Trên đường về nhà, Mạt Mạt càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình rất ích kỷ, chia rẽ một đôi uyên ương.
"Cho dù người anh ấy có thuộc về cô, tâm anh ấy vĩnh viễn thuộc về tôi!" Những lời này của Vi cùng với sự sa ngã của cô ấy khiến cho cô hiểu được một đạo lý, nếu cô buông tay, người đau đớn chỉ là một mình cô, cô không buông tay, cả ba người đều phải chịu dày vò...
Mạt Mạt cứ trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy Tư Đồ Thuần ngồi trong sân cắm hoa. An Dĩ Phong đứng bên cửa sổ tầng hai say sưa nhìn bà, ánh nhìn dịu dàng kia tựa như đã duy trì rất rất lâu...
Mọi người đều nói năm tháng là kẻ thù của phụ nữ, phụ nữ đã qua ba mươi thì sẽ không còn xinh đẹp.
Thật ra không phải thế, cái đẹp chân chính của một người phụ nữ là sự quyến rũ tiềm ẩn kết tinh qua bao năm tháng. Tựa như Tư Đồ Thuần, sóng mắt của bà luôn luôn trong lành như nước mát, dung mạo của bà lúc nào cũng dịu dàng tao nhã, cái đẹp của bà là sự quyến rũ đặc biệt phát tán từ tận sâu trong con người...
Đặt vào con người Tư Đồ Thuần, cái loại đẹp này không hề tục.
Nhớ tới Tiêu Vi, tâm tình của Mạt Mạt lại càng nặng nề hơn. Cô uể oải chào Tư Đồ Thuần một câu: "Cô Tiểu Thuần!"
"Mạt Mạt, cháu làm sao vậy? Sao trông buồn rầu thế." Bà thân thiết hỏi thăm.
Cô lắc đầu.
Tư Đồ Thuần tiếp tục hỏi: "Có phải Tiểu An lại vừa bắt nạt cháu không?"
"Không phải ạ."
Mạt Mạt từ từ đi tới bên người bà, vài lần muốn nói ra miệng rồi lại thôi.
"Ngoại trừ Tiểu An thì có ai khiến cho cháu tủi thân như thế này hả?" Tư Đồ Thuần trìu mến kéo tay cô lại, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên người bà. "Có phải cháu có chuyện muốn nói không?"
"Cháu... cháu vừa gặp Vi, chính là bạn gái cũ của anh Tiểu An. Cô ấy bây giờ đang làm ở "Thiên đường và Địa ngục", tiếp một người đàn ông đã luống tuổi rồi."
Tư Đồ Thuần nhíu mày, cố tình như vô ý ngẩng đầu lên liếc nhìn An Dĩ Phong đang ở trên tầng hai.
"Đều tại cháu, cháu sao lại có thể..."
"Không liên quan đến cháu." Tư Đồ Thuần bình tĩnh cắt lời cô.
"Nếu như cháu không muốn gả cho anh Tiểu An, Vi đã có thể gả cho anh ấy rồi, anh Tiểu An sẽ không đau lòng, Vi cũng sẽ không sa ngã."
Tư Đồ Thuần mỉm cười, nụ cười trong lành như nước. "Trước đây khi cô thẩm vấn tội phạm, mỗi một tội phạm đều nói với cô rằng, anh ta không muốn gây án, đều là người ta có lỗi với anh ta như thế này như thế kia, thế nên anh ta mới muốn trả thù. Thật ra, từ khi mới bắt đầu sinh ra, con người dù thế nào cũng phải trải qua gian khổ. Người thiện lương sẽ lựa chọn kết luận gian khổ là sai lầm của chính bản thân mình, cố gắng tự mình làm tốt hơn. Người ác độc sẽ quy kết gian khổ là sai lầm của người khác, nếu anh ta sống không tốt, anh ta cũng không để cho người khác sống tốt."
Thấy Mạt Mạt nghe câu hiểu câu không, Tư Đồ Thuần còn nói: "Trước đây cô từng bắt một phạm nhân nữ đã giết bạn trai của mình..."
"Cái gì ạ!" Cô lại càng hoảng sợ. "Vì sao?"
"Cô ấy nói cho cô biết, cô ấy rất yêu bạn trai, từ khi ấy lên mười, cô ấy đã ở cùng anh ta suốt, mãi cho đến năm cô ta hai mươi chín tuổi. Cô đã hiến dâng quãng thời gian đẹp nhất đời người cho anh ta, cô ấy kiếm tiền cho anh ta lừa đảo, cô ấy toàn tâm toàn ý đối với anh ta... Thế nhưng bạn trai cô ấy lại quan hệ với người phụ nữ khác sau lưng cô ấy."
"Cố ấy rất đáng thương!"
"Cháu sai rồi! Cô ấy không hề đáng thương!"
Mạt Mạt kinh ngạc nhìn Tư Đồ Thuần.
"Bởi vì cô hỏi cô ấy: 'Cô có nhỡ rõ anh ta đã làm gì cho cô không? Cô đã từng hỏi anh ta có yêu người phụ nữ kia hay không chưa? Cô có biết cái gì mới là cái anh ta thật sự muốn không?' Cô ấy đều không trả lời được. Chân thành yêu thương một người, cần phải tôn trọng sự lựa chọn của người ấy, để người ấy sống cuộc sống người ấy muốn! Mạt Mạt, tình yêu sở dĩ làm con người ta rung động, bởi vì nó vừa khiến người ta bất lực, lại vừa khiến người ta muốn ngừng mà không được... Người đã từng yêu có ai không từng trải qua việc ly ly hợp hợp? Có ai chưa từng nếm trải mùi vị của nước mắt? Người bằng lòng buông tha không hề có tư cách trách người khác, bởi vì rằng cô ấy đã khiến một người khác nữa bị thương sâu càng thêm sâu..."
Không biết từ lúc nào An Dĩ Phong đã đứng sau Tư Đồ Thuần.
"Tiểu Thuần!" Ông ôm lấy eo bà từ phía sau, hôn sâu vào chiếc cổ trắng nõn của bà: "Những câu kiểu này nói ra từ bất kỳ người nào cũng đều là những lời nói nhảm, duy mỗi nghe từ miệng em lại khiến lòng người đau."
"Anh có thể không nghe, ai bắt anh nghe."
"Không nghe thì làm sao anh biết được em yêu anh bao nhiêu!"
Tư Đồ Thuần cười nhạt, xoay người. "Anh tốt nhất là giải thích rõ cho em trước, cô gái kia sao lại ở H&H?"
"Cô gái nào?" Vẻ mặt An Dĩ Phong mù mờ.
"Đừng nói với em là anh không biết. Anh xắp xếp ở H&H nhiều cơ sở ngầm như thế, mấy chuyện ở nơi đấy làm sao qua mắt được anh."
An Dĩ Phong cười hì hì, nói: "Vợ yêu à, anh hơi đói bụng rồi."
"Đợi lát nữa em sẽ xử lý anh." Tư Đồ Thần ôm lấy bình hoa trở về nhà.
"Chú Phong." Mạt Mạt ngoan ngoãn chào hỏi ông.
"Mạt Mạt, chuyện của Tiêu Vi cháu đừng để trong lòng, đợi khi Tiểu An thấy rõ cô ta là loại đàn bà như thế nào, tự nhiên sẽ không tiếp tục nhớ nhung cô ta nữa."
"Dạ!" Cô cảm thấy thật nhức đầu.
Xem ra tình yêu là cánh cửa tri thức bao la rộng lớn, về cơ bản cô hoàn toàn còn chưa có nhập môn đâu đấy!
Mạt Mạt trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho An Nặc Hàn, nói rõ ràng cho anh.
"Anh Tiểu An, em có mấy câu muốn hỏi anh."
"Nói đi."
Cô khẽ cắn môi, rất quyết tâm hỏi: "Anh còn yêu Vi không?"
Anh không trả lời, tay cô cầm điện thoại có chút chênh vênh.
Cô giữ chặt điện thoại, tự nói với chính mình không được dao động, tiếp tục. "Hôm nay em gặp Vi, cô ấy chia tay với Jack rồi. Nếu như anh vẫn còn yêu chị ấy thì kết hôn với chị ấy đi. Em không muốn anh lấy em nữa, bởi vì em không hiểu tình yêu, em... cũng không yêu anh."
Trong điện thoại vọng ra tiếng thở dài của An Nặc Hàn. Anh nói với cô: "Anh không còn yêu cô ấy nữa rồi."
"Thật không?" Thế mấy lời cô vừa nói có thể rút lại không?
"Thật. Cô ấy không có thân hình quyến rũ, lại không có tâm hồn nhân ái."
"Thế còn em thì sao?" Cô rất không tinh tế hỏi.
"Em hả?" Anh cười giễu, tiếng cười nghe rất xấu xa. "Em không có tâm hồn đẹp, không có thân thể khiến người ta yêu!"
Mạt Mạt cắn chặt môi dưới, cô lại nhớ tới lời Vi nói cô vừa béo lại vừa xấu, trong lòng co quắp một hồi, nước mắt lặng lẽ rơi.
Thế nhưng cô vẫn cứ cười, nói: "Đáng ghét, anh chê em xấu, không để ý tới anh nữa!"
"Không phải anh nói em xấu!" Tiếng nói của anh vô cùng xúc động: "Ôi! Em vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên em sẽ hiểu!"
Lại là những lời này! Mỗi lần đều lấy những lời này lấp liếm cô.
Sau đó nhiều năm, khi An Nặc Hàn say mê ôm lấy cơ thể cô, cô mới hiểu được những lời anh nói lúc đấy.
Không phải là anh chê cô xấu, mà là... thời cơ chưa tới!
***
Mạt Mạt ngồi đếm từng ngày cho đến khi ba mươi bảy ngày trôi qua.
Trong sân bay quốc tế, Mạt Mạt nhìn thấy An Nặc Hàn từ cửa xuất cảnh đi tới, xúc động chẳng nói nên lời.
Mấy tháng không thấy mà như trôi qua cả mấy đời. Dáng vẻ của anh chẳng hề có chút thay đổi so với trí nhớ, ngoài trừ việc giơ tay nhấc chân có hơi hướm ung dung nhã nhặn của người Anh.
Cô đang muốn đi lên tặng cho anh một cái ôm nồng nhiệt - giống như diễn trong TV.
Anh mắt bình thản mà lạ lẫm của An Nặc Hàn đảo qua người cô, kéo vali hành lý lướt qua mặt cô. Anh vui vẻ ôm lấy bố mẹ anh và bố mẹ cô, từng người một.
Vẻ tươi cười trên mặt Mạt Mạt cứng ngắc, ngón tay nắm chặt lấy chiếc váy mới mua trên người.
Hít vào, thở ra, cô nói với chính mình: Không sao, không phải là không nhận ra mình, không có gì ghê gớm lắm!
Cô đi qua, giật nhẹ áo sơ mi của anh.,
An Nặc Hàn đang quan sát xung quanh, cúi đầu xuống nhìn cô, sửng sốt một lát, ánh mắt từ xa lạ biến thành kinh ngạc: "Mạt Mạt?"
Cô gật đầu, hàng mi ẩm ướt khẽ chớp chớp, gượng gạo tìm cách nở nụ cười: "Đừng nói với em anh không nhận ra em! Em sẽ tuyệt giao với anh đó!"
"Em?" Anh nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, còn quay cô mấy vòng, trước sau nhìn một lần.
Hành động của anh khẳng định lại đáp án của cô, quả thực là không nhận ra rồi!
"Sao em lại gầy đi thành thế này?"
Cô bất mãn lườm anh một cái, lớn tiếng nói: "Tuyệt giao!"
Anh phản đối mà xoa nắn khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của cô. "Không phải là nhớ anh sao?"
Cô lại quăng lại cho anh một cái liếc mắt coi thường.
Biết rõ rồi còn cố hỏi!
Hai đôi vợ chồng ân ái nhìn lẫn nhau, cười rất vui vẻ. Chỉ có mỗi Mạt Mạt tức giận đến nỗi đôi má phồng lên, trên đường trở về cũng không chịu trò chuyện.
"Nửa năm không gặp, sao em xinh đẹp lên như thế này, không phải em đi giải phẫu thẩm mỹ đấy chứ? Cao lên này, tóc cũng dài quá.... à, da dẻ hình như cũng thay đổi rồi!" An Nặc Hàn cả dọc đường nịnh cô, cô đều giả vờ không nghe thấy.
Thế nhưng khi Hàn Trạc Thần hỏi cô bữa tối muốn ăn gì, cô không hề nghĩ đã nói: "Con muốn ăn foei gras."
Cô bổ sung thêm một câu trong lòng: tuyệt đối không phải bởi vì An Nặc Hàn thích.
Rõ ràng đồ ăn Pháp là loại đồ ăn yêu cầu sợ tao nhã và tình cảm trong khi ăn, thế mà An Nặc Hàn lại dùng bữa chẳng hề có tác phong của người lịch sự, lúc thì sờ tay cô, lúc thì giật nhẹ tóc cô, lúc lúc lại ôm lấy vai cô.
Mạt Mạt cho rằng không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn.
"Này! Anh có để yên không, anh không sợ người khác coi anh như một con sói háo sắc ham muốn thiếu nữ vị thành niên hả, em còn lo rằng người khác đã cung cấp cho em một phục vụ bao đặc biệt đấy chứ."
Hai đôi vợ chồng ngồi cười, ngay cả Hàn Trạc Thần cười cực nhỏ cũng lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Cũng may mà người phục vụ nghe không hiểu, mù mịt nhìn bọn bọ.
"Anh con người ngay thẳng chính trực thế này, không có người hiểu lầm." An Nặc Hàn lại ôm chầm lấy cô: "Đến đây, cô em nhỏ, cho anh trai hôn một cái nào."
Nói xong, anh thật sự đến gần, hôn chụt lên má cô.
Cô xoa xoa nước miếng còn sót lại, lại nghe thấy anh nói: "Đến đây, cô em nhỏ, cười cho anh trai một cái!"
Nhìn nụ cười mê gái trên khuôn mặt anh, cô thật sự không kiềm chế được, cười nghiêng ngả. "Đáng ghét."
Lần cười này, miệng không khép lại được.
Bữa cơm này, cô căn bản không nhớ được mình ăn cái gì, chỉ nhớ rõ vẻ mặt phấn chấn của An Nặc Hàn kể về chuyện ở đại học Cambridge, miêu tả sự thảm hại của anh lần đầu đi xe đạp, kể về chuyện lạ khiến anh trở thành nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi, nói về tâm tình xúc động khi anh xem vòng đấu super...
Từ vẻ mặt của anh, Mạt Mạt nhận ra rằng anh luôn hướng về cuộc sống độc lập không bị ai trói buộc này.
Anh vui vẻ, cô cũng vui vẻ theo...
***
Dùng bữa tối xong, họ về nhà, Mạt Mạt còn chưa nghĩ ra viện cớ gì để đến phòng An Nặc Hàn cùng anh đờ đẫn một hồi, thì anh đã nói trước: "Mạt Mạt, lần này anh về không lâu lắm, em dọn sang nhà anh ở đi."
"Được rồi."
Thật ra, từ một tuần trước, cô đã mang những đồ dùng hàng ngày của mình dọn sang sạch rồi.
Kỳ nghỉ đó, cô hạnh phúc đễn nỗi đầu óc ngây ngất.
Mỗi buổi sáng, An Nặc Hàn đều đánh thức cô từ trong giấc mơ.
"Bé con lười biếng, mau thức dậy nào!"
"Để em ngủ thêm một lúc đi, xin anh đấy!"
Cô ngắm mắt lại dù chết cũng nằm ỳ ra không chịu dậy.
"Được!" Trong lúc mơ mơ màng màng, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, luôn tồn tại!
Anh đọc sách, cô cũng mở truyện tranh Nhật Bản ngồi đọc bên cạnh anh.
Khi anh rỗi ngồi lướt web trên máy tính, cô luyện vũ đạo trong phòng đọc rộng rãi, chỉ vì thỉnh thoảng anh sẽ liếc nhìn, liếc một cái tán thưởng kỹ thuật múa giống như bướm lượn của cô, một cái liếc mắt thôi cũng đã đủ rồi!
Đôi khi cô cũng nghịch ngợm đùa anh một chút, vào lúc anh đang tập trung tinh thần tra cứu tài liệu, cô lặng lẽ đặt ly kem trong tay xuống, ngấm ngầm luồn bàn tay lạnh buốt vào trong áo sơ mi mỏng dính của anh, dán chặt vào da thịt anh. Anh không ngờ tới liền hét toáng lên, cô lại được như ý cười sằng sặc.
Đến lúc An Nặc Hàn nổi nóng, bắt được cô, quăng cô lên sofa cù lại, cô ngứa đến nỗi thét chói tai, xin tha thứ anh mới hài lòng, cười rộ lên.
Tới buổi đêm, họ nằm cách nhau một bức tường tâm sự với nhau, trò chuyện về cuộc sống của hai bên trong nửa năm qua, cho tới tận đêm khuya, chẳng biết ngủ lúc nào.
...