- Ơ. Em ngồi đây à – Mình quay sang thấy Hoa
- Vâng – Hoa nói
- Có đề rồi kìa – Bé nhắc mình
- Làm thôi – Mình quay sang nói với Bé
Nhìn vào màn hình, thấy có đề rồi. Mấy câu này à. Cũng không khó lắm
- Câu này sao? – Bé hỏi sang
- Là B ấy – Mình trả lời
- Rồi
- Ơ. Cùng mã đề này – Mình ngó sang màn hình máy tính của Bé
- Vậy thì càng dễ. Hihi – Bé nói
- Anh H. Chỉ em câu này với – Hoa nói
- Đâu? - Mình quay sang
- Đây này – Hoa chỉ vào màn hình
- Câu này anh chưa làm tới – Mình nhìn vào màn hình
- Làm đi tý nữa thế nào chẳng có – Hoa nói thúc dục mình
- Vậy đợi tý nữa đi – Mình quay lại màn hình. Lúc đó mình chẳng nghĩ gì cả chỉ biết cần làm xong bài
- Anh – Hóa nói xong rồi nhìn vào màn hình của nó làm bài
- Xem nào – Mình nhìn vào màn hình của mình nói
Hoa cũng chẳng quay sang hỏi mình nữa. Từ đầu buổi đến cuối buổi cứ ngồi vậy làm bài. Mình cũng chẳng quan tâm nhiều thi thoảng quay sang nhìn rồi chỉ cho nó những câu mình làm được. Nó chỉ vâng rồi tích thôi
Ngồi trong phòng thi 60 phút mới được thoát ra
- Mày làm được không? – Tiền hỏi
- Tất nhiên là chán – Mình thở dài nói
- Sao vậy? – Tiền hỏi
- Không được 10 chứ sao. Hehe – Mình cười nói
- Vãi mày – Nó giơ nắm đấm lên
- Thế chúng mày? – Mình quay lại hỏi tụi nó
- Không học lại là may – Thái nói trong sự đau khổ
- Chúng mày đúng là lũ con gà – Chọc tụi nó chút
- Mày thì tốt rồi – Đức nói
- Về đi – Long nói
- Chiều lại thi. Mẹ ơi. Thi liên tục – N.Hùng nói
- Thi quản trị học đấy – Mình nhắc tụi nó
- Môn đó phải học thôi. Sau còn học nữa – Cường nói
- Chúng mày la ít thôi. Té đê – Thằng trong lớp nói. Sau này nó là nhân vật đặc biệt đấy
- Mình đi ăn đi – Bé nói với mình
- Chúng mày lại ăn mảnh hả - Tuấn hét lên
- Thì sao không? Hay tao gọi cái Thủy cho mày đi ăn cùng nha – Giờ không sợ bị tụi nó chọc nữa rồi
- Bà mày. Giờ cũng dẻo mỏ lắm rồi – Tuấn nói
- Tao có là thú như chúng mày đâu mà có mỏ - Mình hét lên rồi cầm tay Bé chạy
Té gấp không lại ăn hành với tụi nó. Đang khoác tay Bé đi thì
- Ui da – Mình va phải con bé trong lớp. Chưa bao giờ biết nó là cái thể loại gì cả
- Có sao không? Đi đứng không chịu nhìn gì thế - Mình hỏi nó
- Hảo có sao không? – Bé chạy lại đỡ nó dậy
- Tớ không sao – Con bé đó nói
- Làm gì mà bà chạy như bị ma đuổi thế? – Mình hỏi
- Tôi để quên điện thoại ở bàn – Nó trả lời
- Vào lấy nhanh đi không mất – Mình chỉ nó vào phòng
- Kệ tôi – Nó trừng mắt nhìn mình
- Mất giờ ấy mà. Đứng mà nói – Mình quát nó
Con nhỏ đó chạy đi mất
- Thôi mình đi ăn đi. Chiều còn một môn nữa – Bé nhắc mình
- Cũng sắp thi xong rồi. Làm gì được nhỉ? – Mình đưa tay vuốt cằm giả suy nghĩ
- Về quê chứ còn làm gì nữa – Bé phán
- Cũng chưa biết nữa – Mình nói
- Mà anh này? – Bé bỗng nói giọng buồn buồn
- Sao cơ? – mình nhìn Bé hỏi
- Bé thấy Hoa nó? – Bé nhắc tới Hoa
- Kệ nó đi. Anh không muốn có ai khác. Bé là đủ rùi – Nói rồi véo má của Bé lắc lắc
- Á. Véo má nhác ăn – Bé gỡ tay mình ra
- Nhưng mà anh thích véo má Bé lắm. Hihi – Nói rồi mình lại cầm má Bé lắc lắc
Hoa bỗng từ đâu xuất hiện rồi quay lưng đi. Mình và Bé đứng lặng người nhìn theo nó
- Thôi về đi. Không chiều còn thi nữa – Mình nhắc Bé
- Vâng. Mà lần này không về anh tính làm gì vậy – Bé hỏi mình
- Có chuyện mà. Đừng báo về nhé
- Có chuyện gì ạ?
- Là.
.
.
.
.
.