết tôi thích Định Ngôn thế nào mà?]
Thanh Luyến:[Tại sao cậu dám làm như vậy?]
Hạ Tâm Liên nhìn thấy sắc mặt của Niên Ái ngày càng kém:"Niên Ái cậu không sao đó chứ?"
Niên Ái:"Không, tớ không sao"
Nói rồi Niên Ái bỏ ra phía ban công, người cô tựa vào thành ban công đọc mớ tin nhắn mà Thanh Luyến gửi qua.
Thanh Luyến:[Niên Ái từ trước đến giờ tôi vẫn luôn xem cậu là bạn]
Thanh Luyến:[Tôi thừa nhận năm cấp chúng ta có một số hiểu nhầm, khi lên cấp cũng xem như là được hóa giải cũng xem như là tôi nghĩ sai về cậu tôi cũng đã xin lỗi cậu]
Thanh Luyến:[Dù cậu có hận tôi thế nào cũng đừng dùng cách này để trả thù tôi có được không?]
Thanh Luyến:[Cậu làm vậy khác gì đâm sau lưng tôi?]
Niên Ái:[Chúng ta hay là gặp nhau rồi hẵng nói chuyện được không?]
Thanh Luyến:[Gặp nhau? gặp để làm gì? gặp nhau để cậu khoe mẽ chiến thắng của cậu à?]
Niên Ái:[Không có, tớ không phải loại người như thế]
Thanh Luyến:[Cậu đừng có lý do lý trấu với tôi]
Thanh Luyến:[Cậu càng nói tôi lại cảm thấy cậu hèn hạ vô cùng mà thôi]
Thanh Luyến:[Tại sao cậu lại làm vậy với tôi chứ? tại sao?]
Niên Ái:[Thanh Luyến à, tình yêu không thể miễn cưỡng]
Thanh Luyến:[Nực cười, rõ ràng là tôi thích Định Ngôn trước vậy tại sao bây giờ lại thuộc về cậu]
Thanh Luyến:[Tình yêu không thể miễn cưỡng? cậu có biết Định Ngôn dù yêu bất cứ ai tôi cũng không đau lòng bằng yêu cậu không?]
Thanh Luyến:[Khi cậu bắt đầu với Định Ngôn, cậu có nghĩ đến cảm giác của tôi không?]
Niên Ái vô cùng hiểu cảm giác của Thanh Luyến lúc này vì chính bản thân cô cũng đã từng rơi vào cảm giác này.
Lúc cô nghĩ Định Ngôn và Thanh Luyến sẽ thành đôi, tim cô như thắt lại không thể thở nỗi.
Niên Ái chưa công khai việc yêu đương với Định Ngôn cũng là vì lý do này, nhưng bây giờ xem ra không thể cứu vãn được gì.
Thanh Luyến:[Tôi hận cậu, hận cậu đến thấu xương, sau này cậu đừng mong sống tốt]
Niên Ái:[Cậu bình tĩnh lại đã]!
Tin nhắn của Niên Ái không gửi qua được nữa, Thanh Luyến đã chặn cô trên mess.
Niên Ái tắt điện thoại, tay xoa đầu liên tục.
bg-ssp-{height:px}
Niên Ái không nghĩ mọi chuyện lại đi đến bước đường này, rõ ràng cô mới là người thích Định Ngôn trước nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân là người có lỗi.
Niên Ái ngước nhìn lên bầu trời đêm, bầu trời tối om không một ánh trăng lẫn ánh sao nào, nó giống như tâm trạng của cô hiện tại trống rỗng, không chút ánh sáng nào.
Cô không hiểu tại sai từ trước đến nay trong các mối quan hệ cô điều không làm tốt, cô biết lắng nghe biết thấu hiểu nhưng cuối cùng mối quan hệ đó vẫn vì một thứ gì đó mà phá vỡ.
Cuộc đời của cô từ sau năm cuối cấp là liên tục gặp phải sóng gió, dù cô không làm tổn thương bất kì ai nhưng mọi tai ương cứ bao quanh lấy cô.
Dù xung quanh cô có rất nhiều người sẵn sàng nghe cô nói, sẵn sàng vì cô mà niềm nở tươi vui hoặc là giúp đỡ cô vô điều kiện nhưng cô không thể nào có được sự an toàn kể cả là bây giờ cô đang yêu đương với Định Ngôn.
Niên Ái thở dài, cô suy nghĩ về mọi chuyện, cô nghĩ về ba mẹ, về anh trai, về Định Ngôn, về Thanh Luyến thậm chí còn có cả Trịnh Đông....!những người mà cô quen biết trong cuộc đời này.
Cô tự hỏi rốt cuộc là bản thân đã sai ở đâu cơ chứ? Cô yêu người là sai sao? tại sao tình cảm của cô dành cho Định Ngôn được đem ra so với tình cảm của Thanh Luyến thì lại nhỏ bé như thế.
Cô thật sự không thể hiểu được, rõ ràng cô mới là người thích anh trước mà, thích anh từ lần đầu tiên chạm mặt cơ mà.
Hội chị em kiến túc xá nhìn thấy cô cứ đừng ngoài ban công liên tục vò đầu bức tóc sau đó còn có vẻ mặt rất khó coi nên vô cùng lo lắng.
Bọn họ cùng nhau kéo ra chỗ cô.
Lương Mỹ Kiều lên tiếng trước:"Này Niên Ái cậu sau thế?"
Đường Tiểu Dân:"Tiểu Ái Ái cậu không khỏe chỗ nào sao?"
Hạ Tâm Liên:"Cậu đừng làm chúng tớ lo lắng"
Niên Ái nghe thấy giọng của người họ thì xoay lưng lại, cô tựa lưng vào ban công giọng lí nhí:"Tớ không sao chỉ là có một vài chuyện rắc rối"
Hạ Tâm Liên nhanh nhẹn:"Là vì cái bài chụp trộm cậu và Định Ngôn sao?"
Niên Ái khẽ gật đầu, Lương Mỹ Kiều dõng dạc:"Công khai rồi thì cũng có sao đâu, trước sau gì hai người cũng công khai mà"
Đường Tiểu Dân:"Mỹ Kiều nói đúng đấy, hay kà cậu không muốn công khai với Định Ngôn"
Niên Ái:"Không phải tớ không muốn nhưng tớ vẫn chưa nói rõ với một người bạn, cậu ấy thấy bài viết đấy đã hiểu nhầm tớ"
Hạ Tâm Liên:"Hiểu nhầm? chuyện là thế nào?"
Niên Ái giương mắt nhìn người bọn họ:"Tớ có người bạn tốt thời cấp tên là Thanh Luyến"
Niên Ái:"Cậu ấy thích Định Ngôn từ năm lớp "
Niên Ái:"Bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng theo đuổi Định Ngôn, còn vì Định Ngôn mà thi đến Hà Xuyến"
Niên Ái:"Bây giờ chuyện tớ và Định Ngôn yêu nhau được công khai, cậu ấy biết được liền hiểu nhầm mình sau lưng quyến rũ người con trai mà cậu ấy thích"
Niên Ái ngồi phụp xuống co người lại ôm lấy gối của mình:"Nhưng cậu ấy vốn không hề biết tớ đã thích Định Ngôn từ năm lớp , tháng đầu tiên vào năm cấp tớ đã thích cậu ấy"
Niên Ái giọng điệu buồn phiền:"Tớ muốn giải thích nhưng nói ra chắc cậu ấy lại nói là mình ngụy biện, Thanh Luyến nói tớ càng nói cậu ấy càng thấy tớ hèn hạ"
Niên Ái nhỏ giọng hơn:"Tớ phải làm sao, làm sao bây giờ?".