Edit: Tròn
Thấy Trình Sóc Xuyên mặt không đổi sắc di chuyển con chuột, Nghiêm Noãn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, chống lên ghế sofa, hỏi, “Anh chơi một trận thử đi, cho tôi xem một chút, được không?”
Trình Sóc Xuyên không nói gì, thao tác rất nhanh, trực tiếp chọn vùng rừng thú, tổ đội ngẫu nhiên. Giao diện tổ đội vừa tải, Nghiêm Noãn cảm thấy cả người không ổn lắm… Thế nào lại quên tên trong trò chơi này…
Trình Sóc Xuyên hiển nhiên cũng chú ý tới nick name của cô: Tiểu băng sơn vị muối biển.
Nghiêm Noãn há miệng định nói nhưng nửa ngày không nói ra được chữ nào. Cô cố gắng duy trì bình tĩnh, không nên giải thích, giải thích là che giấu, điều đang che giấu là sự thật, ai nói ‘núi băng nhỏ’ vị muối biển là anh? Ừ, không có!
Quả nhiên, Trình Sóc Xuyên chỉ nhìn cô một cái, cũng không có hỏi nhiều.
Trò chơi này có rất nhiều bản đồ. Có một số bản đồ chỉ dành có những người chơi có cấp độ nhất định, rất nhiều người đều nói, lúc hoàn thành hết các cấp bậc thì trò chơi mới bắt đầu, bởi vì hoàn thành xong hết các cấp bậc thì người chơi có thể rong đuổi khu người mới và khu luyện tập.
Tài khoản của Nghiêm Noãn là tài khoản mới nên chỉ ở cấp , ngoại trừ giới hạn ở khu người mới, chỉ có thể chọn hết mức là ba bốn điểm trên bản đồ. Trình Sóc Xuyên lựa chọn rừng thú vừa vặn là cấp , nhưng mà nơi này chọn tổ đội thông thường đều là người chơi cấp trở lên.
Tất cả đều có nguyên nhân của nó, rừng thú chỉ có thể tổ đội ngẫu nhiên, không thể tự chọn bạn đồng hành, ghép với bạn là ai thì là người đó, rất nhiều người mới ngoài trừ phóng kỹ năng loạn hoặc đi chịu chết thì cũng không làm được gì, tới chỗ này cũng chỉ bị mắng.
Tổ đội xong, Trình Sóc Xuyên được tổ đội với Linh Long, đồng đội vừa nhìn đánh ADC() là tay mới, lịch sử chiến tích một mảnh xám xịt, nhất thời muốn bất tỉnh.
()Là viết tắt của từ Attack Damage Carry (Carries) là dame vật lý tầm xa.
Mà Trình Sóc Xuyên chỉ là dựa vào sô pha, đem laptop dán viên anh đào đặt ở trên đùi, sắc mặt lạnh nhạt.
Chờ trò chơi vang lên một tiếng Coming, tay anh mới đụng tới bàn phím.
Mỗi một phím trên bàn phím đều được dán nhãn dán hình anh đào trông rất đáng yêu, nhưng lúc này nó lại bị thao tác của Trình Sóc Xuyên làm cho giảm đi không ít sự đáng yêu.
Loại tương phải kỳ quái này cũng không phải không hài hòa, chí ít Nghiêm Noãn cũng không nghĩ không đúng chỗ nào, cô chỉ cảm thấy Trình Sóc Xuyên chơi game… mang tới vẻ đẹp trai ở một tầm cao mới.
Lúc thì cô nhìn mặt anh, lúc thì cô nhìn tay anh. Thật ra cô cũng chẳng rõ là anh đang ấn cái gì, chỉ biết anh di chuyển rất nhanh, khu này cô đã từng chọn rồi, nhưng nhìn Trình Sóc Xuyên chơi cô lại cảm thấy anh và cô chơi không cùng một trò chơi…
Nghiêm Noãn tính thử, bình thường cô chơi cũng phải mất từ nửa tiếng tới một tiếng, thế nhưng lần này chỉ mất tới hai mươi phút thôi là chữ WIN to đùng đã xuất hiện trên màn hình máy tính rồi.
Nghiêm Noãn mở to mắt. Tuy nhìn không hiểu nhiều nhưng hình như rất lợi hại, điểm thống kê rất cao.
Cô nhìn thấy dưới khung đối thoại bên góc trái có người nói chuyện.
Fant: Người đẹp thật trâu bò, thêm bạn được không?
Thu gặt cơ: “Người đẹp” là biệt danh cho bạn đấy!
Cô trừng mắt, cái này có phải là truyền thuyết… cái gì nhỉ…Cô nhìn Trình Sóc Xuyên, thoáng cái không nghĩ ra.
Lúc này, mặc kệ xuất phát từ tâm lý hay gì, con trai hẳn rất mong muốn được biểu dương. Tuy vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng Nghiêm Noãn quyết định vẫn dựa theo quy định bình thường, ba hoa khen thưởng.
“Trình Sóc Xuyên, anh thật lợi hại, thoáng cái đã thắng.”
Nghiêm Noãn cười tươi, để lộ ra má lúm đồng tiền ở hai bên, hai con mắt như phát sáng.
Oh… cô đột nhiên nghĩ tới, “Đây có phải là gánh team trong truyền thuyết không?”
“…”
Trình Sóc Xuyên đặt laptop sang một bên, đứng lên.
“Ngày hôm sau, hai giờ chiều sẽ quay đoạn phim tuyên truyền đầu tiên. Địa điểm ngay tại khu khoa học kỹ thuật Khải Trình, cô chỉ cần chơi game chút rồi tổ hậu kỳ sẽ giúp cô chỉnh sửa.”
Thoáng cái đã đổi sang nói chuyện công việc rồi, chẳng quen gì cả… Nghiêm Noãn nhăn mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đúng rồi. Cô mau ký hợp đồng với công ty giải trí Khải Trình đi, để bọn họ giúp cô xử lý xong gièm pha gần đây, tôi không muốn tìm một người phát ngôn kéo hình ảnh trò chơi xuống.”
Gièm pha! QAQ!
Dặn dò xong, Trình Sóc Xuyên gật đầu ý bảo định rời đi, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi về đây, cảm ơn cô vì cốc nước.”
“Ồ…” Nghiêm Noãn đi theo cả đoạn đường rồi nhìn anh mở cửa nhà đối diện ra, “Trình Sóc Xuyên, sau này chúng ta là hàng xóm, nếu anh không có việc gì… thì có thể tới nhà của tôi uống cà phê, cũng có thể dạy tôi chơi game nữa.”
Trình Sóc Xuyên đứng ở cửa nhà mình, xoay người nhìn cô, gật đầu cho có lệ rồi định đi vào. Nghiêm Noãn đứng ở cửa mỏi mắt trông chờ anh thể hiện chút gì đó nhưng anh hoàn toàn không có ý gì cả. Ôi! Tức giận quá mà!!
Trước khi Trình Sóc Xuyên đóng cửa, Nghiêm Noãn hô, “Đúng rồi — ”
Bước chân anh dừng lại.
“Tôi có thể giới thiệu cho anh mấy quán ăn sáng, có thể gọi điện để họ giao hàng, hương vị ở đấy rất ngon, tôi sẽ gửi tin qua wechat cho anh.”
Trình Sóc Xuyên: “Không cần, tôi sẽ làm cơm.”
Mắt Nghiêm Noãn sáng lên, “Thật á? Tôi có thể qua nhà anh ăn sáng không, tôi có thể giúp anh pha cà phê?”
Việc pha cafe xuất hiện lần thứ hai với mong muốn có cảm giác tồn tại. Trình Sóc Xuyên đứng dựa lưng vào cửa, giọng nói lạnh nhạt: “Kỹ năng duy nhất của cô là pha cafe à?”
Không phải, tôi còn biết thu hút sự chú ý của truyền thông nữa! Nếu không… tài năng bình thường, không ca hát cũng chẳng tham gia chương trình truyền hình thì làm sao có thể đắp được hình tượng tiểu tiên nữ quốc dân vào lòng mọi người được? Mặc dù bây giờ cô đang bị đóng băng hoạt động nhưng cũng từng trải qua thời kỳ huy hoàng đấy.
Đương nhiên, những lời này Nghiêm Noãn chỉ nói trong lòng, ngoài miệng thì ngó lơ vấn đề này, tiếp tục hỏi anh: “Bình thường anh rời giường lúc mấy giờ?”
“Bảy rưỡi sáng.”
Sớm thế… nhưng cô đã quyết rồi, “Ngày mai tôi qua nhà anh ăn sáng được không?”
Trình Sóc Xuyên không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ ném lại hai chữ “Ngủ ngon” rồi đóng cửa.
Tâm trạng Nghiêm Noãn giờ rất tốt, không từ chối có nghĩa là đồng ý rồi. Cô thầm cười ngây ngô, xem ra ‘núi băng nhỏ’ chỉ là dáng vẻ bề ngoài thôi. Vì sao phải sang tận nhà cô để thông báo địa điểm quay, một câu ngắn như thế sao không nhắn qua wechat luôn nhỉ? Gửi bưu kiện tới phòng làm việc cũng được mà? Mượn cớ! Rõ ràng là mượn cớ!
Nghĩ như vậy, tâm tình Nghiêm Noãn khoan khoái, cô bước một bước rồi nhảy ba bước tới phòng ngủ, ngã lên giường, tiếng cười phát ra từ trong chăn.
‘Núi băng nhỏ’ tuy có vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi nói chuyện khá lịch sự, hỏi gì anh cũng sẽ trả lời, nghĩ đến ngày mai còn có thể ăn bữa sáng anh làm, Nghiêm Noãn vui vẻ ở trên giường lăn lộn.
Làm sao lại có thể đáng yêu một cách kỳ cục như vậy chứ!!
Bảy giờ sáng hôm sau, sắc trời đã sáng trưng, Trình Sóc Xuyên rời giường.
Nhà mới rất lớn, cũng rất trống trãi, lọt vào trong tầm mắt đều là ba màu trắng xám đen, vừa khiêm tốn lại vừa lạnh lẽo.
Anh mặt bộ đồ ở nhà màu xám, tóc hơi rối, còn buồn ngủ. Uống xong cốc nước, anh mới chầm chậm đi tới bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhớ là… cô thích ăn cháo thịt nạc trứng muối.
Một nồi cháo nhỏ đặt trên lò vi sóng, mùi vị dọc theo rìa nắp nồi từ từ bay ra.
Đèn cồn được đốt lên, dẫn bằng siphon(), rồi dần dần trong bầu không khí cũng tản ra mùi thơm của cafe
()Siphon: được dùng để chỉ nhiều thiết bị khác nhau có liên quan tới dòng chảy chất lỏng qua ống.
Trứng chiên trong chảo chiên cho tới khi hơi vàng, kẹp vào bánh mì nước, thêm hai miếng chân giò hun khói, một miếng rau xà lách, nước sốt salad vẽ loạn theo hình chữ S. Lúc làm xong bữa sáng, vừa vặn bảy giờ rưỡi, tiếng gõ cửa theo dự đoán cũng không vang lên.
Trình Sóc Xuyên lấy quyển tạp chí ngồi ở bàn ăn lật xem, nhưng mà không vào đầu được tí nào.
Tám giờ, vẫn không có người gõ cửa, cháo còn ấm đang để trên bếp, sandwich và cafe thì đã nguội.
Tám rưỡi, anh thu dọn phòng bếp, đi đến công ty. Lúc khóa cửa thì anh liếc nhìn cửa đối diện, không động đậy chút nào.
Mà lúc này Nghiêm Noãn đang nằm im trên giường, ngủ ngon. Cô đang mơ một giấc mơ, mà giấc mơ có chút không trong sáng. Trong mơ, cô và Trình Sóc Xuyên đang ngâm nước. Ban đầu, mọi thứ rất bình thường, hoàn toàn đơn giản chỉ là ngâm nước mà thôi. Sau đó, bức tranh dần thay đổi, kéo lại, hết ôm rồi lại hôn, và Trình Sóc Xuyên bắt đầu cởi đồ cô ra, bản thân cô thì chẳng chống cự gì… ừm.
Quan trọng là, đang chuẩn bị mơ tới chỗ không nên nhìn thì cô tỉnh.
Chu Công, ông như vậy đáng phải đánh, cho mơ mà sao không thể mơ xong rồi tỉnh?
Nghiêm Noãn tỉnh rồi mà đầu óc vẫn còn mơ màng, Trình Sóc Xuyên,… ôi, lại là mơ!
Cô ngồi dậy, gãi đầu, nghiêm túc nghĩ lại,… không những nằm mơ mà đấy còn là mộng xuân.
Trời! Một cô gái tốt, trong sáng như cô, tung hoành trong giới giải trí được người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như cô mà lại mộng xuân sao?
Đây nhất định là do lần trước A Tinh đề xuất xem phim tình yêu trên đảo có cảnh nam thần du lịch ngâm nước nóng mới sinh ra ảo tưởng!
Không đúng, lần trước xem cảnh này sắc mặt cô còn không thay đổi. Nam thần cái gì chứ, cũng có đẹp trai lắm đâu.
Cô ôm mặt, lại vỗ vỗ, muốn cho mình thanh tỉnh một chút.
Không biết cô nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ôm gối bắt đầu lăn ở trên giường. Lúc lăn qua lăn lại cô lại nghĩ tới, hôm nay phải tới nhà Trình Sóc Xuyên ăn sáng.
Cô mò điện thoại liếc nhìn. Hả? Mười rưỡi rồi??
Trời ạ, muộn như thế rồi ư? Nguy rồi. Trình Sóc Xuyên rời giường lúc bảy rưỡi đấy. Cô vội vàng gọi điện thoại cho Trình Sóc Xuyên, thanh âm tút tút buồn chán vang lên, rồi sau đó trong điện thoại vang lên một giọng nữ máy móc: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Không biết có tức giận không?
Nghiêm Noãn gửi tin nhắn cho anh qua wechat. Nhưng đợi tới lúc cô rửa mặt xong vẫn không thấy anh trả lời.