Chập :
Thanh Trúc rời đi không khí cũng trở nên im lặng, có chút bối rối vì Vỹ My không biết nên bắt đầu từ đâu còn Lyly thì không biết phải nói gì, cô chỉ nhìn băng băng ra đường với dòng xe qua lại.
Được một lúc thì Vỹ My cũng quyết định lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
- Lyly này... em có phải không thích ngồi với chị "Vỹ My hơi buồn".
Lyly giật mình nhìn Vỹ My không còn vui cười như lúc nảy nữa "nhưng mình không biết nên hay phải làm gì, như thế nào mới tốt".
- Chị, em không phải... thật ra em... "cô cúi đầu buồn bã".
- Không sao chị hiểu, chị cũng có nghe nói về em nhưng... chị không hiểu một cô gái xinh xắn, thông minh và lễ phép như em tại sao phải chọn lối sống khép kín, tự hành hạ bản thân mình.
- Chị thấy em tốt sao?
- Tại sao em lại hỏi như vậy?
Lấy lại dáng vẻ lạnh lùng cô nói:
- Nếu như tốt thì sẽ có nhiều người thương nhưng em không được như vậy, nếu có cũng chỉ là giả tạo.
- Chị không biết điều gì đã ảnh hưởng đến em nhưng em không sống vì hiện tại, không tiếp xúc với ai thì làm sao em biết được ai thương em ai cần em "Vỹ My như khẳng định".
- Chị thì biết gì về em mà chị lên mặt, em cũng đã từng thử nhưng... "cô ngừng lại nữa chừng vì không muốn nhớ đến những chuyện đau buồn".
- Đúng, chị không biết qúa khứ nhưng chị biết hiện tại... em có biết khi nghe nói về em, chị quan sát em bao nhiêu lần không? Thậm chí chị còn vào lớp của em chỉ để nhìn em, chị không phủ nhận lúc đầu chỉ vì lòng hiếu kì nhưng càng tiếp xúc nhiều chị thấy đau lòng hơn... không phải vì chị thương hại em mà chị muốn chia sẽ cùng em, cho em niềm tin và tình yêu thương của chị.
Lyly nhắm nghiền đôi mắt, ngước mặt lên trời cố ngăn dòng nước đang lăn dài trên má nhưng không được.
Chưa từng ai nói thẳng thừ với cô như vậy, chưa từng ai vì cô mà làm như vậy? Nỗi đau ngày nào đã lâu rồi cô cất giấu đang đau đớn nhức nhói không kiềm lại được.
Cô cũng là một con người bằng xương bằng thịt cho dù bên ngoài có lạnh lùng đến thế nào thì trái tim cô vẫn đang đập từng nhịp yếu đuối; cô không phủ nhận, cô cũng cần tình thương, cần chia sẻ, cần sự quan tâm, ấm áp từ ai đó.
Vỹ My vội đứng dạy đến ngồi cạnh ghế Lyly, nhẹ nhàng cầm tay Lyly siết chặt.
- Hãy để chị ở bên cạnh là chổ dựa cho em, cho em niềm tin, cho em hạnh phúc... chị sẽ giúp em vượt qua tất cả.
Chợt tỉnh, Lyly đưa tay quẹt đi hai dòng nước mắt trên mặt nhìn chằm chằm người con gái đang ngồi bên cạnh mình "Cô xinh đẹp dịu dàng, lời nói ôn nhu đầy yêu thương, tại sao cô lại tốt với mình như thế".
Vỹ My đón được suy nghĩ của Lyly nên nhanh nhẩu đáp:
- Chị không biết tại sao khi gặp em trong lòng chị lại dâng lên chuỗi yêu thương mạnh mẽ đến vậy? Có phải chị là chị yêu em rồi không... không phải chị bị less chứ.
Không ngăn được Lyly bật cười, Vỹ My khẽ vỗ vỗ vai Lyly rồi cũng mỉm cười hạnh phúc; tiếng cười như đánh tan tấm màn băng ngăn khoảng cách giữa hai con người.
Năm người con trai đang trố mắt nhìn họ, tuy không nghe được nội dung cậu chuyện nhưng những cử chỉ hành động của họ thì không bỏ xót. Lúc thì căn thẳng, lúc thì đau buồn, lúc thì cười vui vẻ làm năm người không khỏi tò mò.
- Quang Thắng, cậu qua bên đó gọi Vỹ My cùng cô gái kia sang đây ngồi cùng cho vui "Thành Lâm lên tiếng".
- Liệu họ có sang không? "Quốc Đạt".
- Chẳng lẽ Quang Thắng không bảo được bạn gái mình, dùng chút thủ đoạn đi hihi... (Quang Thắng bạn trai của Vỹ My).
- Mày đừng quên tao là anh trai Vỹ My nha, ăn nói cẩn thận hừ...
- Đùa tí cho vui thôi, ai mà không biết Quang Thắng sợ Vỹ My như sợ cọp chứ haha...
- Thôi mày đừng nói nữa, để tao đi.
Biết nếu không đi thì Thành Lâm sẽ không để yên cho mình nên Quang Thắng đứng dạy di chuyển đến bàn của họ. Anh đặt tay lên vai Vỹ My làm cô giật bắn cả người.
- Anh, sao anh lại ở đây.
- Anh đến lâu rồi, đang ngồi cùng anh trai em ở bàn bên kia... hai em có qua đó ngồi chung cho vui.
Vỹ My nhìn sang Lyly biết cô còn chưa sẵn sàng nên Vỹ My quyết định chỉ một mình qua chào hỏi.
Khi quay lại, Vỹ My gọi phục vụ tính tiền cùng Lyly bước ra khỏi quán lấy xe phóng đi thẳng.