Chập :
Lyly giữ xe nên Thanh Trúc được Duy Minh đưa đến trường, vừa vào lớp thì Lyly vui vẻ chạy đến làm cô phải khự lại mấy giây, tự hỏi "sao hôm nay Lyly có vẻ lạ, khác hẳn mọi ngày" Lyly nắm tay cô kéo về chỗ ngồi.
- Thanh Trúc, mình có chuyện này muốn nói với cậu đầu tiên.
Thấy Lyly trở lại nghiêm túc cô mới thở ra, nhìn Lyly, cô nói:
- Cậu nói chuyện đùa chẳng vui chút nào... ngoài mình ra, cậu còn ai để nói nữa chứ.
Lyly thoáng buồn "có phải thời gian qua mình đã đánh mất rất nhiều thứ, nghĩ lại thấy mình thật cô đơn nhưng may mắn vì bên cạnh mình còn có Thanh Trúc luôn quan tâm, yêu thương lo lắng cho mình, mình còn đòi hỏi gì nữa chứ.", thở phào một hơi cô tiếp tục:
- Thanh Trúc, mình nghiêm túc, mình muốn sống như cậu có nhiều bạn; khi vui thì có thể cười sản khoái, khi buồn thì có thể khóc thật to, mình không muốn quanh quẩn làm bạn với bốn bức tường nữa... Thanh Trúc, cậu có thể giúp mình không?
Những lời Lyly nói ra, cô không tin đó là sự thật.
Hai năm qua cô đã cố gắng kéo Lyly thoát khỏi thế giới bóng đêm, mạnh mẽ đối diện với mọi thứ. Muốn Lyly sống vui vẻ hòa đồng chứ không phải với khuông mặt không biểu cảm.
Nhớ ngày đó khi cô ngồi cạnh Lyly có hỏi gì nói gì Lyly cũng không nhìn, không nói chỉ chăm chăm với cuốn sách trên tay. Nếu không phải thầy bảo lập nhóm để làm bài, không phải vì cô cố gắng dùng tình yêu thương đập tan bức tường ngăn cách giữa hai người thì có lẽ đến giờ này Lyly vẫn một mình không ai bên cạnh.
Nghĩ đến đây nước mắt cô lã chã rơi, ôm Lyly vào người "không cần biết tại sao Lyly thay đổi như vậy, chỉ cần Lyly sống tốt hơn mà thôi", cô ngẹn ngào:
- Mình sẽ giúp cậu... Lyly, mình sẽ giúp.
Lyly hiểu cảm xúc của Thanh Trúc, cô cũng chỉ có thể nhấm mắt lại để trái tim mình cảm nhận được sự ấm áp mà thôi.
Thời gian mới đó mà đã một tháng trôi qua kể từ ngày Lyly quyết định sống hòa đồng với mọi người, tuy còn nhiều bối rối nhưng cô đã hạnh phúc hơn trước rất nhiều.
Do phải đi làm nên cô gặp Vỹ My đa số là ở trường, cuối tuần thì sang nhà Anh Khoa chơi nên cũng có gặp Tinh Quân. Đó là điều mà cô mong chờ nhất.
Tại phòng hợp của chi nhánh tập đoàn thời trang Teren, người đàn ông trên gương vị chủ tọa đang lật xem những mẫu thiết kế trong "cuộc thi tìm người thiết kế tài năng", các giám đốc phòng ban chỉ im lặng chờ đợi.
- Ông Fanshea, ông có ý kiến gì trong hai mươi tác phẩm đã được chọn không?
Ông Fanshea tuổi, một nhà thiết kế nổi tiếng khắp nước Mỹ. Teren là nơi đầu tiên ông chọn làm việc vì được đối xử rất tốt nên khi thành công ông vẫn không rời bỏ họ.
- Tôi nghĩ tất cả những tác phẩm này nếu đưa ra thị trường thì khả năng thành công cũng rất cao bởi vì mỗi tác phẩm phù hợp từng độ tuổi... có tác phẩm toát lên nét hồn nhiên tinh nghịch của tuổi mới lớn, có tác phẩm khẳng định sự tự tin của giới trẻ, có tác phẩm thể hiện sự trong sáng, quyến rũ và đặc biệt là có ấm áp "ông ngừng nhìn mọi người rồi nói tiếp":
Tôi tâm đắc một tác phẩm tuy nó không là đẹp nhất nhưng tôi thấy nó có ý nghĩa nhất bởi người thiết kế đặt trọn vẹn tâm tư của mình vào đó, ngoài bản thiết kế cô còn đính kèm loại vải nên dùng cho tác phẩm của cô.
- Có phải ông đang nói đến tác phẩm "ánh sáng nhạt" không?
- Đúng vậy... cô ấy nói thế này:
"Tôi thiết kế một chiếc đầm dạ hội đơn giãn nhẹ nhàng với chất vải von mỏng kết hợp một ít đá hoa cương ôm sát người tạo ra những đường cong quyến rũ nhưng không thiếu vẻ đẹp mộc mạc sang trọng cho người con gái mặc nó; tôi chọn màu xanh nhạt của biển, biển rộng lớn bao la khi ấm áp khi lạnh lẽo. Với thiết kế mỏng manh bạn sẽ liên tưởng đến người con gái yếu ớt cần được che chở cũng như tôi, tôi cần một "ánh sáng nhạt" chiếu rọi cho cuộc sống cho trái tim của tôi đang chìm trong bóng đêm u ám".
- Ông nói làm tôi liên tưởng đến một người bạn của tôi.
- Là con gái sao?
- Thôi chúng ta tiếp tục... Trước tiên phải liên hệ với chủ nhân các tác phẩm phần này tôi giao cho ông Fanshea và phòng kế hoạch hỗ trợ thực hiện. Phòng nguyên liệu và phòng thiết kế chịu trách nhiệm trang phục, chúng ta sẽ làm show thời trang hai mươi tác phẩm trong buổi tối trao giải thưởng... mọi người có ý kiến gì không?
Tinh Quân thấy tất cả mọi người đều im lặng nên anh cho tan hợp.
Tựa người vào ghế anh nghĩ về tác phẩm "ánh sáng nhạt" cũng như nhớ đến cô, anh muốn là "ánh sáng nhạt" cho cuộc đời cô và cả trái tim cô.