Cho Em Một Chút Ngọt

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà Đào đến lúc rời đi cũng không hiểu đây là loại tình huống gì.

Nhưng sau khi đóng cửa lại, Tống Thanh Y lại chỉ vào Trình Dật nói: "Anh đóng là nam hai?"

Trình Dật khóe môi khẽ nhếch, gật đầu.

Tống Thanh Y trở lại bên cạnh bàn, lại uống một ly nước, tâm tư mới bình tĩnh một chút.

Nghĩ đến thần sắc Hà Đào khiếp sợ, cô suy nghĩ lấy di động nhắn cho Hà Đào: Hà Đào, bảo mật.

Hà Đào liền trả lời: Tôi hiểu.

- nhưng... Em cùng Trình Dật... Thấy thế nào đều không phải người cùng đường.

Tống Thanh Y xấu hổ, Hà Đào lại thu.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, một lúc lâu, Tống Thanh Y hỏi: "Anh ở phòng nào?"

"1607." Trình Dật nói.

Tống Thanh Y ở phòng 1402, cách hai tầng lầu.

"Kia... Trở về ngủ đi." Tống Thanh Y nâng ly nước, ánh mắt mơ hồ.

"Cứ như vậy?" Trình Dật nhíu mày hỏi.

Tống Thanh Y mím môi, trong lòng hơi đắn đo.

Cô chậm rãi "Có thể hay không... Không nói quan hệ của chúng ta trong đoàn phim?"

Vừa dứt lời, cô cảm giác được ánh mắt Trình Dật nhìn thẳng qua cô "Vì sao?"

Vì sao vậy chứ?

Tống Thanh Y lúc vừa kết hôn có cùng Trình Dật nói qua vài lần, nhưng bây giờ cả hai càng ngày càng thân thuộc, giữa hai người còn từng xảy ra một ít chuyện, mà bây giờ Tống Thanh Y lại tiếp tục nói lời này.

Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu, đem cái ly bỏ lên trên bàn, bàn tay khẩn trương đặt sau lưng bàn gỗ, âm thanh không nhanh không chậm, "Nguyên nhân lúc trước chúng ta đã nói qua rất nhiều lần."

"Sau đó thì sao?" Trình Dật hỏi.

"Lúc trước chúng ta đã thương lượng, không công khai." Tống Thanh Y nói như trút được gánh nặng.

"Thương lượng?" Trình Dật cất bước hướng cô đi tới, vô cùng áp bách đứng ở trước mặt cô, một bàn tay Trình Dật nắm trong túi quần, nói: "Chuyện này, em lúc nào thương lượng qua với anh?"

Nếu như không có nhớ lầm, cô tự mình nói cũng không có hỏi qua anh có đồng ý hay không.

Tống Thanh Y không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Trình Dật, tiếp tục nói: "Mặc kệ như thế nào, không thể công khai."

"Được." Trình Dật không mặn không nhạt đáp, nghe vào tai rất không cao hứng.

Tống Thanh Y mím môi, suy nghĩ một lát tiếp tục nói: "Bây giờ không được."

"Vậy lúc nào thì có thể công khai?" Trình Dật hỏi.

Tống Thanh Y: "..."

Tống Thanh Y không có khả năng buộc chặt cả đời Trình Dật.

Lúc trước mơ mơ hồ hồ quyết định.

Chỉ là, cô không thể ích kỷ như vậy.

Trình Dật còn có nhiều con đường tốt đẹp muốn đi, mà cô, nếu cô có thể vượt qua giai đoạn gian khổ này,thoát khỏi bóng ma Trần Đạc cùng Thượng Nghiên, cô cũng có thể bắt đầu cuộc sống khác.

"Cả đời đều không công khai sao?" Trình Dật lại hỏi.

Tống Thanh Y im lặng.

"Cho nên, em đến cùng coi anh là gì?" Trình Dật từng bước tới gần, Tống Thanh Y không thể lui được nữa, cô chỉ có thể cúi đầu.

Trình Dật từng chữ nói ra nói: "Bạn bè? Dùng xong liền ném? Hay là giống như giấu tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"

"Không có." Tống Thanh Y phản bác: "Em chưa từng nghĩ như vậy."

Cô ngẩng đầu, nhìn mặt Trình Dật rất gần với cô, có thể nhìn thấy da mặt Trình Dật nhẵn nhụi, lông mi dài, còn có cặp mắt đào hoa.

Trình Dật chăm chú nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi, "Tống Thanh Y, em biết hành vi bây giờ của em là gì không?"

Tống Thanh Y không nói chuyện, tâm bỗng nhiên đau.

Trái tim giống như bị thứ gì đó nắm chặt, nắm chặt làm cô sắp không thở nổi.

"Em bây giờ là đang bao dưỡng sinh viên."

"Bỏ tiền, dụ dỗ sau đó lừa dối, nhưng lại không công khai." Trình Dật ánh mắt sáng ngời, nước mắt lung lay sắp đổ, " Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần thương lượng với anh, bởi vì anh là người em lấy tiền mướn đến."

"Được anh đây là tình nhân."

"Nên sống như thế nào thì mặc anh."

Sau khi nói xong, không lưu tình xoay người, kéo hành lý của mình muốn rời đi.

Tống Thanh Y đưa tay kéo góc áo của Trình Dật, kêu tên của anh "Trình Dật."

"Em không có ý đó."

Trình Dật hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh "Vậy em có ý gì?"

"Em..."

Có ý gì?

Tống Thanh Y cũng không nói lên được.

Xấu hổ, áy náy, thậm chí tự trách, nhưng nội tâm giống như có người kìm lại, tuyệt đối không thể buông cô ra, bằng không chậm trễ sẽ là cả đời Trình Dật.

"Tống Thanh Y." Trình Dật kêu cô.

"Chỉ có tình nhân và tiểu tam mới không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

"Anh không có làm tiểu tam, vậy thì trong mắt em anh chính là tình nhân, thậm chí... Không tính là..."

"Nếu đã vậy, như em mong muốn."

Trình Dật gạt tay Tống Thanh Y, bóng lưng Trình Dật dừng ở trong mắt Tống Thanh Y, nước mắt cô chậm rãi rơi xuống.

Cửa bị đóng lại, trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Tống Thanh Y ngã ngồi trên ghế, trong đầu ong ong, từng lời nói Trình Dật còn vang vẳng ở trong đầu cô, một lần lại một lần.

Cuối cùng chỉ nói một câu "Như em mong muốn".

Cô hẳn là nên vui mừng.

Nhưng không biết tại sao, tâm lại đau không thể xiết.

Từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, lúc trước Trình Dật đem thuốc lá trong nhà đều đổi thành kẹo cao su, cô cũng rất ít khi nhớ Trần Đạc cùng Thượng Nghiên, cho nên cơ hồ rất ít hút.

Có khi Trình Dật sẽ đốt trong nhà vài loại trầm hương, tất cả đều mang từ Tuệ Thường Tự về.

Nay tâm trí hỗn loạn, run tay ấn bật lửa.

Ánh lửa lúc sáng lúc tối trước mắt cô sáng lên,

hương vị có chút xa lạ.

Cô lấy điện thoại di động ra nhắn cho Trình Dật: Xin lỗi.

Trình Dật không trả lời.

Thường thường Trình Dật sẽ nhắn cho cô rất nhiều, cô sẽ trả lời lại,cô cũng rất ít khi nhắn cho Trình Dật,hôm nay cô nhắn cho anh một tin nhắn mà bây giờ dưới tình huống này anh không trả lời là tất nhiên.

Tống Thanh Y hút gần nửa điếu thuốc,trong phòng,bên trong đã đầy mùi thuốc lá.

Cô mở cửa sổ ra, gió đêm tháng 6 thổi vào, mang theo chút ấm áp, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn.

Càng khẩn trương càng không nghĩ ra được.

Đứng bên cửa sổ một lát, cô đi vào phòng tắm.

Luc ngồi trên giường thời gian đã không còn sớm, cô nhìn di động vẫn không thấy Trình Dật phản hồi tin nhắn ban nãy.

Bên kia hiển thị "Đã xem", nhưng anh lại không trả lời.

Tống Thanh Y nằm trên giường, thân thể co ro, lúc nửa mê nửa tỉnh cô giống như lại trở về lúc nhỏ.

Ánh nắng ấm áp rơi trên hai bím tóc của cô, bên cạnh là Trần Đạc, còn có vài đứa trẻ trong xóm, bọn họ cười vang lên khắp nơi.

Một đứa bé trai cô độc đứng ở đầu ngõ, cậu ta mặc áo ô vuông, quần đùi màu xám, một đôi giày vải, hâm mộ nhìn mọi người.

Tống Thanh Y tuổi còn nhỏ kéo tay áo Trần Đạc "Cậu ta là ai thế?"

"Không biết." Trần Đạc nói: "Có lẽ lạc đường rồi."

Tống Thanh Y cùng cậu ta cách hơn mười mét, hai người xa xa nhìn nhau, Trần Đạc lôi kéo cô đi chơi, cô lại chạy chậm đến cậu ấy.

"Cậu ở nơi này làm cái gì thế?" Tống Thanh Y khép hờ mắt hỏi, "Cậu muốn cùng chúng tôi chơi đùa không?"

Cậu ta không nói lời nào.

"Ba mẹ cậu đâu?" Tống Thanh Y lại hỏi.

"Chết rồi." Cậu ta mặt không thay đổi nhưng lại chậm rãi rơi lệ, sau đó ngồi chồm hổm xuống.

Tống Thanh Y muốn an ủi cậu ta, nhưng Trần Đạc chạy tới kéo tay cô "A Thanh, chúng ta đi chơi đi, không cần để ý đến cậu ta."

" Trần Đạc,bạn nhỏ này giống em đều không có cha mẹ."

Ánh nắng chiếu vào mặt cậu ta, cậu đỏ mắt nhìn qua Tống Thanh Y.

Cô đứng ở một bên, Trần Đạc cùng bạn bè đùa giỡn, cậu ta nhìn chằm chằm cô, người cậu nho nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, Tống Thanh Y đưa tay định chạm vào cậu ta,nhưng cậu ta lại nói: Tôi là Trình Dật, tôi không phải là bạn nhỏ.

Cô bừng tỉnh.

Tống Thanh Y sờ trán, mồ hôi chảy ròng ròng.

Cô đổ ly nước cho mình, cách buổi sáng còn sớm, không biết như thế nào lại mơ như vậy.

Cô cùng Trình Dật kém năm tuổi, làm sao có khả năng khi còn bé gặp nhau?

Hơn nữa, những lời nói đó giống như mơ mà cũng như thật.

Nhưng cô cảm thấy là đặc biệt chân thật mới đúng.

**

Tống Thanh Y cho rằng Trình Dật nói "Như em mong muốn" chỉ là nói dỗi, không ngờ Trình Dật ở đoàn phim thật sự coi cô không quen biết.

Cô khôi phục sinh hoạt trước đây, lúc ở đoàn phim lúc thì về khách sạn, nếu kịch bản không có sửa chữa, cô sẽ ngồi ở khách sạn phơi nắng.

Trình Dật ở đoàn làm phim đóng nam chính số hai, khó tránh khỏi sẽ cùng cô nói về kịch bản, Anh lạnh lùng lại xa cách, cùng cô duy trì khoảng cách thích hợp, thậm chí còn dùng tên mà xưng hô.

Buổi tối lúc sửa chữa xong kịch bản Tống Thanh Y vô số lần nghĩ, cô cùng Trình Dật nên cứ như vậy.

Đối với Trình Dật mà nói mới là tốt nhất.

Nhưng cô lại thường xuyên ở trong mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có khi mơ cùng Trần Đạc, có khi lại chỉ mơ thấy Trình Dật.

Một tuần sau đó, Tống Thanh Y đã thích ứng với sinh hoạt trong đoàn phim, cũng thích ứng trạng thái giữa cô và Trình Dật.

Trình Dật đóng nam chính số hai cùng tổ biên kịch và đoàn phim, ngoại trừ kịch bản ngoài ra không có bất kỳ giao tiếp nào.

Ngày 7 tháng 6 là ngày em gái Trình Dật thi đại học.

Đối với Tống Thanh Y mà nói không có gì đặc biệt, chỉ là Trình Dật tại phim trường xin nghỉ một ngày, trở về thành Bắc.

Tống Thanh Y muốn hỏi một chút, nhưng mở điện thoại ra nhìn tin nhắn lúc trước anh còn chưa phản hồi cô do dự.

Buổi tối trở về khách sạn, xoắn xuýt hơn nửa giờ, cô nhắn: Có thể giúp tôi đem Samoyed đến được không?

Trình Dật cách năm phút trả lời: Thu tiền.

Tống Thanh Y:???

- Từ Trường Trạch nuôi nó một ngày 100, đi bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh kiểm tra toàn thân dùng 3000. Mang Samoyed trở về, tiền nhân công 3000.

Tống Thanh Y:...

Cô chuyển 8000 qua.

Trình Dật nhận, sau đó nhắn tin ok.

**

"Ba mẹ!" Bạch Điềm đoạt lấy di động Trình Dật, ở không trung vung tay, "Chị dâu gửi tiền cho anh 3, 8000 lận!!"

Trình Dật đứng lên duỗi tay cầm điện thoại trở về.

Trình Dật nhẹ nhàng liếc xéo Bạch Điềm một chút

Hôm nay là ngày Bạch Điềm thi đại học, Trình Dật xin phép đoàn phim về thành Bắc, một là vì anh lâu rồi không về Bạch gia, hai cũng là vì nhìn Bạch Điềm.

Bạch gia có ba người con, Anh cả là Bạch Kiếm, Trình Dật là anh ba, Bạch Điềm là em út.

Bạch Kiếm năm nay 28 tuổi, trước mắt đang gầy dựng sự nghiệp bên ngoài, đủ trưởng thành vài năm nữa sẽ thừa kế gia nghiệp trong nhà.

Trình Dật ở Bạch gia, lúc trước ba mẹ anh tai nạn xe cộ qua đời đều cùng gia đình Bạch Gia có liên quan,lúc đó Trình Dật mới 7 tuổi,sau này được Bạch gia nuôi dưỡng, trở thành đứa con thứ 2 của Bạch gia.

Nếu anh không có chứng kiến tai nạn xe cộ kia thì bây giờ anh có thể thoải mái mà ở nhà bọn họ,sẽ không như vậy mà khó xử.

Bạch Điềm được tất cả mọi người cưng chìu lớn lên,Trình Dật cầm điện thoại đặt lên bàn, "Em Có muốn anh nói với ba mẹ cho em thi Bắc Đại không."

Bạch Điềm chớp mắt to, "Anh ba,anh tàn nhẫn với em?"

" Đại học Thành Bắc." Bạch Điềm cười, "Em muốn thi đậu vào trường đó."

Trình Dật cười khẽ.

"Anh ba,hiện tại anh cười như vậy là ý gì" Bạch Điềm vuốt càm

"Xem em đi,có thể hay không còn chưa biết." Trình Dật nói.

Bạch Điềm bắt đầu a a a thét chói tai, sau đó đánh Trình Dật, lại bị Trình Dật tránh thoát.

Cha mẹ ngồi trên sô pha cười nhìn bọn họ.

Chỉ là bà nắm tay áo chồng thì thầm "Nam nam đứa nhỏ này lạnh lùng ít nói, em cũng không hỏi nhiều, ở bên ngoài lặng yên không một tiếng động liền báo cho chúng ta muốn kết hôn, mà đối phương bao nhiêu tuổi, làm cái gì, lớn lên trông như thế nào, chúng ta cái gì cũng không biết, anh bớt chút thời gian hỏi thăm nó một chút?"

Ông nhìn Trình Dật không khỏi thở dài, "Đứa nhỏ này,tính tình y như ba nó."

Bà nhỏ giọng hỏi: "Hàng năm ông có gửi tiền cho nó không,biết đâu cần?"

"Có." Ông nói: "Còn phí có sinh hoạt, anh đều gửi cho nó. Làm một tấm thẻ cho nó để dành, còn một tấm thẻ để phí sinh hoạt, Điềm Điềm cũng như vậy, nếu đã vào nhà chúng ta,thì đó chính là con của mình, đối xử bình đẳng."

Bà thở dài, "Vậy thì được."

Bạch Điềm một cái gối ôm ném qua, "Anh ba, anh xấu xí nhất trên đời."

"Điềm Điềm, không biết lớn nhỏ." Bà nói: "Lại bắt nạt anh ba, đêm nay đừng hòng ăn cơm nữa!"

"Mẹ!" Bạch Điềm kêu rên nói: "Con là con gái ruột của mẹ mà!"

"Không phải." Bà trừng cô, " Nhặt trong thùng rác."

Bạch Điềm đang muốn rên, cửa bỗng nhiên mở ra, quản gia mang theo rương hành lý, sau lưng ông là một chàng trai, mặc âu phục màu xanh sẫm, giày da màu đen, trên mắt là cặp kính dày.

Bạch Điềm lập tức bật dậy, chạy qua, trực tiếp ôm như một cái gấu, "Anh hai! Anh rốt cuộc trở về rồi!"

Bạch Kiếm thiếu chút nữa bị cô làm ngã sấp xuống, may là Trình Dật tay nhanh mắt lẹ kéo anh một cái.

Một nhà đông đủ,vây quần bên bàn cơm.

Lúc ăn cơm Bạch Kiếm có nhắc tới chuyện kết hôn của Trình Dật, Bạch Kiếm cùng Trình Dật quan hệ cả hai rất tốt, cho nên nhắc tới cũng không làm căng thẳng "Lúc nào đem vợ em về nhà ra mắt gia đình?"

Trình Dật cười nói: "Chờ em đem người lừa được, sẽ tới."

"Sao?" Bạch Kiếm nhíu mày, "Không phải đã nhận chứng nhận rồi sao?"

Trình Dật: "..."

Trình Dật cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát nói hai ba câu qua loa, sau đó đợi lúc ăn cơm xong, Bạch Điềm lặng lẽ theo Bạch Kiếm cáo trạng, nói Trình Dật được chị dâu gửi tiền.

Buổi tối trước lúc ngủ, Bạch Kiếm gõ vang cửa phòng Trình Dật.

Mang theo hai lon bia, ném một lon cho anh"Nói một chút đi, chuyện gì đang xảy ra?"

Trình Dật có chút phiền muộn, uống một hớp bia lớn, "Còn có thể chuyện gì xảy ra? Con gái tâm như mò kim dưới đáy biển."

"Điềm Điềm nói vợ cậu chuyển tiền là sao thế này?" Bạch Kiếm nói: "Em thật sự không còn tiền?"

Trình Dật: "..."

"Có." Trình Dật bất đắc dĩ, "Rất nhiều."

"Đó là?"

"Cô ấy thích chuyển tiền cho em, vậy thì mặc kệ cô ấy." Trình Dật hơi có chút cam chịu, "Không biết cô ấy có bao nhiêu tiền mới đủ bao dưỡng được em."

Bạch Kiếm nhìn Trình Dật, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Gọi là Tống Thanh Y đúng không?" Bạch Kiếm hỏi, "Trên người cô ấy không ít scandal"

"Anh tra em?" Trình Dật hỏi lại.

"Không." Bạch Kiếm nói "Lần trước gọi điện thoại cho cậu không có nhận, anh liền gọi cho Ngụy Gia, cậu ta lỡ miệng nói một nửa, anh liền đoán được."

Trình Dật lại uống một hớp bia lớn, không sao cả, nhún nhún vai, "Không sao, dù sao anh biết cũng không có cái gì."

" Tống Thanh Y so với em lớn hơn 5 tuổi " Bạch Kiếm vuốt ve cổ tay của mình, "Anh cảm thấy..."

"Anh cảm thấy như thế nào em mặc kệ mà..." Trình Dật ngắt lời "Lúc anh thích Tô Đóa thời điểm đó sao không cảm thấy chính mình so với người ta hơn bảy tuổi?"

Bạch Kiếm lập tức đỏ mặt, "Em nói hưu nói vượn cái gì đâu."

Tô Đóa là bạn cùng Trình Dật cùng nhau lớn lên, so với Trình Dật nhỏ hơn một tuổi, còn ở chung khu biệt thự, từ tiểu học sơ trung, cao trung, đại học thi đến thành Bắc đại học là thanh mai trúc mã với nhau.

"Thôi đi." Trình Dật cười nói: "Trước kia do em nhìn không ra, hiện tại em cũng nhìn ra, anh có tâm tư với cô ấy?"

Bạch Kiếm ném lon nước vào trong thùng rác "Vậy em có thể nhìn ra người đóa đóa thích là em."

"Có chứ?" Trình Dật nghiêng đầu nhìn anh cười, "Anh hai, đều là người trưởng thành, đừng lại lằng nhà lằng nhằng, cùng cô ấy nói rõ ràng đi,đừng cứ mãi đơn phương."

Bạch Kiếm liếc xéo Trình Dật.

Bạch Kiếm rời đi lúc sau gửi cho Trình Dật một tin nhắn: Có gì cần nói cho anh biết, Bạch gia vĩnh viễn bảo vệ em.

Trình Dật cười trả lời: Nếu không ổn,anh chạy không thoát.

Vừa nhắn xong liền thấy Tống Thanh Y nhắn cho anh một câu: Ngày mai anh trở về, chúng ta nói chuyện một chút.

Không đến ba giây, liền thu hồi.

Trình Dật nhếch môi cười,gõ hai chữ gửi qua: Ngủ ngon.

Tống Thanh Y tắm rửa chuẩn bị ngủ, cô nhìn bên cửa sổ,tay cầm điện thoại Trình Dật mới vừa trả lời, Tống Thanh Y một đêm không ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio